VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 3)
print share close
  • {{item.pageName}}

Thơ văn luận đạo

 

    ***CẦU MÂY***

 

Sợi tơ trời mong manh

Bắc ngang hai bờ vực

Lấp lánh nhật quang

Sắc cầu vồng cổ tích!...

Nhảy múa trên dây và làm xiếc

Thần Bất Trắc, thần Tráo Trở và Ranh Ma

Thần Thiện Lương, thần Tình Ái đi qua

Bổ nhào xuống vực!

Thần Bóng Tối ôm quàng, khao khát

Áo choàng đen nuốt chửng giấc mơ ngày…

Thần Thái Dương làm nhân chứng, thở dài:

“Giá mọi người đừng lạc quan đến thế!”

Thận Trọng và Đa Nghi - hai vị thần cùng mẹ

Đặt bàn chân dọ dẫm bước lên dây

Thần Thanh Xuân hai má đỏ hây hây

Đẹp đẽ , cả tin và quả cảm!

Chiếc cầu mây căng lên rồi chùng xuống

Nhả ra bên kia vị khách của tương lai

Thần Tuổi Già yếu đuối, mệt nhoài

Thở gấp sau mỗi lần gắng sức

Lê từng bước, rồi cũng về tới đích

Cổng Thiên đàng - Địa Ngục mở ra!…

……………..

Và vị thần Định Mệnh quyền uy

Phán xét tội công không cần chứng cứ

Dựa vào những “Tàng- Thư- Lưu- Trữ”

Mà không ai biết rõ ngọn ngành!...

Vòng luân hồi bất định, loanh quanh

Tỉnh giấc, lại thấy mình trở về chốn cũ

Chiếc cầu mây nối đôi bờ khách trú

Lại chung chiêng mở khép- Mộng thường trần!...

 

          

          ***HỒN HOA***

 

Mùa Xuân thắm sắc ngàn hoa

Sao hoa mẹ vườn nhà chẳng nở

Mùa xuân thắm sắc hoa lan

Sao lan mẹ chỉ xanh màu lá ?...

      Có phải vườn nhà lắm gió

      Hoa kia chẳng kịp ươm mầm

      Có phải vườn nhà lắm nắng  

      Héo hon tàn lụi chồi xuân!...

Hoa lan nhà người khoe sắc

Trả công vườn chủ nâng niu

Lan mẹ bao ngày ao ước

Bạc lòng chi- cánh hoa yêu!

      Phải chăng đất trời cõi ấy

      Chẳng dung loài hoa thanh cao

      Hay tại lòng người thuở ấy

      Đảo điên- hoa chẳng nở chào...

Một giọt lệ rơi vào đất

Ngàn giọt lệ rơi vào đêm

Thương loài hoa trơ lá biếc

Nắng mưa chỉ một thân mềm!

      Rồi một ngày kia- bất chợt

      Hồn cây theo gió về trời

      Ngậm ngùi bên màu lá chết

      Mẹ rằng: Thôi thế là thôi!

      Nắng mưa cũng rồi một kiếp

      Gió vèo... lá rụng hoa rơi...

Đêm- giữa đôi bờ vũ trụ

Có một loài hoa không tên

Khởi từ cội nguồn giông bão

Nở ra ngàn cánh hoa tiên!...

 

      ***LŨ CHÚNG TA***

 

Anh chàng cả đời say

Hỏi người không tỉnh

Ta đi về phía nào đây?

Bóng đêm ầm ào, khủng khỉnh

Say- Say- Say- Say!!...

Ta đến không mục đích

Lớn lên theo lời răn

Phạm tội- sám hối- ăn năn…

                                   phạm tội!...

Tự gạch xóa, bôi lem- chẳng vội

Cùng tiếp tay, một lũ hình nhân

Ta vẽ nên trong huyễn hoặc- đời mình

Với đủ sắc màu cầu vồng lấp lánh

Chân lý chập chờn- ương ngạnh

Quá tầm vươn!...

