- {{item.pageName}}
Trao đổi về tâm linh
**Trích Thư gởi bạn (16)
…Tôi là người trần thế 100%- Chỉ có tội phải gánh cái gánh nghiệp nặng nề trên vai mà thôi! HMLK khi chuyền tay cho những người khác- đã tạo ra nhiều nguồn dư luận: Người không tin, cho là tôi viết chuyện "Phong thần"! Kẻ lại dèm xiểm, khích bác đủ điều, người tò mò muốn được tận mắt chứng kiến "nhân diện" của tác giả. Lại nhiều người muốn tìm đến để "xem bói", muốn tìm một con đường giải quyết những ách tắc trong cuộc sống một cách nhanh chóng lẹ làng... quên mất rằng: Theo thuyết lý nhà Phật thì "cái Quả đang phải nhận có từ cái Nhân đã từng gieo"... Thế thì: Nếu muốn được an nhàn, ta phải bỏ công ra mà gieo trồng cái nhân thanh nhẹ- Như người làm vườn "gieo gì gặt nấy". Làm sao có trái ngọt trên cành cây từ giống cay đắng ta trồng ?!...
Điều tôi muốn được thì chẳng được mấy, điều tôi muốn trốn tránh lại phải đối diện quá nhiều... Đáng buồn thay!! Đã nhiều người lên tận chợ Hiệp Thành, loanh quanh tìm kiếm, rồi cũng có người điềm chỉ tới nhà tôi... Rút cục rồi mỗi người như vậy lại mang tới cho tôi ít nhiều phiền muộn và "gánh nghiệp"- Nếu tôi muốn giúp họ, không có cách nào khác là phải "đưa vai ra gánh thế” cái gánh nặng trên vai của họ mà thôi... Tôi là một người trần thế, đâu như những bà Tiên ông Bụt trong chuyện cổ tích, phẩy tay cứu người chỉ với một chiếc đũa thần!
Đến nỗi bây giờ, tôi như một tên "tội đồ lưu vong", tự khóa cửa chôn mình đằng sau bốn bức tường rào, đếm mỗi sáng chiều trôi qua ngoài song cửa. Như con thú hoang lạc bầy chạy trốn phát súng thợ săn... Tôi chỉ mong sách của mình như một ngọn nến nho nhỏ, thắp lên trong ngày đông tháng giá, soi đêm tối mịt mùng, để người người đỡ va vấp trên bước đường vạn dặm... Để những phận người trôi nổi, đau thương còn chút niềm tin vào chân lý trên đời, vào sự ứng cứu của các Đấng với những tấm lòng chí thiện, chí thành!...
Vả lại- Tôi chỉ là "người thừa hành", làm trách nhiệm, bổn phận của mình thôi, ông ạ! Không có gì khác biệt giữa tôi và ông, ông còn có điều kiện đi chùa, thắp hương lạy Phật nhiều hơn tôi nữa kìa!
Tôi ngưng - Chúc ông "thân tâm an lạc!"...
**Trích Thư gởi bạn (17)
…Chị ạ!
Trải qua 25 năm nghiên cứu, tìm hiểu và chứng thực về mảng đề tài tâm linh này- Thế mà em vẫn còn thấy "hư hư thực thực"- chẳng biết đâu mà lần!
Các quy luật của cõi âm cũng không khác mấy cõi dương. Những điều bất hợp lý, bất công vẫn tồn tại và tiếp diễn đời này sang đời khác, có khác chăng là nó âm thầm, lặng lẽ, khó nhìn thấy và chứng nghiệm dưới "ánh sáng ban ngày"... Chính em còn thấy sửng sốt, bàng hoàng khi phát hiện nhiều sự việc- Mà sự bất công đến phi lý ấy vẫn và đã tồn tại hằng bao nhiêu đời kiếp mất rồi! Chỉ cần sơ sót ở một khâu nào đó- xem như "chưa đủ lễ ", thì cho dù có lập đàn tế, cỗ lễ rình rang đến đâu cũng chỉ vô ích thôi. Em đã từng chứng kiến một cậu nam chết 3 năm vì tai nạn xe cộ- Khi tìm kiếm, em thấy linh hồn ngồi chết gục dưới một gốc cây cao, giữa một bãi xe rộng lớn - trong tư thế ngồi, đầu gục giữa hai chân... Gia đình đã thuê 3 ông thầy pháp lập đàn tế tại chỗ xe đụng 3 đêm liền- Và nhờ 12 vị sư ở chùa Pháp Hoa - SG về Tổ đường tại Nha Trang để thỉnh vong vô nhà… Vậy mà thằng nhỏ vẫn ngồi cô đơn dưới gốc cây, tại nơi nó chết! Lần nữa- Một cậu trai chết 14 năm vì đi thẻ mực ngoài biển. Ba cậu ấy là "Chức sắc Cao Đài" - Đã tập trung 5 vị chức sắc lập đàn tế đủ 3 đêm ở nơi con chết, vậy mà khi em kêu về, thằng bé vẫn còn ướt lướt thướt và bị giam giữ dưới nước, đâu được vô nhà...
Cũng không phải dễ, chỉ cần một chút sơ sót thôi, mọi chuyện đã trở thành "Xôi hỏng bỏng không"... Phần linh căn của chị Tuyền đã được giải thoát, nhưng linh hồn trần thế vẫn còn kẹt lại... Lý do là chị chết oan, chết chưa đúng số! Trường hợp nầy, chị Tuyền phải làm linh hồn xiêu lạc cho đến ngày "mãn kiếp" trần thế thì mới được chuyển đi! Lát nữa em sẽ gởi chuyện hai người em vừa kể ở trên, để chị đọc và chiêm nghiệm thêm về cái lẽ của cõi "bên kia", cũng như những "quy luật bất thành văn" của nó! Tất cả đều là chuyện "Người thật, việc thật" đàng hoàng!
Em cũng quên hỏi chị: Chị có "sợ" khi nghe em kể những chuyện như thế nầy không ?... Nếu chị sợ hay bị ám ảnh thì em thôi không kể nữa- Em chỉ muốn kể về chuyện "gia đình, tộc tổ" của chị và anh Đ thôi - Tất cả đều là định nghiệp khi em đi với anh về quê, cũng như em quen biết và kết thân với ảnh!... Chuyện về âm phần thì không chứng thực được, nhưng kết quả dịch chuyển thì làm đổi thay, chuyển hóa, thay đổi từng ngày- mắt thường cũng nhìn thấy được!
Giờ em gởi chị trích đoạn hai chuyện em đã nói ở trên nha! Một em gởi chị đọc, còn một thì chị mở ra nghe, chỉ để hiểu thêm về những sự "nghịch thường" trong cái lẽ của "âm cõi" mà thôi!...
** Trích Thư gởi bạn (18):
Em kể tiếp "Chuyện phong thần" chị nghe nhé!...
Hôm về ĐL- anh Đ dẫn em tới Linh Sơn tự, chỉ nơi chị T đã tự thiêu hơn 40 năm về trước...
Lúc đó trời đã sụp tối, nhiều gió và lạnh kinh khủng! Anh hỏi: "Có vô chùa lạy Phật không ?" - Em nói:" Trời sắp tối rồi, lạnh quá... Thôi về đi anh!"... Thế là anh Đ nổ máy xe, em leo lên ngồi sau lưng - Xe chuẩn bị chạy, bỗng có ai đó giật một cái, xâu chuỗi trên tay em đứt ra, rơi lả tả... Em la lên: "Sao kỳ quá vậy nè! Ai bứt xâu chuỗi của em?" Hai đứa chạy theo nhặt lại những hạt chuỗi rơi đầy sân, ngước lên, em nhìn thấy vong một người con gái tuổi trạc đôi mươi, tướng thanh nhã, tóc dài chấm mông... Vía em biết ngay là chị T- Nhưng sao lạ, chị lại để tóc dài?
Ngay lúc đó, người em nổi lên cơn ớn lạnh, lông dựng đứng lên từng chập trên cả người- cứ cầm nhịp, lên rồi lại xuống... Em hỏi anh Đ: "Anh nói chị Tuyền tu ở chùa này, sao em thấy có một vong thiếu nữ đang đứng trước mặt đây, mặc áo tràng nhưng không cạo đầu, tóc dài tới mông!"
Anh Đ mới nói là ngày đầu tiên chị được nhận vào chùa tu, chưa kịp cạo đầu thì chị ra trước cửa tự thiêu! Em nói: "Nếu chị đúng là chị T, thì chị cho lông trên cánh tay em dựng lên rồi rạp xuống 3 lần cho anh Đ ảnh tin đi!"... Em đưa tay vuốt, lập tức da tay trở lại bình thường, rồi lại nổi lên như vậy, đúng 3 lần!
Vừa tới đó- Ông Thần giữ chùa ra can thiệp, bắt chị T. vô! Em xin cho đứng lại đó, hỏi: "Người nầy là sư nữ của chùa có phải không ?"- thì ông ấy bảo: "Không phải, chỉ là Phật tử”. Em xin cho rước vong - Ông Thần không chịu! Thế là em xin Điển “QABT” chuẩn, xin Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát tại chùa cho phép, thu ngay chị ấy vào KTT đưa theo về. Bàn với anh Đ: "Tối nay mình ra chợ ăn cơm chay cho chị T ăn với! Tội nghiệp- Nếu là sư nữ tại Chùa thì còn được nhẹ nhàng một chút- Là vong thì đói khát, có thua gì ở ngoài đường!"...
