- {{item.pageName}}
KINH TU LÀ CỘI PHÚC
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Thời thịnh trị an nhà an nước
Chẳng lo Tu tạo phước thân sau
Mây trời ngàn dặm trắng phau
Nào ai biết được ngày sau thảm sầu!
Nghiệp tạo tác cơ cầu lắm nỗi
Duyên sẵn chờ, gió trổi thềm sau
Nép mình như ngọn cỏ lau
Bên triền chẳng biết nay sầu mai vui!
(3 chuông...)
Mùa gió chướng mưa mai cũng nhọc
Vẫn ngây thơ kẻ khóc người cười
Của ta muốn một nên mười
Của người rẻ rúng, vàng mươi cũng xoàng!
Trời đến độ mưa ngàn chớp bể
Vẫn lăng xăng, kẻ tới người lui
Như bầy kiến cỏ ngược xuôi
Tha lâu đầy tổ cho rồi túi tham!
(3 chuông...)
Mai đến lúc non ngàn sấm động
Chốn nội thành cửa rộng nhà cao
Tưởng rằng mưa gió chẳng vào
Vắt chân ngồi ngắm trăng sao một mình!
Đâu hay biết dân tình nhốn nháo
Mặc thế gian nghiệp khảo nghiệp nhồi
Bê tông cốt thép, vàng mười
Tưởng rằng an lộc an ngôi – kể gì!
(3 chuông...)
Đâu hay biết kỳ thi khảo hạch
Chẳng chừa ai – sổ sách còn nguyên
Thị thành cho đến thôn hương
Trên ngàn dưới nội tang thương sẵn bày!
Chưa tỉnh thức, nghiệp dày vẫn tạo
Chẳng dừng tay – đại náo trần miền
Làm cho nhân thế đảo điên
Chúng sanh thọ nạn, nghiệp duyên đáo đầu!
(3 chuông...)
Màn hủy diệt cơ mầu đã định
Cõi yên hà bất tịnh hằng lâu
Ngập ngừng một cánh chim âu
Trời cao đem mảnh Thiên thư giáng trần!
Đạo là phép Quân Thần tại vị
Bước tiền thân dẫn lối đưa đường
Trần ai sầu thảm tai ương
Đò neo bến đục vì thương phận người!
(3 chuông...)
Sư áo vải lui cui nhóm lửa
Thắp đuốc lên lần lựa khuyên đời
Ngày mai trong cuộc đổi dời
Có ta có bạn khóc cười với nhau!
Đêm dẫu tối rồi sau cũng rạng
Thân có đau cũng ráng lo Tu
Hiền khôn chớ để hiền ngu
Tu trong tỉnh táo đường Tu mới tròn!
(3 chuông...)
Sư áo vải mang dòng Thánh cách
Mượn ngôi Trời nhủ khách trần dương
Lòng đau từ độ tuyết sương
Vẫn đem tâm huyết đo lường bể dâu!
Khuyên kẻ trước người sau hãy ráng
Tu – Tu đi để đoạn nghiệp trần
Mai ngày tịnh cốt tịnh căn
Hồn theo cánh gió tiền thân lại về!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)