Ta chẳng ai là kẻ lang thang

Lại cứ như người nhàn rỗi

Kéo lê đời mình- Thật tội

Mặt trời lên, đêm xuống... Mặt trời lên!

Nào hay đâu ngọn giáo thời gian

Buông rất ngọt trên từng số phận

Ai kẻ trọng thương- là tôi hay bạn?

Hề chi... trái đất vẫn quay!

Mặt trời vẫn hiên ngang rạng chói đông tây

Sau lưng ta lại bao người rong ruổi

Cuộc sống là chiếc ly không, nhẵn nhụi

Ta đổ đầy chất liệu- nên hình

Chú cừu non nhịp móng, sa chân...

Hồi chuông vãn độ

Buồn ngân- buồn ngân!...

 

       17/04/2011

 

 

 

 

 

 

 

               ***VỌNG NIỆM***

 

Đám dây leo ngoài kia mượt mà xanh qua mấy ngày mưa, đong đưa những chiếc ngọn mảnh mai trong gió- Chừng như chúng lại vượt lên thực nhanh sau mỗi ngày qua, chứng tỏ sự sống hiện hữu và chảy lan trên từng bờ cây ngọn cỏ…

Chú châu chấu màu xanh nhảy loi choi quanh căn phòng vắng, bật tanh tách đôi chân mảnh dẻ dài ngoằng, tạo tiếng vang như một điệu nhạc vui tai! Con nhái bén ngoài hiên cứ đợi  lúc đêm về lại rón rén bò vào, loanh quanh dưới chân bàn tìm muỗi- Chỉ mới vài hôm mà đã thấy nó lớn hẳn ra, kể từ lúc tôi cầm trên tay mới chừng nhỉnh hơn ngón út, sắp chết lả đi với đôi chân bé xiu vướng đầy tơ chỉ và tóc rối - Tôi ngồi tỉ mẩn gỡ từng sợi tơ vụng, chỉ sợ gãy mấy ngón chân bé tựa chiếc kim may…

Tiếng lũ trẻ con bên nhà hàng xóm hát một bản nhạc trẻ bằng chất giọng lọng ngọng nghe chưa rõ lời, dường như mới hôm nào hãy còn lê la dưới đất- thoắt cái đã thấy lớn ra, tranh nhau đứa đẩy đứa xô, cười khóc vang trời… Đĩa nhạc bật lên vừa nghe vừa suy nghĩ lan man, mới đó đã hết bài- Sự im lặng đột nhiên như một thoáng hụt hẫng trong khoảng tranh tối tranh sáng cuối ngày!

Người ngồi đó- yên lặng, như lẫn vào ngoại cảnh chung quanh. Chỉ có vài lọn tóc lơ thơ bay tung tẩy trên bờ vai phiền muộn, tiếng quay vù vù của chiếc quạt máy như chẳng thể đánh thức con người đang như thiếp, như trôi đi trong những hồi ức, những suy tư… Sự sống chưa dừng lại trong lồng ngực- với những nhịp đập gấp gáp, vội vàng và hụt hẫng: 100, 105, 110, 115… gần gấp đôi nhịp đập của một người khỏe mạnh! Trái tim như cố níu với, trì kéo sự sống vốn đã rã mòn- Những giọt mồ hôi vã ra liên tục, tựu lại thành dòng chảy xuống lành lạnh trước mặt sau lưng! Chiếc khăn mặt ướt nhòe như vừa lấy ra khỏi thau giặt đặt hờ trên lưng ghế, đã đến lúc phải thay khăn mới rồi! Thế nhưng- như chẳng buồn cử động, người khẽ nhúc nhích đôi chân, né tránh mấy con muỗi đói đang vo ve chờ chực!