Em nói: "Em không đóng cửa Kim tự tháp, cứ để chị tự nhiên ra vào, mai mốt đem chị về SG, em sẽ lập đàn xin Ơn Trên cho chị đi đầu thai!"…
Tối đó- anh Đ đi chơi với các bạn, em ở nhà vì không muốn làm cản trở bạn bè và những hồi ức cũ xưa- khoảng thời gian có anh và chị T... Tối đó chợ không còn cơm chay, em mua hai ổ bánh mì nóng - đem ra bờ Hồ Xuân Hương ngồi ăn xong rồi về nhà… Đang nằm lơ mơ tự nhiên nghe "phát lãnh", cuộn mình kín mít trong hai, ba lớp mền chăn mà vẫn không hết- Cái lạnh cứ như từng luồng từ trong xương lạnh ra...
Đến 10 giờ đêm anh Đ về, mở cửa phòng thấy em nằm co cứng trong bóng tối, ảnh cũng hoảng hồn... Anh ấy vừa về là ngay lập tức em hết lạnh, nhìn lại thấy chị T ngồi ngay trên đầu giường, em mới biết mình bị lạnh do đâu... Đành đóng cửa KTT, không để cho chị ra ngoài nữa, cho đến khi về tới SG.
Đến ngày anh Đ đi- Em và ảnh đứng đón xe taxi đúng một tiếng rưỡi đồng hồ, chỗ em ở ngay cung đường chính, xe chạy như "mắc cửi"- Vậy mà không tìm được xe đi mới lạ... Anh Đ nóng như hơ, bảo: "Không ra kịp để đăng ký thì họ bắt mình mua vé chuyến sau, mất thêm khối tiền nữa..." Gọi cho tổng đài xe, hai chỗ cứ báo: "Số bạn gọi là không có thực - Xin kiểm tra lại số!"...
Vài người hàng xóm thấy thế đem tới cho 2 số điện quen, gọi vào ai cũng bận... Đến lúc em "sanh nghi"- trụ thần cho vía nhìn thì mới thấy chị T đứng kế bên. Em nói lại với anh Đ: "Hèn nào xe chẳng tới!" - Em hỏi, thì chị ấy nói: "Tôi muốn theo cậu Đ về bên ấy!"… Em ức quá, nói: "Nếu vậy thì em bỏ chị luôn, không giúp cho chị nữa, cho chị làm "Hồn xiêu phách lạc" luôn!"... Nghe vậy, chị T. quay lại chui vào KTT - gần như "ngay tức thì" hai chiếc xe taxi trờ tới, quay đầu giành khách, thiếu điều muốn cãi lộn với nhau...
Rằm tháng Giêng, em làm lễ đưa chị T đi đầu thai chuyển kiếp, mua cho một bộ quần áo và tiền bạc, lộc thực!
Có nhiều điều thuộc về thế giới Tâm linh mà một người từng trải qua mấy mươi năm tìm hiểu và nghiên cứu như em vẫn còn chưa hết ngạc nhiên khi chứng kiến, chị ạ! Một vong chị T tự thiêu ngay tại cổng chùa, vì Phật Pháp- thế mà bốn mươi năm vẫn chưa siêu... Chưa chính thức là sư nữ của chùa thì vẫn phải chịu cảnh "hồn xiêu phách lạc”, thảm thương đói khổ bao nhiêu năm như vậy... Luật của các cõi đều như nhau: "Con vua vua dấu, con chúa chúa yêu!"... Thân ngoài ai "sống chết cũng mặc"- cứ “đúng luật” mà làm!...
Đương nhiên- đó là khi ta “cô thân cô thế”. Nếu biết khôn khéo, âm vong tìm tới cầu cứu ở chỗ những người “có ấn” hành xử, để họ kêu xin, cầu cứu lên Trên để giúp…
**Trích Thư Gởi bạn (19):
Tôi xin phép các bạn trả lời thư của Huynh "Bất Thuyết" - Cũng là để cho chúng ta cùng nhau "suy ngẫm" về những điều xảy ra trong cuộc sống, cũng như căn nguyên của nó!
Đây chỉ là suy nghĩ và ý kiến cá nhân- nếu có gì "chưa đúng hoặc chưa phù hợp", xin các bạn vui lòng bỏ lỗi cho...
***BÀN TAY CỦA ĐỊNH NGHIỆP CHUYỂN LUÂN
Theo quan niệm của đạo Phật, thì con người chúng ta sống trong một "vòng luân hồi khép kín"! Tất cả thành bại, hưng vong đều do nghiệp quả tạo tác mà nên: Nghiệp từ tiền kiếp chuyển xoay, nghiệp vừa mới tạo... Người "duy lý" cho rằng nghiệp quả là hệ quả tất yếu của một "quá trình" diễn tiến, tạo tác, hành xử mà nên! Điều nầy chưa thể giải thích một cách "hợp lý" cho những trường hợp khác biệt, lạ lùng và bất thường trong cuộc sống! Từ chỗ đó, thuyết lý về "Định nghiệp - Nhân quả luân hồi" của Đạo Phật phần nào giải đáp thỏa đáng cho chúng ta ...
Theo đạo Phật- thì hoàn cảnh, diễn tiến cuộc sống của mỗi con người chúng ta, ngay từ lúc sơ sinh cho đến ngày nhắm mắt, thãy đều nằm trong quá trình chuyển vận của "định nghiệp". Có hai loại định nghiệp là: "Biệt nghiệp" và "Cộng nghiệp"!
1/ BIỆT NGHIỆP:
Là loại định nghiệp của riêng mỗi cá nhân- tự mình tạo tác từ tiền kiếp hoặc hiện kiếp mà nên!...
Đến đây- ta phải mở ngoặc ra để giải thích tại sao lại có nghiệp tiền kiếp: Linh hồn là một thể tồn tại vĩnh cửu. Khi con người ta mở mắt chào đời, đó là lúc bánh xe định nghiệp bắt đầu chuyển luân- Linh hồn vĩnh cửu mang tất cả họa phúc tạo tác từ tiền kiếp chuyển giao cho "trần xác", một "vòng luân hồi" mới lại bắt đầu!
Những họa phúc tiền căn ta phải nhận lãnh, cộng với những điều tạo tác trong hiện kiếp, tạo ra "biệt nghiệp"- có nghĩa là loại định nghiệp riêng rẽ của mỗi con người!...
2/ CỘNG NGHIỆP:
Là loại "định nghiệp chung" cho những người có cùng một "nghiệp quả" giống nhau- Cũng tương tự như những người phạm cùng một tội phải vào chung một "xà lim", chịu cùng một mức án... Có gia giảm hay không là do sự thành tâm cãi hối, chuyển sửa của chính bản thân!
"Biệt nghiệp" là nghiệp của cá nhân, "Cộng nghiệp" là nghiệp của tập thể: Nhỏ như một gia đình hoặc một dòng họ- lớn như một công ty, cơ xưởng hoặc một guồng máy tổ chức, xã hội hoặc đất nước, con người...vv...
Biệt nghiệp ví dụ như: Một phần linh căn xuống trần tu tập, phải sanh vào một gia đình "khác biệt". Chịu hoàn cảnh đắng cay, bất hạnh và nghiệt ngã để "rèn luyện thân căn"- Nếu trong môi trường xấu mà vẫn giữ được khí chất của mình, thì khi xả bỏ báo thân về cõi Trên được tăng thêm quả vị!
Hoặc một thành phần xấu sanh vào trong một gia đình tốt, làm bại hoại gia phong, gây phiền não, khổ đau cho cả nhà- Đó là "khảo đảo, thử thách" cho những phần linh hồn tốt! Những người cùng đầu thai chung một nhà, làm cha mẹ vợ chồng, con cái- gọi là "cộng nghiệp"! Qua tìm hiểu, tôi đã thấy có những gia đình mà mọi người trong nhà đều là phần Linh căn cao- cùng nhau tu tập, gieo nhiều công đức. Ngược lại có những nhà chỉ toàn "âm căn" xấu- Sanh ra hư hỏng, sa đọa cả nhà, từ cha mẹ đến vợ chồng con cái: cờ bạc rượu chè, hút sách...
Nếu trong nhà có một "hạt giống đi lạc", làm người tốt hiếm hoi trong một cộng đồng xấu- hoặc là người xấu trong một cộng đồng tốt, ta gọi đó là "Biệt nghiệp"! Cộng nghiệp là những thành phần chịu cùng một nghiệp quả: Nhỏ như gia đình, tộc họ- lớn như quần thể những người trong cùng một nơi chốn: xí nghiệp, cơ quan, tổ chức- lớn hơn nữa thì như một xã hội, một đất nước ...
