- {{item.pageName}}
KINH THEO DẤU ĐÀI MÂY
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Ta đã đến được tầng cao, cao hơn…
Nơi nhìn xuống cõi nhân gian đầy nắng, gió
Để biết buồn vui cũng chỉ là cảm thọ
Để thấy cái “Tâm” ta nhỏ bé giữa vô cùng!
Cảm ơn cuộc đời rộng lượng bao dung
Cho ta một khoảng trống giữa dòng tấp nập
Ta lùi lại, nép mình – trong thoáng chốc
Ngắm khách trần gian lũ lượt đi về…
(3 chuông...)
Nhân loại biến hình như ánh sáng mặt trời
Soi rọi, lan truyền – dẫn dắt và thiêu hủy
Như dòng nước mùa thu diễm lệ
Đến một ngày cuồng nộ dấu trần ô!
Gió đuổi dòng chao, ngàn dặm sóng xô
Nhân loại đắm mình trong biển nộ
Lại dắt díu nhau – chìm vào vực khổ
Kêu gào, than khóc, cuồng quay…
(3 chuông...)
Vẫn theo nhau – dòng đuổi, dòng xoay
Chẳng một phút giây dừng chân – đứng lại
Ta ở đó, nơi tầng cao gió dậy
Rồi gió qua – còn lại phút bình yên!
Vũ trụ có cuồng quay rồi cũng đến lúc an nhiên
Những cơn sóng cũng có ngày lắng dịu
Chớ để tâm ta chẳng nơi nào bám víu
Trôi mãi đến vô cùng, nơi bóng tối thẳm sâu!
(3 chuông...)
Dịch bệnh, chiến tranh, thảm họa… vì đâu?
Bỡi giữa lòng người còn quá nhiều bóng tối
Để cơn sóng tảo phạt của đất trời muôn tuổi
Theo bàn tay tạo tác, lại cuồng xoay…
Mây trắng mây đen vần vũ – loay hoay
Không có gió đất trời kia cũng tịnh
Hãy làm ngọn gió xa tìm về miền vô định
Để thấy cái viên dung, hằng hữu muôn đời!
(3 chuông...)
Chớ để mình thành ngọn gió ngàn khơi
Tìm kiếm, đuổi xô và hủy diệt
Cho thế thế quay cuồng, bi thiết
Cho ngàn muôn sau còn hận kẻ tội đồ!
Ta trải chiếu Thiền – mời gọi khách trần ô
Hãy dừng lại – chớ theo chiều gió nổi
Bước xiêu lạc khóc cười mông muội
Bị cuốn theo, dồn đuổi… vội vàng!
(3 chuông...)
Đêm dẫu còn dài – vẫn chuyến đò ngang
Lặng lẽ đợi chờ chuyển phát
Đón đợi – khách trần miền xiêu lạc
Chớ ngại ngần… Đò chuyển khách vô công!
Vượt sông mê, qua sóng gió muôn trùng
Về Bến Ngộ kiếm tìm duyên Vĩnh Giác
Gió sẽ tạnh – và trời cao chim hót
Hoa cỏ hiền cũng tắm mát hồng ân!
(3 chuông...)
Vạn vật hồi sinh – mây nước phân vân
Trời đất ấy âm vang hồi chuông ngọc
Tâm vô nhiễm vô ưu thì chuyển dịch
Cảnh tùy tâm – dịu nhẹ bước phù đồ…
Chẳng làm đau một ngọn cỏ ven bờ
Hoa cỏ ấy sẽ dịu dàng hương mật
Để một ngày mai, trên lối đời phiêu dạt
Ta bắt gặp nhau – cùng một lẽ Tri âm!
(3 chuông...)
Nơi Tịnh thất vùng cao mây xám vẫn còn giăng
Đêm lặng lẽ ánh trăng vàng biếng ngủ
Chuông với mõ chợt trở mình run rẩy
Bừng rạng đêm dài mông muội, u linh!
Hãy đến cùng ta – gió núi gọi mây ngàn
Dẫu sương tuyết vẫn dịu dàng tay Mẹ
Đứa con tha hương một ngày tỉnh ngộ
Vọng trời xa, lần theo dấu Mẹ Hiền!
(3 chuông...)
Thiên hà kia mây phủ, gió ngàn phương
Vẫn lặng lẽ những lập trình chyển tiếp
Nơi Cửu điện Mẹ chờ con mõi mắt
Cõi luân hồi con trẻ mộng hồi quy!
Con đứng lên từ đổ vỡ, suy vi
Mộng như người xưa lấp bằng biển sóng
Chiếc áo mong manh vọng trần khuấy động
Nguyện gìn lòng xa ngõ tối, đường mê!
(3 chuông...)
Đêm vẫn dài, ngày vẫn nắng lê thê
Bỡi tâm cách con người chưa đủ tịnh
Bỡi giông bão theo nghiệp đời chuyển vận
Khách trần ơi – Tâm tịnh mới lìa mê!
Chuông mõ dịu dàng nâng bước con đi
Con tìm Mẹ giữa đất trời thao thức
Vọng hướng trời xa mịt mờ, lẫn khuất
Diêu cung ơi – Con trẻ nguyện quay về!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)