Chiếc kim đồng hồ uể oải nhích tới từng vòng, từng vòng… Thời gian sống khấu trừ đi từng phút, từng giờ- Thế nhưng… dường như vẫn còn lâu!…    Nhanh nữa đi- thời gian, cho mau đến thời khắc cuối cùng của định mệnh, để cho người được thanh thản ngã lưng- Giấc ngủ thiên thu tưởng trên bờ cỏ xanh mượt mà, dưới bầu trời sao dịu dàng, an tĩnh…

Rồi qua hết một đời lầm lụi, đắng cay và phiền muộn. Rồi buông xuôi những ước ao, hy vọng, niềm tin- những giận hờn thương yêu ghét muốn, những nếp nhăn hằn trên vầng trán, dấu gai đời cày xới trong tim…

Hãy tha thứ cho cơn giông- nếu nó cuốn trôi đi mất bao nhiêu thành quả mà con người kỳ công góp nhặt, để chỉ còn lại mặt đất cằn cỗi và sự tàn phá làm chứng tích!

Hãy tha thứ cho thể xác- nếu nó chỉ trả lại cho con người nỗi đau đớn và bất ổn có thực, dàn trải suốt dọc đời qua… Hãy tha thứ cho linh hồn, nếu nó chỉ tồn tại cảm giác đau thương và bi hận, hệ quả tất yếu của những gì thể xác cảm thụ hằng lâu!

Hãy tha thứ cho quá khứ- nếu nó chẳng là chiếc gối êm cho ta ngã lưng ngày mưa bão, bởi chỉ là chứng nhân lặng câm cho vở kịch đời… Hãy tha thứ cho tương lai- nếu trên cánh đồng mà người ta dày công vun xới chỉ đậu toàn trái đắng, bởi mầm xanh hư hoại vì gieo chẳng gặp mùa!

Hãy tha thứ cho tha nhân- Nếu họ chỉ trả công cho ta bằng sự phản bội, bởi bản chất cuộc đời là hai mặt, như hai cực Âm- Dương của ánh sáng và bóng tối ngoài kia…

Cho dù chỉ còn lại những hơi thở rất ngắn ngủi mong manh- vẫn hãy nên trân trọng nó, những trải nghiệm này sẽ là bài học vĩnh hằng. Để đến khi thoát xác rời đi- sự gạn đục khơi trong khắc nghiệt suốt một đời sẽ chỉ còn lại linh hồn sạch trong như giọt sương đêm ngoài kia trên đầu ngọn lá- Sự thanh lọc chấm dứt, linh hồn thoắt bay lên kèm theo tiếng thở dài…

   ………………………………..

… “Để rồi mai đây- tận một góc Thiên Đường

Những chiếc bóng đi về với hào quang vĩnh cữu

Những chiếc bóng nhớ nghìn đêm không ngủ

Đêm thế trần cay mắt đỏ nhân sinh!!”…

 

             13/08/2010

 

 

         *** DỊ BẢN***

 

Một buổi chiều

Nhàn rỗi và thi vị

Phóng bút họa hình- Thượng Đế

Thổi sự sống vào những hình nhân

Đạo đức và chuẩn mực lên khuôn

Ngắm nghía- Ngài kêu: “Rõ chán!”

Những hình nộm ủi, là thật phẳng

Rập khuôn công ước, giáo điều…

Sự hào phóng của ta đâu chỉ bấy nhiêu

 

Vạn vật muôn hồng, nghìn tía

Rực rỡ- say mê- đắm đuối

Lũ người khô khan…

                     Thực rõ phí hoài

Khúc Nghê thường réo rắt- Thượng Đế ngài say!

Tay vẫy ngọn bút trời hóa ngàn dị bản

Ban sự sống từ quyền năng tối thượng

Lóp ngóp xuống trần-

                              đầy đủ tính danh!

Cõi thế muôn màu ảo diệu, cách tân

Không hưởng thụ đâu phải người biết sống

Biến đổi gien, cấy ghép và lai giống

Thêm nhiều chủng loại càng vui…

Đứng trên cao người trông thấy- hỡi ơi!

Chưa kịp nghiệm thu, báo cáo và tổng kết

Các vị Thần Tiên xuống trần trốn biệt

Áo xiêm lem luốc bụi hồng!...

Giật mình- Thượng Đế vời trông

Ngẩn ngơ một trời bạo loạn

Nhiều quá, loại người “Dị Bản”

Biết sao giờ?!