Ví dụ: Một gia đình do hoàn cảnh phải thay đổi cuộc sống, môi trường sống như: Cháy nhà, dọn nhà, vỡ nợ, phá sản... Từ người chủ chốt, cốt cán trong nhà, cầm quyền bính và kiến tạo cơ nghiệp- Đến một ngày bị "phá sản", mất quyền chức, nhà cửa và sản nghiệp... Mọi thành viên trong gia đình đều trở nên nghèo khó, lao đao, khổ sở- Từ chỗ "có cả", trở thành "không cả"!
Hoặc đang nghèo khó, được "của hoạnh tài": Trúng độc đắc, được của cải thừa tự bất ngờ, hoặc "trúng mánh"... đột nhiên trở nên giàu có, tất cả mọi thành viên trong nhà đều được có phần- Đó gọi là "cộng nghiệp"!
Cơ quan, xí nghiệp "ăn nên làm ra"- Công nhân được tăng lương, được quan tâm chăm sóc, được hưởng nhiều "phúc lợi"... Đùng một cái- bị "khủng hoảng kinh tế" (chung hoặc riêng): Kinh doanh tuột dốc, phải "giảm biên chế"- dần đi đến chỗ phá sản, đóng cửa, tất cả công nhân đều bị "thất nghiệp"- Đây cũng là "cộng nghiệp"!
Trong xã hội- nền khoa học công nghệ mới phát triển từng ngày, tạo ra nhiều sản phẩm ưu việt. Do đó tài sản tư hữu càng nhiều, tạo ra sự cạnh tranh, so bì giữa cá nhân cũng như tập thể với nhau- Con người ta bằng mọi giá phải thủ thắng, giẫm đạp lên nhau, lừa đảo, mưu hại lẫn nhau- để được tư hữu nhiều hơn!
Các phương tiện giải trí và hưởng thụ cuộc sống cũng ngày một tinh vi... Tạo ra nhiều "căn bệnh không có thuốc chữa" của thế kỷ như: Nghiện ma túy, AIDS, nghiện số đề, cá cược, nghiện chơi games... vv... Làm hư hỏng, băng hoại cả một thế hệ! Luồng gió độc lan tràn từ một đến nhiều quốc gia, khiến cho cả thế giới phải đau đầu vì "vấn nạn thế kỷ". Rồi chiến tranh, dịch bệnh, thiên tai... lôi kéo theo sự sụp đổ, tàn phá, sự hủy diệt chẳng nương tay của những quyền lực "siêu nhiên" lẫn hữu hạn! Sự vận động phát triển thì chậm chạp, "tuần tự như tiến"- Song sự hủy diệt thì mau chóng, tàn khốc và nghiệt ngã... Ví dụ như trường hợp khủng bố ngày 11/09/2000- sóng thần Thái Lan ngày 26/12/2004- Sập cầu, giẫm đạp nhau mà chết ở lễ Hội nước Campuchia- Rồi đến vụ sóng thần bên Nhật vừa mới đây v.v... Đó là "cộng nghiệp"! Trong thời gian xảy ra thảm họa, có những người vì lý do nào đó phải hoãn một phiên công tác, giao dịch. Như trường hợp người con của Huynh Bất thuyết, đó là "biệt nghiệp"- Cậu ấy không có tên trong danh sách "trả nghiệp" ngày hôm đó! Hai người lẽ ra chết thì còn sống, và hai người thay thế "đột xuất" lại chết- Bởi vì họ "có tên trong danh sách"...
Ông bà xưa bảo "Cây kim sợi chỉ không qua được lưới trời" là vậy! Hay như vụ thảm sát đột ngột, dẫn theo cái chết của gần 3 ngàn người: Có người dân bản xứ, có người từ nơi khác đến- Người đang đi du lịch, người đi công tác, người đến nhậm chức... Có người đã "gần đất xa trời", có kẻ trung niên, những người lứa tuổi đôi mươi, hạnh phúc thành công đang còn nguyên trước mặt... Thậm chí có những em bé, những bào thai "chưa kịp chào đời"! Tất cả, tất cả... đều đã được guồng máy vô hình của định mệnh xoay chuyển, tạo tác, dồn đẩy một cách tự nhiên hoặc gượng ép để tìm đến tập trung lại cùng một chỗ, một nơi chốn để cùng chịu chung một số phận- đó là "cộng nghiệp"!
Ví dụ khác: Có một trận hỏa hoạn ở Siêu thị làm chết một số người! Lẽ ra trong giờ ấy, giây phút ấy đã có thêm vài người nữa. Có người bị trễ chuyến xe liên tỉnh để đi mua một món đồ nào đó, có người bị phạt vì tội "vượt đèn đỏ", có người bị bể bánh xe hoặc va quẹt nhẹ... dẫn đến chậm trễ hành trình, và thoát khỏi tai nạn- đó là "biệt nghiệp"! Bàn tay định mệnh đã đẩy họ ra bên lề cuộc "thảm sát"...
Ví dụ như: Có một chiếc máy bay rớt trên bầu trời ngày hôm ấy làm chết 120 người: trong đó có người đang trên đường đi công tác, có người đi du lịch, có những đôi tình nhân đi "hưởng tuần trăng mật”, hoặc người đi du học vì tương lai... Trên chuyến bay ấy có nhiều người, nhiều độ tuổi và quốc tịch khác nhau... Đó là sự kỳ bí "bất khả tư nghì" của cái gọi là số phận, là định mệnh, định nghiệp... Chuyện Huynh Bất Thuyết kể về đứa con trai nhìn thấy bà cô đã chết cười- và chuyện Huynh BT nằm mơ thấy mình bị gãy 2 cái răng một cách "vô duyên cớ"- Thì tôi xin được "mạn phép" giải thích theo suy đoán của mình như thế này:
Người chị của Huynh BT là một phần linh căn cao, hoặc khi chết được "về ngôi Cửu Huyền"- Nên khi biết cháu mình sắp gặp nạn thì ra tay ứng cứu, còn hiện ra để báo tin (nụ cười có nghĩa là: "Mọi sự bình an"!) Đến đây- Tôi lại xin phép giải thích một chút: Mỗi dòng tộc đều có một "ban bệ" để điều hành chỉ huy mọi việc trong gia tộc- là đại diện cho Cửu huyền, Thất tổ của một chi phái, kiến họ. Ban bệ nầy gồm có: Đại diện tổ Ông, tổ Bà, tổ Cô và tổ Cậu - Nếu trong tộc họ có người làm thầy: thầy Pháp, thầy Bùa , thầy Cúng, thầy Thuốc... chẳng hạn- Thì tộc họ đó có thêm thần Tổ nghiệp, mấy nhánh nghiệp nghề thì có mấy ông thần Tổ!
Ngày Lễ cúng Cửu huyền, ta hay khấn: "Con xin đại diện gia đình, vợ chồng con cháu... kỉnh mời Cửu Huyền Thất Tổ của "tứ thân phụ mẫu" chúng con ngự về..." Tứ thân phụ mẫu có nghĩa là đại diện cho 4 kiến họ: Hai họ của cha mẹ bên chồng, và hai họ của cha mẹ bên vợ- Đủ cả ban bệ là 4 tổ đại diện cho 4 kiến họ. Trong đó thì kiến họ của người chồng là chính chủ!
Xưa- Ông bà ta còn truyền lại lời giải đáp cho giấc mơ: "Mơ thấy rụng răng có máu là có người trong gia đình chết, thấy rụng răng không chảy máu là bạn bè chết!"... Có lẽ Huynh BT bị rụng 2 cái răng giữa ban ngày, đó là cái giá để đánh đổi cho sinh mạng của đứa con trai (Lẽ ra phải chết ngày hôm đó) - Cái giá rất nhỏ cho một cái "được" lớn... Điều nầy, chỉ có những người làm việc về tâm linh mới thông hiểu, sau khi xâu chuỗi các sự việc lại với nhau một cách "có hệ thống"!
Có tận mắt chứng kiến nhiều sự việc, đem nó ra suy nghiệm cũng như tìm giải pháp khắc chế, chuyển xoay... trong suốt một thời gian rất dài như chúng tôi - Để rồi nhìn thấy sự thay đổi, bằng an cho "người sống", ta mới tin rằng: Còn có một thế lực vô hình hiện hữu trong đời sống thường nhật- điều hành, tạo tác và phân xử. Đúng như lời ông bà xưa nói: "âm siêu dương thới!”
