- {{item.pageName}}
KINH NGUỒN CỘI CHIÊU AN
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)
Ngọn gió thời gian bứt dần từng cánh
Lá mùa xanh ngày xưa ấy đâu rồi ?...
Cơn gió đuổi lá vàng qua ngõ vắng
Dạt dòng xa, theo dấu cuộc luân hồi!
Người đã xuống – sân ga đời nhộn nhịp
Lại bao vây, lại nuốt chững, nhòa tan…
Cơn gió lại ra đi về miền chuyển tiếp
Bỏ lại sau lưng khao khát – mộng dã tràng!
(3 chuông...)
Và giọt lệ “Kẻ – Làm – Vườn” rơi xuống
Tiếc công anh nối mãi sợi dây dài
Nào hay đâu lòng đã khô, giếng cạn
Anh tiếc hoài làm rơi mất sợi dây!...
Và hồi chuông – chiều cáo chung đã nổi
Lòng tự tin vẫn đôi cánh đại bàng
Rơi – rơi mãi từ vực sâu đá núi
Thế trần kia giòn giã tiếng cười vang!
(3 chuông...)
Người Mục Tử gục đầu trên sỏi đá
Dấu gai đời vẫn cày xới tả tơi
Bao vết thương vẫn còn đau âm ĩ
Đâu chỉ do trái gió, trở trời!...
Cơn gió thời gian vẫn còn rong ruỗi
Bứt dần từng ngọn lá mùa xanh
Tiếc nỗi vọng trần như bóng lá
Nào hay đâu bức tử cho đành!
(3 chuông...)
Đêm quạnh quẽ – một vì sao vừa rụng
Phía trăng tàn, không một chút âm vang
Còn khoảng trống cuộc luân hồi vỡ vụn
Hồn cũ xưa giờ phiêu dạt truông ngàn!
Mượn chuông mõ khơi bếp hồng cho rạng
Lần dấu xưa ta vẽ mộng luân hồi
Thiên Cảo luận có vầng trăng làm chứng
Mảnh y bào ủ ấm điệu hoằng khai!
(3 chuông...)
Kinh với kệ như chìm vào biển khát
Hồi trống ngũ liên giục thức canh gà
Trong hoang hoãi nghe tiếng lòng rên siết
Chúng sanh ơi – đừng mê ngủ nữa mà!...
Bàn tay đã nhúng chàm từ mấy độ
Trái tim kia chai sạn nỗi hôn trầm
Và trái đất đã dần dần băng lạnh
Những tinh cầu vỡ rạn – dấu hàn âm!
(3 chuông...)
Hãy xích lại gần nhau thêm chút nữa
Tay trong tay ta thắp lửa đêm buồn
Gom lá úa từ mùa đông năm cũ
Ta đốt lên soi bóng nhỏ hằng quen!
Nắng sẽ rạng, giữa lòng ngày khắc nghiệt
Điệu Kinh cầu tha thiết quyện hồn đơn
Chuông với mõ âm vang lời khai thị
Bước viễn trình luân lạc đáo Thiền môn!
(3 chuông...)
Cùng với những bi thương mùa năm cũ
Bên chiếu Thiền ta học cách phôi phai
Đem sân hận ta gởi vào trong gió
Gió giữ dùm, rồi gió sẽ mang đi!
Buông bỏ hết – ta như hồn thơ dại
Chỉ mỉm cười cùng chuông mõ vân vi
Mai đợi nắng hong mùa vàng ngang trái
Ta nâng niu chén đợi, mộng Liên trì!
(3 chuông...)
Sông với suối cũng xuôi về biển lớn
Lòng như hoa bên cỏ dại trầm tư
Chiều có muộn vẫn còn tươi sắc nắng
Để mai ngày Tịnh cõi hóa Huyền hư!
Và chuông mõ vẫn đợi chờ khao khát
Mặt trời lên nơi góc bể đầu non
Để băng giá tan dần trong ký ức
Chốn Am tuyền thương cánh hạc lưu vong!
(3 chuông...)
Khi ta đến nhân gian là bể khổ
Khi ta đi – cỏ dại nở hoa vàng
Trần gian ấy thôi một lần tái ngộ
Bởi luân hồi chua xót mộng chinh an!
Mai trên đỉnh phù vân chờ mây trắng
Đưa ta đi – mây lại đón ta về
Chẳng lưu luyến chút hình hài hữu hạn
Cánh chim hồng về ngự đỉnh Thiên nhai!
(3 chuông – 3 mõ – lập lại 3 lần)