VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH CHUÔNG MÕ GỌI HỒN MÊ

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Người trở về hoa cũng đà khép cánh

Chiều rưng rưng, chiều lạnh gió cao nguyên

Cánh nhạn nào lẽ bóng vượt hoàng hôn

Mây vẫn trắng – bụi tà dương chưa mỏi!

Hồn lạc lõng… hồn giã từ phố nội

Chốn đô thành xa lạ chẳng tình thân

Người với người đem lộng giả thành chơn

Như bóng nước long lanh mà huyễn hoặc!

(3 chuông...)

 

Đường vạn dăm – bước tìm cầu xa khuất

Chốn thâm sơn gió núi trẩy thềm không

Lòng ngậm ngùi, hiu hắt ngọn đông phong

Reo vi vút… hàng cây thông lã ngọn!

Hồn như gió hoang vu ngoài ngõ vắng

Biết về đâu qua ngàn dặm đăng trình

Chẳng buồn vui, hoài vọng với niềm tin

Bao mơ ước cũng chìm trong biển sóng!

(3 chuông...)

 

Đêm thánh tích gốc Đạo đồng hiển lộng

Dấu hài Tiên xao động bước đăng trình

Đâu biết ngoài kia mưa gió song hành

Hồn với xác du nhau vào tuyệt lộ!

Tâm đã loạn, trí mờ sa vực khổ

Tỉnh rồi say – say tỉnh lộ hình dong

Cõi yên hà thủ mệnh cũng suy vong

Khi cái già suy tôn thành chính phẩm!

(3 chuông...)

 

Đêm trần thế vẫn một trời gió chướng

Gió phôi pha bao ước vọng nghìn năm

Men giả trần che lớp lớp tai ương

Miền vĩnh lạc vùi giữa đêm bào ảnh!

Đêm có lạnh – đâu khác chi lòng lạnh

Chí đã cùn, đường vạn dặm còn xa

Ngọn hồng đăng qua bão táp phong ba

Còn leo lét mà vẫn chưa chịu tắt!

(3 chuông...)

 

Thương sanh chúng giữa dòng đời muôn mặt

Bỡi vô minh nên tạo tác chẳng dừng

Bước quàng xiêng qua ngõ lội hang cùng

Sa vực thẳm kêu trời – trời chẳng thấu!

Gieo rồi gặt là “oan oan tương báo”

Nghiệp đáo đầu biết chạy trốn nơi nao

Đêm thở dài– đêm cười khóc lao xao

Ngày son phấn dấu che hồn huyễn hoặc!

(3 chuông...)

 

Sư áo vải giữa lòng đêm u uất

Nén bi thương dìu dẫn khách trần gian

Tiếng mõ chuông vang vọng khắp non ngàn

Gởi theo gió qua sóng tràn biển lớn!

Hồi mạt thế tà gian cao hơn chánh

Buổi tẩy trần tà chánh cũng ngữa nghiêng

Hoa cỏ kia với rơm rác chung thuyền

Chờ gạn lọc mối giềng kia cũng thảm!

(3 chuông...)

 

Sư áo vải mượn chiếu Thiền vượt biển

Giữa dòng mê khuyến nhân loại lìa mê

Mõ chuông kêu vang vọng lối đi về

Xa – xa mấy vẫn kề bên chiếu Đạo!

Con chim khách chốn sơn tuyền ảo não

Tiếng kêu buồn vang vọng mấy tầng không

Đạo vì ai trang trải chốn bụi hồng

Sao chẳng thấy mấy ai vì Đạo cả!

(3 chuông...)

 

Chốn thanh sắc chớ lụy vì của giả

Cõi huyễn hư muôn ngả cũng mê lầm

Đêm trường canh chuông mõ vọng thanh âm

Lần theo tiếng mõ chuông về cửa Đạo!

Kinh với kệ lắng lòng cơn khảo đảo

Chiếu Thiền kia an tịnh bước lưu vong

Thân dẫu chưa xa lánh chốn bụi hồng

Hồn dẫu thác vẫn về bên chân Phật!

(3 chuông...)

 

Trời cho những đứa con Trời chăn dắt

Rẽ mây mù cơn sống thác gồm thâu

Con Mẹ Cha – Cha Mẹ có bỏ đâu

Dẫu xa cách vẫn gần trong gang tấc!

Hoa cõi Phật cũng hoa đèn cõi khác

Đóa Thanh lương hương sắc cũng nhàn thanh

Mượn chiếu Thiền khai Đạo – góp tinh anh

Đem chan rãi cho nhân quần khắp khắp!

(3 chuông...)

 

Xin Cha Mẹ chứng lòng con sau trước

Xin Tổ Thầy nâng đỡ bước con đi

Chiếu Thiền kia con một dạ Tu trì

Cho đạt Đạo để trở về cố quốc!

Đêm thanh vắng mõ chuông cầu giải thoát

Nguyện gìn lòng xa bến đục dòng mê

Vọng trần buông – thanh thãn bước đi về

Bên Cha Mẹ – áo Quân thần giữ vẹn!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
70. KINH NGƯỜI VỀ TỪ CÕI SÁNG
Kế tiếp
72. KINH TÌM VỀ TỰ TÁNH