**Trích Thư gởi bạn (20):
Gọi là "cộng nghiệp" khi có một nhóm hoặc nhiều thành viên cùng trong một hoàn cảnh hoặc cùng làm một việc! Trong đó, mỗi thành viên có một nghiệp quả khác nhau. Nhưng "chung nhất" là cùng một hướng đi, một lý tưởng- Chính vì vậy mà chị em ta từ những phương trời xa lạ mới tìm đến, gắn kết với nhau... Việc nào thấy cần phải làm thì làm- tận tâm tận lực mà làm, kết quả ra sao còn tùy "mệnh số"! Chúng ta vẫn là "người trần mắt thịt"- năng lực có hạn, lại bị quấn siết bởi định nghiệp của chính mình... (Đọc xong thư em là chị nghe phát lên đau cứng hai vai đây nè: nghiệp Cửu huyền quá nặng!). Giấc mơ ứng báo của em chị nghiệm ra thế nầy: Từ ngày theo học nhân điện, bản thân em vẫn nhẹ nhàng, không bị "hành nghiệp" nhiều như các chị em khác (em đang chèo thuyền thư thả trên sông về quê nội). Cho đến khi ba em trở bệnh, là lúc em bắt đầu đưa vai ra gánh nghiệp cửu huyền (chèo thuyền trở lại thăm bệnh ba, gặp dòng nước ngược, thuyền bị thủng, khổ sở đủ điều...) Con thuyền em chèo qua sông là gánh nghiệp của chính em (và cũng là nghiệp cửu huyền)- Trên thuyền có một người nằm mà em phải "bảo an" chính là phần linh căn của ba em (hiện đang là gánh nặng nghiệp quả cho gia đình em đó!) - Em không thể xua đuổi hay đánh đập phần đó được, chỉ khi nào ba em mất thì linh căn mới rời đi... Nhưng cũng "chưa chắc", vì họ là người có quyền phép- họ "muốn đi thì đi, muốn ở thì ở", chúng ta chẳng làm gì họ được. Chỉ có điều là "hợp cách" hay không mà thôi!
Nếu họ ở trong xác trần vào thời điểm nầy, khi ba em còn sống thì là hợp cách, mình mà đánh đuổi họ là "bị đòn" chết thôi. Sau nầy, khi ba em đã mất mà họ vẫn còn ở lại phá phách thì ta có quyền bắt họ, vì họ không còn "hợp cách" nữa!
Giấc mơ là Điển Trên ứng báo thẳng: Rằng ba em không qua khỏi bận này- Nhưng người nặng nề, khổ sở gánh vác nhất là em! H không bỏ em, nhưng H chưa đủ lực cứu em (giấc mơ báo H không biết bơi - em vừa phải chèo thuyền, vừa phải dìu H). Cái "định nghiệp" đáng sợ là như vậy đấy, em ạ! Từ ngày bắt đầu học nhân điện, chị mừng vì có mỗi mình em là "khỏe băng" không bị "hành nghiệp". Bây giờ thì em biết rồi đấy!!...
Nghiệp gieo từ kiếp nào không biết, nghiệp gieo gì không biết, ai gieo không biết- nhưng cái "Quả" thì cứ lặng lẽ giáng xuống đầu chúng ta, đời con đời cháu hậu sinh!... Nhiều người không biết, cứ nói: "Ông bà thương, độ cho con cháu không hết, có ông bà nào lại hành hà con cháu cơ chứ!"… Chẳng biết một điều: Chính ông bà mới là người có "đủ tư cách" hành hà, khảo đảo con cháu, và chỉ có "nghiệp Cửu huyền" là đáng sợ nhất- Vì nó đeo đẳng, nặng nề và dai dẳng trường kỳ, và là loại "án nghiệp" khó hoán chuyển, thay đổi nhất" trong các án!
Cố gắng lên em- Chị em ta không bỏ nhau, đó cũng là điều an ủi cho em trong giai đoạn nặng nề nầy... Khổ nạn nào rồi cũng qua - Nếu ta có thành tâm hoán chuyển! Chị "đau thế" một chút thì có nghĩa lý gì so với gánh nặng mà em đang mang!
Chuyện HMLK quyển ba mà em nói là sẽ "hỗ trợ" kinh phí in ấn đó- Cứ từ từ đi đã, bao giờ chị viết xong rồi tính... có khi- vì một lý do nào đó mà quyển sách không được thành hình thì sao! Hẹn lại... nửa năm sau (Hi hi hi...) Chị sợ nó còn hơn gì nữa à!
**Trích Thư gởi bạn (21)
(Cảm nhận khi ngắm tranh tượng điêu khắc Phật ngọc Việt Nam)
..Ngắm hình ảnh pho tượng Phật- Ai cũng phải trầm trồ, xuýt xoa vì nét đẹp thanh thoát của khuôn mặt và những họa tiết tinh xảo đến tuyệt vời... Quả thật đường nét điêu khắc trên gương mặt đậm nét "Á Đông" ( không muốn nói là VN, e bảo "gà nhà khen gà nhà" mất!) Ta cúi đầu "ngưỡng phục" và cảm tạ tất cả những nghệ nhân đã tham gia tạo nên pho tượng "Phật ngọc" nầy- làm sống lại, tôn vinh hồn đá, chứng tỏ cái "tâm Phật" trong "bàn tay vàng"!!...
Muốn điêu khắc một pho tượng không phải dễ, nhất là tượng Phật! Bởi muốn cho tượng ấy có hồn - Người điêu khắc phải có "cái tâm" phù hợp, bằng không sẽ chỉ là những đường nét gượng ép, khiên cưỡng... Tôi đã từng đến nhiều cơ sở khắc tạc tượng để tìm một pho tượng Phật Bà cho ưng ý, nhưng chưa được thỏa mãn. Nghe nói người nghệ nhân điêu khắc muốn tạc một pho tượng Phật có hồn, cần phải tắm gội sạch sẽ, dâng lễ cầu xin để nhận được cái "Thần" trong gương mặt, nhất là đôi mắt- và phải kiêng sát sinh, không phóng dục trong suốt thời gian điêu khắc... mới có thể tạo ra một tượng Phật "có hồn"! Tôi đã từng đi đến nhiều Chùa- lặng lẽ ngắm những pho tượng. Có nơi, tôi chỉ thấy cái "Tâm động" đàng sau hình tượng lấp lánh hào quang- Có chỗ, lại thấy cái "Tâm sân"- Có tượng lại phản ảnh sự thờ ơ, lạnh lẽo của hiện trạng cốt lõi bên trong là gỗ đá, xi măng cốt thép... Có nơi thì biểu hiện cái thô thiển trong đường nét, làm cho ta ít lòng "ngưỡng phục"...
Tôi đòi hỏi khe khắt và "cầu toàn" chăng? Có thể - Nhưng dẫu sao, một hình ảnh tượng trưng cho cái đẹp "toàn bích" để ta cúi đầu kỉnh bái cũng cần phải đẹp về mặt thẩm mỹ và nghệ thuật- đó là tiêu chuẩn đầu tiên và cốt lõi!
Có những chùa cho xây một "bảo tháp" để chứa những Phật tượng hư hỏng, không thể sửa chữa, hoặc những hình tượng khác... theo tôi- đó là một điều hay! Lại có những chùa đem những tượng hư cũ, sứt sẹo ra để ở một góc nào đó bên hông chùa, khiến ta có cảm giác "mất thẩm mỹ" khi nhìn ngắm, chiêm ngưỡng. Theo tôi biết thì đa số Phật tượng hoặc hình vẽ đều chỉ là tưởng tượng theo một khuôn mẫu truyền lại, không giống gương mặt thật của "Đấng Chí Tôn". Thế nhưng- sao thì sao... ta có quyền cúi đầu lễ lạy một hình ảnh đẹp- để thấy khởi phát, truyền tải, luân lưu và cuộn chảy trong ta dòng máu của sự hiền hòa, thanh tịnh và hướng thượng...
** Có một điều quan trọng mà tôi muốn chuyển tải đến các bạn: Những hình ảnh, Phật tượng hoặc các linh vị, bài vị, tượng thần: thần Tài thần Địa, Quan Công Thần tướng… Nói chung là tất cả các loại bài vị và tôn tượng. Khi đã cũ, xấu xí hoặc hư gãy… Ta nên tìm cái mới để thay vào, không nên giữ lại cái đã cũ, xấu xí… làm cho thiếu lẽ trang nghiêm của nơi thờ phụng!
Cái hư cũ- Nếu là hình ảnh vẽ trên kính, ta chỉ cần dùng vật bén nhọn cạo bỏ khuông mặt tổng thể, xong đập cho “bể nhỏ” tấm kính, xong rồi gom bỏ cả vào “thùng rác”, phần khung ta muốn bỏ hay dùng lại cũng được. Nếu là tôn tượng, ta đập cho vỡ nát, chú ý không nên để khuông mặt còn nguyên trạng…
Vấn đề quan trọng là: Trước khi muốn thay đổi, ta nên dâng lễ để xin phép hoán chuyển: Hoa, trái và hai chung nước!
** Lời khấn như sau: Hôm nay con biện hoa trái dâng lên bàn thờ để xin phép…..(Danh xưng của các Đấng đang thờ phụng), cho con được phép thay đổi, hoán chuyển hình ảnh (hoặc tôn tượng)- Bởi hình ảnh thờ đã hư cũ, xấu xí- làm mất đi vẻ trang nghiêm. Hôm nay con xin phép cung thỉnh phần Điển……. lâu nay vẫn ngự về nhà con- Xin chuyển sang hình ảnh, tôn tượng mới. Và xin cho phép con xóa bỏ hình ảnh cũ… Khi khấn khứa- ta để hai tấm ảnh mới và cũ (Hoặc tôn tượng mới và cũ) nằm kề bên nhau, rồi mới trình lễ để xin phép!
Khi khấn lễ- ta dùng tay đặt vào hình ảnh cũ, ra dấu xin phép hoán chuyển vào hình ảnh, tôn tượng mới.
