VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH LỜI NGUYỀN GIỮA CÕI PHÒNG BA

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

“Quân bất kiến Hoàng hà chi thủy”

Tự trời cao xuống biển, chẳng trở về

Thương ngọn nguồn Thiên thượng “bất hồi quy”

Thương lau lách ven bến bờ trầm tích!

Sau thấy núi, trước thấy rừng u tịch

Giữa nội đồng chỉ mộng thấy ngàn xanh

Trót quay lưng với nguồn cội tinh anh

Đêm lẫn khuất những lập trình xa lạ!

(3 chuông...)

 

Buồn thân tướng ngục tù nơi cõi hạ

Chỉ kiếm tìm hư ảo cuộc trần sinh

Bao ước mơ hoài bão của Anh linh

Như biển cát xoay giữa đêm bào ảnh!

Thân hữu hạn vùi mình trong cô quạnh

Lạnh nào hơn cái lạnh ở trong hồn

Khi núi rừng xa thẳm dấu hoàng hôn

Tâm bất định nhớ cội nguồn chẳng ngủ!

(3 chuông...)

 

Hoa cõi Phật xuống trần miền ẩn ngự

Lạc nhân gian, xiêu ngã dấu Linh đài

Đắm bụi trần, theo Sắc tướng hoài thai

Để lem luốc áo xiêm người Chính phẩm!

Thương cánh hạc giữa trùng khơi xa thẳm

Vẫn còn mong xoãy cánh vượt phong ba

Nào hay đâu xiêu lạc cõi mù xa

Đêm viễn xứ ngậm ngùi thương cố quận!

(3 chuông...)

 

Mang Di chỉ xuống trần miền lập trận

Áo Thân vương con gởi lại quê nhà

Chốn trần cư – bể tục cứ vào ra

Bao tuế nguyệt phong sương lòng chẳng quãn!

Rồi đến lúc ngã vào vòng mê đắm

Con thuyền neo bến đục – đáo phong ba

Hữu thể đau, hồn vĩnh cựu đọa sa

Hồn với xác như nhau – cùng một cội!

(3 chuông...)

 

Công có lớn cũng chớ làm ra tội

Cộng một trừ mười, công tội phân minh

Ngẫng lên cao – trời đất rộng thinh thinh

Gương nhật nguyệt vẫn bốn bề rạng tỏ!

Nếu thương được thì thương – đừng ghét bỏ

Lỗi lầm chi cũng tha thứ cho người

Lòng yêu thương san sẻ khắp muôn nơi

Nguồn Hạnh lạc như nước Trời chuyển vận!

(3 chuông...)

 

Về với biển cho biển kia đỡ mặn

Biển xát lòng đau, nước lắng bụi bùn

Từ cội nguồn san sẻ chẳng cân phân

Yêu tất cả như thân bằng quyến thuộc!

Sinh trần thế lấy trần gian làm gốc

Nguyện dắt dìu sanh chúng rộng đường Tu

Ngày mai đây khi bóng xế trăng lu

Thân Chính phẩm nguyền cháy lên làm đuốc!

(3 chuông...)

 

Tiếng ai khóc giữa đêm trường não nuột

Chạnh lòng đau – chuông mõ cũng ngân nga

Đến cùng nhau, dẫu nghìn dặm san hà

Tay Chính phẩm đỡ nương người Chính cách!

Tu đâu phải chỉ miệt mài Kinh sách

Chỉ trường chay cho đẹp dạ Minh quân

Tu là mang áo Đạo vượt trầm luân

Đem tâm huyết mà “khơi trong gạn đục”!

(3 chuông...)

 

Nguồn “Thiên Thượng” chẳng nệ dòng “lưu xuất”

Cứ hồn nhiên chia sẻ chẳng cân phân

Đạo Từ kia ban phát đến muôn dân

Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến!

Nước rơi xuống rồi lại về với biển

Biển bốc hơi thành giọt giọt mưa trời

Lại về cao – nguồn Thiên thượng đổi dời

Rơi xuống thấp, nuôi ngọn ngành hoa cỏ!

(3 chuông...)

 

Đừng để lẫn vào rong rêu sỏi đá

Đừng để lem chiếc áo bậc Quân thần

Đừng để cho bụi bám gót Hành nhân

Đừng để tủi cho ngọn nguồn Thiên quốc!

Lòng đã hẹn, chớ để cùn Khí tiết

Đến rồi đi vẫn giữ vẹn Thanh danh

Hẹn cùng nhau khi “Chí nguyện viên thành”

Nâng chén đợi – ta cùng nhau hội ngộ!...

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
82. KINH THIÊN THƯ CHỈ DỤ
Kế tiếp
84. TU LÀ DỨT NẺO PHÙ ĐỒ