- {{item.pageName}}
KINH TU ĐI – DỊCH CHUYỂN MỆNH TRẦN
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Chuông với mõ âm vang lời khai thị
Mượn chiếu Thiền ta định trí rèn tâm
Ở ngoài kia đời đạo vẫn tương tranh
Ta gạn đục khơi trong tầm nẻo Đạo!
Hồn ngơ ngác giữa chợ đời thịnh bĩ
Cõi Nhị nguyên sáng tối vẫn phân ranh
Cánh chim hồng sa vào bãi cỏ xanh
Hoa với cỏ cũng lớn lên từ đất!
(3 chuông...)
Máu cùng đỏ sao cứ phân giai cấp?
Giọt lệ nào chẳng mặn giữa trần ai
Đêm trường canh nghe tiếng dế thở dài
Ở đâu đó ngoài kia đầy nạn khổ!
Cửa Thiền khép – lặng lờ cơn gió trở
Tâm người Tu sao có thể an yên
Ta vui gì khi nhân loại đảo điên
Cơn tảo phạt vẫn triền miên chưa dứt!
(3 chuông...)
Buổi trần thế suy vong – buồn muốn khóc
Cuộc tẩy trần nước mất với nhà tan
Kìa bão giông lan tỏa khắp trần hoàn
Nọ dịch bệnh phủ một màu tang tóc!
Chưa biết sợ – vẫn bàn tay tạo tác
Mùa đảo điên, lại điên đảo lòng trần
Người giết nhau bằng vũ khí tối tân
Cho máu chảy thịt rơi thành bể hận!
(3 chuông...)
Kẻ ác vui khi hại người thủ thắng
Thiện nhân cười khi trao tặng sẻ chia
Kẻ quay lưng khi đồng loại lâm nguy
Người đau xót khi thấy người hoạn nạn!
Loài dã thú săn mồi làm miếng nhắm
Máu chảy thịt rơi chen tiếng hổ gầm
Người thản nhiên giết đồng loại của mình
Thua chi loại thú hoang nơi rừng thẳm!
(3 chuông...)
Chiếc áo khoác lên thân người hữu hạn
Chỉ ấm thân – tô vẽ để mà chi
Ngựa xe kia chỉ đở bước ta đi
Sao phải tốn tiền muôn mà đổi chác?
Người đói khổ, kẻ màn trời chiếu đất
Ta chăn êm nệm ấm nỡ đành sao
Ta sẻ chia cho người bớt lao đao
Thì an lạc đã là nguồn tạo tác!
(3 chuông...)
Cơn tảo phạt do đất trời chuyển dịch
Cũng vì ta tàn phá chẳng nương tay
Nạo vét thu gom, đào đắp, dựng xây
Chẳng tôn trọng luật vận hành vũ trụ!
Thân biết đủ, nhường cho người mới phải
Dạ mưu cầu san sẻ, chẳng thu gom
Của cho đi là của ấy để dành
Tâm biển lận là tâm gieo nghiệp dữ!
(3 chuông...)
Kẻ gióng trống khua chiêng mong hùng cứ
Người hô hào quy tựu khách hùng anh
Đem chí tài mà gánh vác non sông
Đem sức vóc mà dựng xây đất nước!
Lòng bỏn xẻn là cội nguồn hao khuyết
Cho dân nghèo, nước nhược – mộng cầu vinh
Dạ yêu thương mong dìu dẫn chúng sanh
Là xây đắp, làm giàu cho thế hệ!
(3 chuông...)
Người Mục tử chốn trần miền lui tới
Dẫu trái ngang cũng chẳng đổi tâm từ
Người vô minh chưa biết sửa, biết Tu
Thương rồi giận, giận rồi thương – chẳng bỏ!
Kinh với Kệ viết nghìn trang chưa đủ
Mõ chuông kêu khản giọng chốn luân hồi
Người bôi lem áo Đạo – vẫn yêu người
Đời hủy báng vẫn yêu đời chẳng bỏ!
(3 chuông...)
Thương sanh chúng lìa vô minh chẳng đặng
Bỡi tiền căn mang nghiệp phải trả vay
Ta nhẹ thân nhẹ nghiệp, nhẹ hình hài
Mượn Đạo thế để đem rèn tâm thế!
Đừng như kẻ lấy trần ai làm bệ
Chỉ hô hào danh phẩm để cầu vinh
Để kết bè kết đảng tụ quần hùng
Đem máu lệ chúng sinh làm bệ phóng!
(3 chuông...)
Sư Áo Vải bỏ trần ai chẳng đặng
Nguyện “Cải gia thành Tự” để độ sinh
Chịu hẩm hiu cho rồi buổi điêu linh
Chịu lem luốc, bụi trần hoen sắc áo!
Đem tâm huyết cứu người nơi biển khổ
Dụng huyền quang mà soi tỏ đường mê
Dắt dìu người qua ngàn dặm phong ba
Về với Đạo – để nhẹ nhàng thân mệnh!
(3 chuông...)
Lửa cháy đã mười phương – sao chẳng tỉnh?
Nước nguồn dâng, phố thị cũng thành sông
Cuộc tẩy trần tang tóc cả muôn dân
Còn đấu đá, còn chiến tranh, sát phạt!
Đêm thanh vắng ngậm ngùi nghe tiếng vạc
Hồn u uyên cùng mưa gió song hành
Trần gian là quán trọ – khách hùng anh
Mau tu tỉnh, kịp trở về cố quốc!
(3 chuông...)
Đêm thanh vắng mõ chuông cầu giải thoát
Vượt tràng mê – ta dìu dắt nhau đi
Bước dấn thân cũng là bước hồi quy
Tu đi Bạn – để cho đời bớt khổ!
Tâm an định thì trí kia khai ngộ
Áo Thân vương làm rạng rỡ vườn Thiền
Ta cùng nhau trồng hoa đẹp, cỏ hiền
Cho cõi thế nên cội nguồn An lạc!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)