Sau khi khấn- ta xin phép cho tiêu hủy hình ảnh, tượng cũ… Xong rồi cứ đem ra chỗ sạch sẽ mà đập cho bể nhỏ ra, rồi cho vào 2, 3 lớp bao xốp cột kỹ bỏ vào thùng rác- Thế là xong! Điển cũ ta đã cung thỉnh nhập vào hình tượng mới, không có gì phải lo…
**Trích thư gởi bạn (22)
...Những câu chuyện như thế nầy tôi biết cũng "khá nhiều" ông ạ! Đủ để kinh sợ và cảnh giác với những điều "thiên hạ đồn rằng"...
Những quyền phép mầu nhiệm theo kiểu "hùng hùng cũ cũ..." ấy cũng thu hút được một số đông đủ mọi tầng lớp- Hậu quả là bao nhiêu tháng năm tốt đẹp của cuộc đời qua đi trong mê mờ, niềm tin và ngay cả đồng tiền "mồ hôi nước mắt" đem đi xu phụng cho kẻ xấu, bản thân ta thì "bái lạy quỵ quỳ" một xác trần "đội lốt" lòe đời! Tà đạo vừa có "phép thu hồn", lại cho án vào thân xác ta một "vong tà"- là yêu tinh hay ngạ quỷ... Những thế lực đó khống chế ta, làm cho thần trí mê mờ, chỉ nghe theo lời khuyến dụ của "thần chủ"...
Bên nhân điện chúng tôi rất kiêng kỵ bùa chú- hễ tiếp xúc với ai có bùa ngải, binh pháp là bị dị ứng, ngứa ran cả người rất dữ- hoặc ngứa trong cổ họng, ho và sặc sụa liên hồi đến... thở chẳng ra hơi! Trong nhóm học viên nhân điện của tôi, có vài người trước đây theo một điện đền, am tự nào đó… Bị chủ điện án vào bao nhiêu tà phép và "âm vong"- Đến khi theo tôi học nhân điện thì bị phép và phần âm đang ở trong người quật cho tơi tả!
Tôi phải dùng hết cách để chống trả và giải tà phép. Hậu quả là "Họ bò đến đâu tôi... bò theo đến đấy"! Đã vậy- Bè phái, thế lực của tà rất đông và mạnh, dại dột mà đụng chạm vào chúng ư- Chúng kéo ra hàng đàng, hàng đống, đông cứ như "kiến rừng vỡ tổ": Huynh đệ, tớ thầy đủ kiểu, ai trông thấy mà chẳng "thất đảm kinh hồn"!...
Những người có chút tâm- ai cũng muốn truy tìm cho mình một hướng đi, đích đến của tâm linh. Để những khi chao đảo, lúc hoạn nạn tai ương có nơi chốn để mà "nương tựa linh hồn". Động cơ thì tốt, tâm cũng lành. Tuy nhiên- phàm là con người, ai cũng ít nhiều còn vướng vô minh, bị cái ảo che mờ tâm thức nên sa vào trận đồ của "Tà đạo, bàng môn"- Giống như chú ruồi con theo dấu giọt mật mà vướng vào lưới nhện chờ giăng... "Đạo cao một thước- ma cao một trượng!"- So về độ dõng mãnh, quyền biến, phô trương và hoành tráng thì "phe chánh" thua xa... Chánh đạo chỉ có "cái tâm"- cái Tâm thuộc phạm trù bất động, chỉ tìm thấy, chứng ngộ trong cõi tịch lặng, an nhiên! Tà đạo cái khí lộ ra bên ngoài, dựa vào cái tâm vọng động bên trong. Tâm lẫn khí đều "hỉ- nộ- ái - ố" tràn đầy, tuôn chảy! Người xưa bảo: "Nộ khí xung thiên" là vậy... Con người có đôi mắt để nhìn thấy, có lý trí để nhận biết- Song với đôi mắt "thiển cận" chỉ nhìn thấy "tầm gần”, cộng với lý trí bị che lấp đi bởi những ham muốn của trần xác- Để bị mê hoặc, "mà mắt" bởi quyền phép của âm tà!
Viết đã dài- e các bạn đọc đà mỏi mắt. Tôi xin phép dừng lại ở đây! Ngày mai, tôi sẽ gởi đến cho các bạn thêm vài chuyện "người thật việc thật"- Xem đó như chút lòng tận tụy của một người bạn, muốn gióng một hồi chuông cảnh tỉnh, cho những ai đã, đang và sắp... "sa vào lưới nhện"- Vậy nhé!
**Trích thư bạn gởi:
… Tỷ ơi!!!!
Em được sinh ra, dạy dỗ từ gia đình trí thức, bản thân em chỉ biết đốt nhang quỳ lạy, xá ông bà cha mẹ mình thôi, không hề tin vào sự hiện diện, sự ân cứu của các Đấng. Mỗi khi gặp những điều không may dồn dập xảy ra với mình, em luôn than thân trách phận, nghĩ mình sống đàng hoàng, giúp đỡ bạn bè… trong khả năng của mình, không chơi xấu, hại ai bao giờ. Tại sao?? Mà không hề biết rằng những trái ngọt hay đắng mình nhận lãnh ngày hôm nay là do thành quả lao động mình đã gieo trồng từ quá khứ…
Nhưng từ khi học nhân điện, nhờ sự dìu dắt của Tỷ, dạy dỗ của các Đấng dần dần thì em đã hiểu & học được nhiều điều… nhất là sau cơn bão nghiệp Cửu Huyền dồn xuống tất cả anh chị em trong gia đình em. Em thấy lạ 1 điều là ai cũng bị bầm dập, tã tơi, riêng em không bị gì hết!
Em nghe file nhạc hòa tấu kinh Chú Đại Bi Tỷ gửi, quá tuyệt! Em thuộc dạng khô như ngói, nhưng vừa mở lên nghe tay chân đã muốn lắc lư múa máy rồi. Hi hi… Hình như nghệ sĩ gõ trên những phiến đá thì phải, âm thanh nghe réo rắt, vui tươi ghê!
**Trích thư gởi bạn (23)
Không phải nghệ sĩ gõ trên đá ra âm thanh, mà nghệ sĩ gõ trên phím đàn làm cho đá phải chuyển mình!!... Bởi vậy- Con người ta cũng cần có những vấp ngã, đau thương thì mới "NGỘ" được, em ạ! "Ngộ" rồi chưa đủ, phải... khổ tiếp mới... tiếp tục "Ngộ" nữa (bài học phải thực hành liên tục, để lâu quá... quên bài giảng!)
Chưa hết: "Ngộ" cấp một, rèn giũa riết rồi lên cấp hai. Cấp hai có bài thi của cấp hai, cao hơn bài cấp một!... Nhưng mà yên chí đi- nếu là học trò ngoan thì thầy cô tin tưởng, sẽ ..."lơ là cảnh giác", cũng không nỡ "xuống tay" nặng nề, sẽ cho nó "dễ thở" hơn một tí!! Em với H qua được đề thi cấp một rồi- giờ đang thực hành đề thi của cấp hai!
Đạo đã chuẩn, Ấn mới cho về- Ấn trong tay, giờ đề thi không còn là "Học" nữa, mà là "Hành"! Không "hành" là bị...0 điểm- không "hành" nữa, cho... xuống lớp, tước "quân tịch"! Vẫn lười biếng hả- cho một con "ma thứ dữ" theo níu chân mi, đem miếng mồi danh lợi ra nhử, mi... "lơ là cảnh giác" là sa chân!
Danh lợi bao quanh mình, mồm ngậm đầy "sắc tướng", cái tâm ngủ quên sau thừa mứa hàng ngày... "TU" làm chi nữa cho khổ thân: "Ngày mai cứ để mai ngày. Vì ta đã sống hôm nay đủ rồi!"... Thế là "uổng công anh nối sợi dây dài. Nào hay giếng cạn, anh tiếc hoài sợi dây!"... Chân lý cuộc đời nằm trước mặt, trong tay, tìm chi xa xôi cho mệt óc... Cái êm ấm, tiện nghi đầy đủ kề bên, tội gì mỏi gối đi tìm! Điều hiện hữu trước mắt đủ làm ta mãn nguyện, mơ làm chi cái khó khăn tìm kiếm cõi mơ hồ!!
Con ngựa bị gắn hàm thiếc để chỉ "thẳng một đường dông!" Đến khi đã quen đường đi lối về rồi, người ta mở cái vách ngăn ra, cho nó tự do thoải mái đi về- vẫn quyết không sai đường lạc nẻo. Người "xà ích" ngồi xe có thể ngủ quên, hoặc "tơ lơ mơ" cũng được, con ngựa vẫn cứ quen chân đưa về tận nhà, chẳng sai lạc vào đâu…
Có điều- cũng còn một câu châm ngôn: "Ngựa quen đường cũ"… Coi chừng, mê ngủ vừa thôi, kẻo không tỉnh ra thấy ta lạc trở về nơi chốn cũ lúc nào không hay. Chẳng phải là căn nhà, nơi chốn ta mất bao công lao gầy dựng, lại là nơi "hoang sơ mấy nẻo đi về", như "tự thủa hồng hoang"- Thì...
