VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Kinh Nhật Tụng Vị Lai Pháp (Quyển Hai)
file_download print share close
  • {{item.pageName}}

KINH NGƯỜI VỀ TỪ CÕI SÁNG

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

 

Người từ cõi sáng về đây

Thế trần đêm tối, bão vây còn nhiều

Ngàn dặm xa vẫn đìu hiu

Tay người độ lượng cầm gieo định đời!

Đóa sen trắng đã tàn rơi

Hạt còn giữ lại cho đời muôn sau

Giống Từ bi đã khai màu

Dịu êm lòng đất – mà đau mệnh Trời!

(3 chuông...)

 

Xuân thu bao độ đổi dời

Hoa rơi vào đất, lệ rơi vào lòng

Dẫu còn một chút dư hương

Cũng xin gởi lại bên đường ruỗi dong!

Trăm năm về chốn bụi hồng

Ngàn năm chẳng đổi tấc lòng ai oan

Hồn Linh tử lạc nhân hoàn

Vẫn mang nguồn cội dẫn đàng hiệp sanh!

(3 chuông...)

 

Thương cành hoa héo bên hiên

Thương con nhạn lẽ bên triền hoa lau

Nắng mưa còn đợi mùa sau

Nắng soi bóng chiếc – mưa sầu oan khiêng!

Cõi trần chẳng hợp nhân duyên

Đêm nằm nhớ khúc Triều thiêng ngậm ngùi

Còn ai chia ngọt sẻ bùi

Ai tri âm đó cho người tri âm?!

(3 chuông...)

 

Tình ngàn năm – duyên ngàn năm

Tơ chùng phím lỗi, cung trầm hư hao

Gió về qua cửa xôn xao

Thoảng trong nếp áo y bào còn vương

Hoa vàng còn chút dư hương

Gởi theo mây gió mười phương vọng tìm

Canh khuya gió ruỗi muôn trùng

Hồn say hồn tỉnh – chập chùng biển mê!

(3 chuông...)

 

Nhân gian là cõi đi về

Bàn tay tạo tác tứ bề riêng chung

Áo xưa còn lạnh hơi đông

Mong gì ủ ấm, quạt nồng cho ai!

Ngu Công phá núi đi về

Nữ Oa đội đá vá trời chuyển luân

Nọ tài nọ sức, nọ công

Ta không tấc sắt mà trông nỗi gì!

(3 chuông...)

 

Hoa Sen lỗi mộng Liên trì

Nghìn sau còn nhớ câu thề thủy chung

Chữ Tình, chữ Hiếu, chữ Trung

Thương người áo mỏng đắm trong biển đời!

Trời cao chi mấy a trời?

Đất sâu ngàn trượng… Chẳng nơi dựa kề

Mong manh áo vải đi về

Lặng nghe gió nổi bốn bề tịch không!

(3 chuông...)

 

Đông tàn lạc ngọn thu phong

Dịu êm thì cũng ra dòng huyễn hư

Đợi Người – một mảnh Thiên thư

Dấu trong nếp áo, buồn như nắng tàn!

Câu Kinh nhớ cội hoa vàng

Mỏ chuông dẫn bước, Lạc bang ta về

Đêm tàn sực tỉnh cơn mê

Rạng trời mông muội, trăng thề bên hiên!

(3 chuông...)

 

Hoàng vương mộng giấc Tam thiên

Áo trần gởi lại bên triền bể dâu!

Ai đi đâu – ai về đâu?

Cõi Thiền ghé lại khơi màu nhân duyên

Mời nhau một chén trà Tiên

Buông trôi vọng tưởng đảo điên tình đời

Mượn chuông mõ hát à ơi…

Ru Người một giấc bên trời Thanh thiên!

(3 chuông...)

 

Cùng ta – Khách dạo cõi Thiền

Lặng nghe hơi gió bên triền lau thưa

Bỏ quên trần thế nắng mưa

Mượn lòng hoa cỏ mà đưa vị Thiền!

Ơn Cha Mẹ chốn non Thiêng

Dắt dìu con trẻ nơi miền lao lung

Ngày mai xuống biển lên rừng

Nhớ nhau chua ngọt đã từng sẻ chia!

(3 chuông...)

 

Người từ cõi sáng về qua

Buồn vui thì cũng là Ta với Người

Mượn chuông mõ nhắc câu thề

Chớ quên nguồn cội đi về ngàn năm!

Canh khuya xót phiến lệ đằm

Câu Kinh nhật tụng chuyển dòng nghiệp duyên

Ngày mai xa biệt chiếu Thiền

Nhớ mang hạt giống Tịnh yên về trần!

(3 chuông – 3  mõ – lập lại 3 lần)

Trước
69. KINH CÂU CHUYỆN NGÀN NĂM
Kế tiếp
71. KINH CHUÔNG MÕ GỌI HỒN MÊ