VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH TÌM VỀ TỰ TÁNH

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Đêm trần thế ai ngồi nghe gió trút

Gió lang thang hiu hắt dạo qua thềm

Nghe núi đồi run rẫy dưới sương đêm

Nghe gió núi lạnh căm chiều chuyển tiếp!

Thân khách trú như ngọn nguồn lau lách

Đêm miên du nghe gió gọi tên mình

Kể từ khi lạc bước chốn hồng trần

Chưa trở lại – ngậm ngùi thương cố quận!

(3 chuông...)

 

Mây vẫn trắng như lòng ai mười tám

Trời vẫn xanh thuở mưa nắng giao mùa

Chẳng bận lòng vì được mất hơn thua

Sao cứ mãi bị cuộc đời vây khổn!

Thương ánh nến giữa đêm dài sâu thẳm

Đêm chưa tàn ngọn nến hãy còn chong

Đợi chờ ai giữa đêm tối mịt mùng

Tri âm đó – ai về qua bến hẹn?

(3 chuông...)

 

Lời nguyện ước lòng dặn lòng giữ vẹn

Mảnh y bào gấp lại chẳng nhòa hương

Đêm vọng cầu – qua nghìn dặm phong sương

Về chốn cũ, hồn với ta hội ngộ!

Tương giang vỹ, Tương giang đầu… viễn cố

Mây còn bay – Ta, Bóng lạc nhau rồi

Đêm trần gian buồn lắm thế nhân ơi

Cánh sao rụng có về nơi Lạc quốc?!

(3 chuông...)

 

Nghe tiếng vạc kêu sương buồn muốn khóc

Vọng canh khuya chuông mõ thức niềm riêng

Đến bao giờ thanh thãn áo trần buông

Hồn vĩnh cựu lần dư hương trở lại!

Cuộc trần thế vẫn đang mùa quan tái

Khách trần miền – cũng ngàn dặm điêu linh

Thiên hà kia ơi Bóng – có nhớ Hình

Câu nguyện cũ lạc vào đêm nguyệt tận!

(3 chuông...)

 

Áo ai trắng – buồn thế nhân bào ảnh

Mộng đầm sương, sầu lạnh giấc cô phòng

Đêm miên du nghe gió gọi tên mình

Gió cũng lạnh như núi rừng u mặc!

Lòng những tưởng Chân lý là tuyệt đích

Mang ước ao hoài bão vượt trùng san

Giữa đêm trần chỉ mờ mịt khói sương

Người thao thức bên phố phường hoa lệ!

(3 chuông...)

 

Men giả tạm ru hồn nơi rốn bể

Buổi nguy nàn suối lệ cũng thành sông

Trót mang thân gán ghép chốn bụi hồng

Thì trong đục cũng một dòng hư giả!

Người lão luyện, kẻ dại khờ cũng thể

Cuộc tẩy trần khôn dại cũng ra ma

Mảnh thuyền con vượt ngàn dặm phong ba

Cơn gió nhẹ đỡ nương con thuyền nhẹ!

(3 chuông...)

 

Bao vật chất vốn “Hữu hình hữu hoại”

Tích cóp chi cho nặng gánh luân hồi

Bã lợi danh mê đắm để hư đời

Hoa với nguyệt cũng chỉ tuồng nhân thế!

Lối thang mây, khách thường trần mê mãi

Chốn giang đầu giông bão đợi thềm hoang

Vọng lâu kia vẫn rực rỡ hoa đèn

Âu cũng chỉ trò đời trong chén một!

(3 chuông...)

 

Nơi Tịnh thất mõ chuông chờ vãn khách

Chốn lâm tuyền hoa cỏ đợi Huyền cơ

Nép vào đây – chiều lạnh lẽo, bơ vơ

Mảnh khăn xảo choàng vai rồi sẽ ấm!

Hồi chuông vọng mát lòng cơn nắng hạn

Khách trần miền lơ đãng bước thong dong

Cửa Thiền môn chẳng vướng mắc bụi hồng

Tâm an định – hồn cũng về Lạc quốc!

(3 chuông...)

 

Cuộc trần thế cứ như trò đuổi bắt

Gặt rồi gieo, gieo gặt cứ luân hồi

Nay dừng chân – tất dừng lại cuộc chơi

Chẳng tranh chấp, cũng chẳng màng thua thắng!

Ta quay lại trong tâm tìm Tự tánh

Như gương xưa lau rửa, lại sạch trong

Đêm ba mươi thì cũng thể trăng rằm

Hồn vĩnh cựu cũng về nơi Lạc quốc!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
71. KINH CHUÔNG MÕ GỌI HỒN MÊ
Kế tiếp
73. VỌNG TIẾNG CHUÔNG TỪ