***TỈNH GIẤC***
Giật mình tỉnh giấc mơ vàng
Thấy ta mất dấu, lạc đàng còn đâu
Ngẩn ngơ Khanh tướng, Công hầu
Lọng che áo gấm, mũ chầu quan sai
Lối xưa thôi bặt dấu hài
Thềm hoang cỏ dại lấp đầy rêu phong
Hỏi lòng có thẹn cho lòng
Hỏi tâm, tâm có còn không hỡi người?!
Xác trần định nghiệp kéo lôi
Ngửa nghiêng bất định, luân hồi cũng đau!...
Biển nào biển chẳng sóng xao
"Lớn thuyền lớn sóng"- lẽ nào không hay
Khuyên nhau kíp tỉnh hội này
Nhẹ thân nhẹ nghiệp, nhẹ ngày chuyển luân
Chén này là chén phù vân
Chén cay chén đắng xoay vần- tỉnh say
Chén thanh thủy rót liền tay
Trao nhau, xin giữ... hẹn ngày hồi quy!!...
13/12/2011
**Trích thư bạn gởi:
…Chị H lén ghi âm những lời khấn, những lời các Đấng về rầy dạy, vậy mà hay! Chị đang dũa gọt bớt những thứ linh tinh để gửi cho Tỷ nghe, Tỷ duyệt thì gửi cho các chị em mình. Với em & chị H thì quá tuyệt, thỉnh thoảng 2 chị em tua tới tua lui nghe đi nghe lại để cảnh tỉnh mình. Mẹ Bồ Tát của chị H về dạy em, nói thẳng thừng quá! Nghe đau quá trời - Tâm phục khẩu phục luôn. Nhờ vậy mà em biết mình cần phải cố gắng hơn nữa kẻo uổng công sức của Tỷ, của em - hihi !… Em thấy rất cần có những lời răn dạy như vậy để mình còn biết mình sai mà sửa, “Thuốc đắng dã tật” mà! Đã là nghiệp rồi, mình phải thành tâm “Hành” thật nhiều, mỗi tối chịu khó ngồi vừa sám hối, vừa xin Mẹ cho tâm tịnh để vượt qua được, từ từ rồi nghiệp sẽ mòn thôi…
À, dạo này hình như em cảm nhận được chút ít, 1 chị bạn cùng lớp đi khánh thành chùa ở Sa Đéc, sư cho xâu chuỗi, về chị cho lại em để mỗi tối em niệm Phật, vừa cầm lên thì em ngứa quá trời. Em rút hết ra, tiễn trả… Về nhờ chị H kiểm tra lại xem có gì trong xâu chuỗi không? - : Ok!
Em ngồi thiền hoặc chỉ cần nghĩ ASHQ vào LX 7, 6 thì tự dưng 2 lòng bàn tay rần rần quá trời. Trước kia không cảm nhận được…
**Trích Thư gởi bạn (24)
*** HÓA THÂN***
“Thắng một vạn quân không bằng tự thắng chính mình”- Có ai đó, trên đỉnh cao của chiến thắng và thành công, đủ can đảm quay lưng rời bỏ, chẳng một phút giây hối tiếc ngập ngừng…
Có ai đó đưa cho một chiếc ghế ngồi ở hàng “danh dự”… Người khẽ nói: “cảm ơn!” rồi lui lại, lẫn mình vào đám đông ở sau lưng, thoắt cái mất dạng ở ngoài kia- nơi chỉ có bóng đêm và những cơn gió lang thang lặng lẽ đi về…
Vậy đó! Khi người ta cởi chiếc áo khoác ngoài lóng lánh hào quang của danh vọng- vắt nó lên lưng ghế và rời đi, chạm ngay được cái cảm giác ung dung tự tại của ngọn gió lướt trên tầng cao kia, chẳng làm đau một ngọn cỏ vô danh. Hay của vầng mây trắng kia nhẹ nhàng mà khoáng đạt êm trôi, một chiều cổ sử xa mờ… Hoặc cảm giác như cành hoa dại bên đường nhỏ bé và mờ nhạt kia, không e sợ vướng “tầm mắt hiện sinh”- nghiêng những cánh hoa bé xiu cười bên gió bụi đường trần…
Thu mình lại- nhỏ như chẳng thể nào nhỏ hơn thì cho dẫu cố công, những tia mắt săm soi cũng chẳng tìm ra dấu! Cảm giác an nhiên, tự tại chỉ có khi ta chẳng là một “nhân vật”, chẳng là ai- chẳng là cái gì cả trong đời !...
Tôi đã từng đọc thấy ở đâu đó hai câu thơ Hán Việt: “Đăng cao sơn nhi xướng. Bảo cựu lâm nhi miên”- Tạm dịch: “Lên non cao mà hát. Ôm rừng xưa ngủ vùi”… Ôi! sung sướng biết bao nhiêu cái cảm giác có một ta là kẻ vô danh không vướng bận “cái sự trần”- để khoác chiếc áo vải thô mà truy tầm chân lý. Chân mang hài cỏ, uống nước suối trong, ăn trái rừng mà sống. Để nghiêng tai nghe tiếng chim lảnh lót trên tầng cao, đón hạt sương trong rơi trên lòng tay khô sạn, đợi tia nắng về qua kẻ lá xôn xao… Và ta hát - Lời ngợi ca tình yêu từ các Đấng Vĩnh hằng, từ vạn vật muôn hồng nghìn tía chung quanh- Từ trái tim với dòng máu lắng trong qua gió bụi đường trần, từ đôi mắt đã gạn lọc những sắc màu dị ảo…
Rồi sẽ là cuộc hóa thân- cho cái hữu hạn trở thành vô hạn, cái hiện hữu thường hằng được chắp cánh, thăng hoa- Rồi ta lại trở về với “cái Ta” vô ngã, trước mặt sau lưng cõi cõi hóa an bình… Cái “sắc tướng” trở thành “vô sắc tướng”, điều tưởng chừng huyễn không lại hiển hiện tinh khôi:
“Sắc tức thị Không
Không tức thị Sắc
Thọ tưởng hành thức
Diệt phục như thị !”…
** Trích thư gởi bạn (25):
… Nắng đã trở chiều khi chúng tôi đến nhà anh Bùi Phương, căn nhà nhỏ ở số 50 Đường Hiệp Nhất - Phường 04, quận Tân Bình .
Anh nằm đó, lặng lẽ- nửa người bên dưới teo nhỏ, bất động… Đôi mắt sáng, nụ cười trên khuôn mặt đôn hậu. Thoáng chịu đựng qua giọng nói tưởng chừng như bình thản ấy… Căn nhà cũng khá rộng nhưng không có đồ đạc gì đáng giá, vài chiếc ghế gỗ bé xíu cũ kỹ như những chỗ ngồi nơi “quán cóc” ven đường! Người chị tuổi ngoài sáu mươi- trông yếu đuối, mệt mõi… Có lẽ vì cưu mang đứa em trai bất hạnh gần bốn mươi năm- thời gian dài đăng đẳng, đến gần nửa đời người!
Tháng ngày như bất động ở đấy- nơi con người nằm một chỗ, ngắm buổi sáng, buổi chiều trôi qua ngoài song cửa trên đầu... Thượng Đế và các Thiên thần ngủ quên đâu đó trên kia, nơi không có định danh của sự bất hạnh và nỗi buồn. Đâu đó ngoài kia là tiếng xe máy nổ- từng đôi bên nhau xuống phố, lên đường, mấy đứa trẻ chân sáo nhảy lon ton qua cửa… Tiếng nói, tiếng cười giòn giã vọng lại, âm thanh len lỏi vào căn nhà vắng vẻ, bên giường nằm của anh - như thế, ngày qua!!…
Từ một chàng trai tuổi đôi mươi tràn đầy nhựa sống, khao khát ước mơ và hy vọng- Thoắt cái người ta thấy mình trở thành một phế nhân, chôn vùi tất cả ước mơ sau những cơn đau triền miên, vật vã … Những đêm trắng một mình đối diện với bốn bức tường câm, chống chọi với cơn đau- đêm mới dài như thế kỷ!...
Nằm một chỗ- hai quả thận chỉ còn có một, với một bên xương chậu mất dẫn đến liệt hai chi dưới, cả hậu môn cũng không còn.
Mọi sinh hoạt bài tiết đều qua đường ống. Ấy thế mà quả thận độc nhất cũng làm reo- Anh đã phải chịu đựng hai cuộc giải phẫu, vì trong thận tích sỏi quá nhiều.
Sức sống nào ngần ấy năm qua chẳng lụi tàn, niềm tin nào đàng sau khuất lấp muộn phiền nhân thế?... Anh kể: Nằm một chỗ quá lâu nên bị loét phần mông, đau nhức dữ lắm! Nhưng qua một thời gian điều trị rồi cũng khỏi như “một điều kỳ diệu”- Khiến anh dần có lòng tin, thích tìm hiểu về Phật pháp và thích nghe lời kinh, tiếng kệ- như nhẹ nhàng, xoa dịu nỗi đau!
Đôi mắt anh sáng rực, chứng tỏ sự sung mãn của một tâm hồn- trái ngược hẳn với đôi chân teo tóp, chứng tích của sự bất lực hiện hữu của thân xác. Đôi bàn tay và khối óc tài hoa ấy đã phát họa bao nhiêu tác phẩm đẹp đẽ và ý nghĩa cho anh em, bè bạn xa gần!...
Anh nằm đó- gọn gàng và sạch sẽ, chứng tỏ sự chăm sóc ân cần của những người thân trong căn nhà nhỏ ấy. Của người chị như một vị Bồ Tát có mặt bên em, dìu em đi qua những mất mát, đau thương và bất hạnh- của những đứa cháu ngoan ngoãn, dịu dàng…
Anh bảo rằng: Ngẫm ra mình vẫn còn có phước! Có lẽ vậy- Thượng Đế lấy đi của anh rất nhiều, nhưng cũng ban cho anh một kho tàng vô giá: Cái tình nhân ái yêu thương từ những người thân thuộc trong nhà!
Chúng tôi chào anh ra về, những chiếc xe máy bon bon trên đường- Rồi chúng tôi lại trở về ngôi nhà của mình, sum vầy bên vợ chồng con cái. Chúng tôi lại vào công sở, với bộ quần áo bảnh bao và những đồng tiền rủng rỉnh trong túi… Khi buồn, chúng tôi có thể đi đâu đó để giải khuây- Lúc vui, chúng tôi có thể mở tiệc tùng, chiêu đãi bạn bè, giọng nói tiếng cười tự tin của những con người thành đạt!...
Đâu đó sau lưng là hình bóng mờ khuất của những mảnh đời bất hạnh, những con người mà đến Thượng Đế cũng lãng quên- Những con người đếm ngày qua, đêm qua bằng những cơn đau lặng lẽ, triền miên, con người chấp nhận sự sống cũng gần như sự chết!!...
Tôi viết bài nầy như một sự chia sẻ, cảm thông từ một người bạn- và như cũng muốn cảnh tỉnh cho chính mình: Thức dậy đi- nào lương tâm! Mi chớ ngủ quên đàng sau sự thỏa mãn của bản thân, sự tròn vẹn của hạnh phúc và danh vọng… Hãy biết xòe ra đôi bàn tay, biết cúi xuống trên những mảnh đời bất hạnh. Hạt giống hạnh phúc sẽ đâm chồi từ cánh đồng của tình yêu nhân loại chung quanh, được ủ bằng phù sa thanh khiết của sự trao đi và ban tặng- và được nhuần tưới bằng dòng máu tuôn chảy dịu dàng từ trái tim mẫn cảm, yêu thương!!...
11/12/2011
***NỖI ĐAU ĐỊNH MỆNH***
Khi đám mây trần thế nhuốm màu tang.
Tuổi đôi mươi ngã vào- bốc cháy
Những ước vọng một đời bỏ lại
Ngọn roi định mệnh vung lên!...
Anh chỉ còn là bốn bức tường câm
Cùng với nỗi đau dại đờ, tê tái
Lởn vởn quanh phòng- lui tới
Thần ác bên rèm đón giấc mộng xa...
Mùa tiếp mùa... thời gian cứ trôi qua
Một anh nằm lại!...
Qua khung cửa mặt trời lên- rồi đêm tối
Lặng lờ buông trên số phận con người
......................................
Chúng tôi đến cùng anh khi nắng chiều rơi
Một chút lòng- có thế...
Cái bắt tay cũng chỉ là ước lệ
Đâu có gì chia sẻ được niềm đau!...
Những nếp nhăn trên vầng trán hằn sâu
Vẫn đôi mắt sáng một màu trung hậu
Anh mỉm cười- những muộn phiền che dấu
Nhói lòng tôi, một thoáng gặp trong đời...
Chúng tôi lại ra đi- góc biển chân trời
Hạnh phúc niềm vui cũng thăng trầm biến cải
Đuổi bắt mệt nhoài, mê mãi
Vẫn mang theo hình ảnh một con người!!...
20/12/2011
NHÂN DANH TÌNH YÊU
Đàng sau những giọt mật
Là đường bay của chú ong dãi dầu
Đàng sau ngọn đèn đêm thấm mệt
Là nỗi đau ròng rã canh thâu!...
…………………………………..
Ơi nụ cười trên đôi môi quen
Ơi cái bắt tay truyền thêm nghị lực
Cho nỗi đau định hình, lẩn khuất
Hồ quên!!...
Có những tấm lòng bè bạn không tên
Dìu ta qua dốc đời nghiệt ngã
Phút trỗi dậy ta nhìn… thật lạ
Bầu trời ngoài kia xanh hơn, cao hơn!...
Xin cho chút niềm tin chẳng có tuổi tên
Đâu thể định danh bằng những ngày hằng sống
Những ân tình chỉ như cơn gió chớm
Như áng mây chiều, thoáng đó rồi qua…
Những ân tình trao gởi thiết tha
Từ trái tim yêu thương, giàu lòng nhân đạo
Từ nỗi cảm thông ngọt ngào, hồn hậu
Không vì lợi lạc- nhân danh!...
Khi nụ cười nở trên đôi môi quen
Ta với bạn như nhau… cùng hạnh phúc
Và lúc ấy những Thiên thần ca hát
Nhân danh tình yêu- “Tình Yêu Dịu Dàng”!!
Bài thơ và hình ảnh của BP, tôi đã thực hiện PPS và chuyển lên You Tube- Mời các bạn vô đường link sau để xem:
** Trích Thư gởi bạn: (26)
Anh BP ơi !...
Mấy hôm nay anh có khỏe không? Nghe Hà nói anh đang đau, thấy hai bàn chân và tay anh đỏ dữ - Có lẽ do khí huyết không thông, có phải vậy không? Đông y quan niệm: "Thông tất bất thống!" - khí huyết bế thì đau dữ lắm! Giá mà anh nằm trên giường gỗ, thì để một mẻ than ở dưới xông ấm cơ thể, khí huyết sẽ lưu thông...
Hôm nay thế nào rồi, anh? Khí bế thì huyết mạch và thần kinh cũng bế, dễ bị lỡ loét lắm đó! Nhân sâm bổ khí là chính, anh cứ ngậm sâm đều đều mỗi ngày, không sao hết... Nên dùng một chai nước nóng, bọc khăn lông mà chườm, lăn trên hai chân và tay, chỗ nào ửng đỏ nhiều là chỗ đó khí huyết bị bế- Bế nhiều thì đau nhức nhiều! Mấy củ sâm mà L. gởi cho anh là loại tốt- mỗi ngày anh có thể dùng 10 gram sâm, sẽ đả thông khí huyết, lại rất khỏe trong người... Chừng nào hết thì anh nhờ người mua tiếp. Sâm loại tốt mắc lắm (2 triệu/kí)- Loại sâm Cát Lâm thường giá cũng rẻ (cao lắm là 300 ngàn/kí)- Anh ngậm mỗi ngày độ 5, 6 lát mỏng, không sao đâu!
Số tiền mà TL gởi tặng anh là tiền chị em nhân điện góp nhau, không phải của riêng L! Một chút lòng vậy thôi mà, anh không phải suy nghĩ gì cả, xem như tặng anh chút tiền thang thuốc, để anh vui mà có thêm nghị lực sống trong đời…
Có lẽ anh nên tập lần chuỗi hạt và niệm Phật. Nếu anh có lòng tin, sẽ tìm thấy điều mầu nhiệm trong đó - Phần nữa, khi ta chú tâm vào một việc gì khác, ta có thể quên sự đau đớn... Bằng không- thời gian sẽ dài vô cùng tận, khi phải nằm một chỗ như anh! TL biết điều đó, nhưng cũng ít khi dám đá động đến. Bởi vì... dường như không có lời nói, câu chữ nào an ủi được cho nỗi đau mà anh đã, đang và sẽ phải chịu trong đời!
Anh có gương mặt thanh tú của người mang một tâm hồn đẹp và trong sáng. Theo TL thì anh là một phần linh căn cao mắc đọa, có nghĩa là có tội và đang phải chịu "gia hình"... Nhưng- sau khi chịu "thọ hình", ta có được trở về "Căn nguyên nguồn cội" hay không, đó mới là vấn đề cốt lõi! Thôi thì xin nguyền trả nghiệp hết kiếp nầy, để được ra đi nhẹ nhàng, thanh thản- "Sanh ký tử quy"!
Anh thử lần chuỗi hạt và niệm: "NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT" - Mỗi lời, mỗi câu niệm anh chỉ nên niệm thầm, không cần lên tiếng, và nên chú tâm lắng nghe từng câu, từng chữ... Trước khi niệm, anh nên dâng lời cầu xin của mình: "Con cầu xin các Chư Phật ứng cứu cho con: Nếu chưa hết số thì xin cho nhẹ nhàng mà ở, Nếu đã mãn số thì xin cho nhẹ nhàng mà rời đi! Tội tiền căn con nguyền trả hết, xin các Chư Vị Phật minh chứng cho con!" Có câu châm ngôn: "Nếu bạn có niềm tin bằng hạt cát, bạn có thể làm ra cả một đại dương"- Hoặc: "Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi có thể bẩy được cả trái đất!"... Khi anh toàn tâm tin và chú nguyện, thì điều kỳ diệu sẽ đến với anh- Thử xem sao nhé!
Nếu anh muốn niệm- TL sẽ cho người mang tặng anh một xâu chuổi bồ đề thật đẹp, TL đã dùng nó để niệm Phật hàng đêm (chút lòng an ủi một người bạn vậy mà!) Vài ngày tới, chị em TL tề tựu về cúng cuối năm, sẽ lên thăm anh BP lần nữa...
Cầu xin "Quán Thế Âm Bồ Tát"- Người hãy gia hộ cho anh!!
Thân mến !!...
(TL xin phép gởi lá thư nầy lên diễn đàn, để các bạn đọc và nhớ... thăm hỏi thêm một câu, cho anh BP vui thêm một chút, anh nhé!)
**Trích Thư gởi bạn (27)
***SÀI GÒN BÂY GIỜ***
Sài Gòn bây giờ tuyệt đẹp! Ngắm quê hương mình mà như thể một miền đất lạ nào đó ở phương Tây...
Sài Gòn bây giờ xinh đẹp, xa hoa và tráng lệ hơn xưa, nhưng cũng buồn hơn xưa- Vì ta không tìm thấy tình thân và niềm vui ở đó... Quá nhiều mầm mống bất an, nhiễu nhương tồn tại và lẫn khuất...
Sài Gòn đầy bụi, rác, đầy người! Đầy những con người bàng quan đứng nhìn vào nỗi đau của kẻ khác, cứ như nhìn những con thú hoang bị nhốt trong lồng! Sài Gòn nhiều người, nhiều phương tiện- "ngựa xe như nước, áo quần như nêm"! Người ta rồng rắn nối đuôi nhau đi về khắp các nẻo đường, như thể không còn kịp đi, kịp đến- như không kịp để về... Nhịp sống gấp như đang căng lên, nóng hổi, tuôn chảy, trào dâng… như không có điểm dừng!
Về Sài Gòn- những người "lù khù" như tôi, luôn cứ phải nơm nớp trông chừng cái "túi xách", chút tài sản nhỏ nhoi có thể "không cánh mà bay" bằng nhiều cách- hữu hình hoặc vô hình…!
Dạo trước- tôi có một người bạn ở Pháp về. Chúng tôi "ngao du" khắp nơi bằng đủ mọi phương tiện! Đến bến xe, nhìn thấy mọi người chen chúc, hích vai nhau để tiến lên, qua mặt người khác để mau chóng mua được chiếc vé xe- Chờ mãi mà không tới lượt mình, thấy mọi người cứ lấn tới, qua mặt... Tôi cũng nôn nóng chen chân- Người bạn nói: "Đừng em! Chờ đi rồi cũng tới lượt mình!"- Tôi nhăn nhó: "Anh cứ đứng chờ thì có mà đến chiều, ở VN là vậy đó!"... Về VN- lạ khí hậu, anh bị dị ứng. Nước mũi chảy liên hồi... Những miếng giấy chùi anh nhét cẩn thận vào túi áo khoác- đến chỗ có bô rác mới dừng lại bỏ vô...
Khác với người dân chúng tôi- có kẻ uống nước xong trái dừa vứt ngay ra giữa lộ... Người qua kẻ lại né tránh, lạng lách, sợ xảy ra tai nạn. Có kẻ lớn tiếng chửi thề nhưng không thấy ai dừng xe lại, cúi xuống lượm trái dừa vứt vào sọt rác! Có thể rồi ngày mai, ngày mốt- những người đi qua đoạn đường nầy, bây giờ... cũng sẽ thản nhiên vứt xuống đường nắm lạc rang hay chai nước uống- "phản ứng dây chuyền" của xã hội cơ mà!...
Có lần- mẹ con tôi đang đi lơn tơn trên đường, bị một bà cụ vừa từ trên xe buýt bước xuống, phun ngay một bãi cổ trầu vào áo... Thế là "đi đoong" một buổi sáng đi chơi, mất cả niềm vui hớn hở của trẻ thơ ngày chủ nhật! Lại có lần, trên đường chạy xe, một tên thanh niên quay qua "nhổ toẹt" một dúm nước bọt, bắn tung tóe về phía sau. May mà chỉ có cái "tay cầm xe" của tôi là lảnh đủ, không phải là bộ đồ sạch sẽ trên người...
Chỉ cần có một vụ xô xát nho nhỏ hoặc đánh nhau, cãi cọ trên đường thì 5, 10 phút sau người ta "đùm túm" lại, quây kín chung quanh... Bất kể là đang ở giữa giao lộ đông người... Người hòa giải đâu không thấy, chỉ thấy kẻ "bàn vô tán ra" thì nhiều... Kẻ đỡ người bị nạn đâu không thấy, chỉ thấy kẻ "vô công rồi nghề" đứng xem như "xem xiếc" bên đường ...
Có lần- tôi đang đứng mua đồ ăn sáng, thấy hai người thanh niên chở một tấm kính to va vào cô bé đang bưng mấy ly cà phê. Kính vỡ văng tung tóe đầy đường... Hai thanh niên dẫn nhau vào tiệm thuốc bên đường mua bông băng lau rửa vết thương, mọi người chung quanh đổ xô ra đường xem như "trẩy hội"!
Tôi vào một nhà bên đường hỏi mượn một cây chổi, ông chủ nhà bảo: "Không có!"- dửng dưng như không biết chuyện gì đang xảy ra, mắt vẫn mãi háo hức theo dõi mọi "diễn tiến" ngoài kia!... Qua nhà kế bên, tôi được chủ nhà cho mượn một cây chổi với một "đồ xúc rác", rồi cô ấy chạy theo tôi lên đường thu gom những mảnh vụn của kính vỡ...
Chỉ cần có một người chịu "đi tiên phong", sẽ có thêm nhiều người khác đi theo- Sự thờ ơ đã trở thành nếp tự lúc nào trong dân ta?! Tôi nghe nói đâu đó ở trong thành phố nầy, có một "Ông Tây quét rác" - Sáng sớm ngày nào ông cũng đi vòng vòng quanh phố nơi ông ở với cây chổi trên tay... Nếu không còn ai vứt rác ra đường, chắc "ông Tây"… hết việc!
Có lần- từ lâu lắm rồi, tôi đọc một chuyện ngắn. Chuyện kể về một cô công nhân vệ sinh đang đi làm nhiệm vụ quét rác bên đường. Tình cảnh oái oăm cô bị "người yêu" bắt gặp khi trên tay đang cầm cây chổi - Và "chàng của nàng" thì đang cầm trên tay trịnh trọng một cành mai dành tặng người yêu! Câu chuyện kết thúc khi cô nàng gục xuống bên đường ngồi khóc - và anh chàng thì "vứt toẹt" cành hoa vào đống rác, nhổ một bãi nước bọt: "Trời ơi- Con quét rác!!"...
Sài Gòn trên cao nhìn xuống đẹp huy hoàng và tráng lệ... che dấu giữa lòng mình nhiều cảnh ngộ, niềm đau- nhiều góc phố, con đường đầy rác, nhiều mảnh đời lao đao trong "Hoa lệ đô thành"... Cũng không nên trách cứ gì ai- Xã hội cứ theo đà tiến hóa của nó. Trách chăng là trách chúng ta, cứ "Đèn nhà ai nhà nấy sáng", "Có mồm thì cắp, có nắp thì đậy"- sợ "Há miệng mắc quai !" - Thôi thì cứ tôn thờ chủ nghĩa "MAC KE NO!"... Không biết thói thờ ơ đã trở thành cố tật mất rồi...
** Trích Thư gởi bạn (28)
… Đúng! Rất cần những bài viết như thế nầy- Để đánh thức lương tâm nhân loại, để cho mỗi con người chúng ta biết chùn tay mỗi khi muốn bòn mót, nhặt nhạnh cho riêng mình!... Để động viên những tấm lòng- vẫn lặng lẽ "làm việc thiện", lặng lẽ "cho đi" không toan tính, cân phân... Bạn- tôi- và chúng ta... Ta không đơn độc trên đời !!
Tôi cố gắng thắp lên một ngọn nến, bạn cũng vậy... Rồi thế gian nầy sẽ tràn ngập những ngọn nến, xua tan đi bóng tối lưu cữu hằng bao... Để những con người mãi còn bước đi trong đêm tối mịt mùng sẽ tìm ra ánh sáng, từ ngọn nến mà ta cần mẫn thắp- và cố gắng giữ cho cháy sáng từng đêm!
Rồi sẽ một ngày- khi ánh thái dương rạng rỡ tràn về, cõi cõi nhân sinh thãy đều được no ấm, bình an... Lời nguyện cầu của chúng ta- những con người vốn nhỏ bé và bất lực trước dòng thác cuộc đời... Dâng lên cho các Đấng Tối Cao: Hãy chan rải tình yêu thương cho cùng khắp nhân gian. Hãy nâng lên tay người những sinh linh mà sự đau thương và bất hạnh như mãi chẳng rời xa!...
Hãy tha thứ cho họ- Nếu họ đã phạm tội, từng phạm tội và có thể sẽ còn phạm tội... Hãy chứng tỏ cho họ thấy rằng: Chẳng có ai bị "bỏ quên"! Hãy sống cho xứng đáng- và bạn sẽ được đáp đền!!...