Chẳng cách nào hơn, Thượng Đế phẩy tay

Hóa phép cho cõi Trời cao xa hơn nghìn dặm

Xa chúng nó- lũ người trơ trẽn

Làm ô danh đến cả Hóa Công!!...

 

 

 

 

 

 ***KHÚC KINH CẦU***

 

Thiền sư mở cửa vườn trời

Dấu con nước bạc quên đời trầm luân

Nhẹ nhàng vang giữa thinh không

Kinh cầu tự lúc bụi hồng ruỗi qua...

Hai tay nâng cả thiên hà

Đổ nhầu xuống biển, chói lòa tinh vân

Trời cao còn một cõi không

Mây trôi dặm vắng, gió lồng chiêm bao

Hằng nga một bóng ra vào

Thềm trăng quạnh quẽ tinh cầu- còn ai?

Đêm mòn tiếc mộng liêu trai

Thắp ngọn nến cũ cho dài vọng tâm

Ai người ngậm ngải tìm trầm

Lệ rơi đắng một kiếp trần tỉnh say!

Triền sóng dữ, giấc mơ ngày

Trời cao nổi gió cho đầy hư không

Thiền sư khoác áo thỉnh chuông

Thinh âm động cõi mù sương bộn bề

Kinh cầu lay tỉnh hồn mê

Lần theo dấu cũ, lối về hồng hoang

Nhẹ nhàng- chẳng một âm vang

Linh hồn mở cửa thiên đàng vào chơi!!...

 

 

 

 

         ***S.O.S !!***

 

Trái đất này cằn cỗi bỡi vì ai?!

Với hận thù, niềm đau và sức mạnh

Với lổ đổ dấu đạn cày nương trắng

Với lâm râm xương thịt bị soi mòn...

Rừng bạc đầu, ngơ ngác gió đi hoang

Trăng hiu hắt soi đồi nương quạnh quẽ

Những biệt thự building cao tầng tráng lệ

Những bê tông cốt thép dựng hầm sâu

Chọc thủng màn trời- khí thải vượt tầm cao

Đưa ô nhiễm vào không gian vô tận

Xuyên lòng đất- rác chôn vùi bất cẩn

Mạch nguồn trong vấy bẩn tự hằng lâu

Trời đất nổi giận rồi, người chạy đi đâu!

Thượng Đế phẩy tay, lật nhào bao công lệ

Núi lở đá lăn, đùng đùng sấm nổi

Lửa cháy rừng sâu- lửa cháy nội thành!!

Nước lũ dâng cao, bờ bãi hoang tàn

Rừng bất lực, lời thác nguồn gào thét

Lòng đất động chôn vùi bao chứng tích

Còn lại ngổn ngang thành quách điêu tàn

Người ta hiên ngang xuống bể, lên rừng

Nạo vét, thu gom và tàn phá…

"Chiếc túi ba gang" chẳng hề biết thỏa

Biết đâu là giới hạn của lòng tham!...

Con người tự tay dịch chuyển càn khôn

Phá vỡ quá trình vận hành từ muôn thuở

Với những Superman: Siêu nhân, Người mẫu

Trừ gian diệt bạo, cứu khổn phò nguy…

Quên mất dưới chân ta lòng đất sục sôi

Chẳng nhớ trên đầu ta bầu trời đang kêu cứu

Thế cân bằng tạo sinh bị chúng ta phá vỡ

Và tự ta sẽ hủy diệt chính mình

..............

Ơi loài người - Hãy bảo vệ môi sinh!...

 

 

      ***ĐỒNG VỌNG***

 

Người gọi ta- Người gọi ta!

Bên trời đồng vọng

Đợi chờ... Thinh lặng-

                  nguồn sinh ca!...

Mây triều thiên nở hoa

Tầng tầng nắng lụa

Cõi hoang trần sương pha

Dịu dàng lá ngủ!

Phút thần khải giật mình rơi lệ

Lối về xưa chạnh một câu thề

Ơi hồn Linh tử

Sao còn ngủ mê!...

 

 

   ***GẠN BỤI HỒNG***

 

Ta bước qua đời - nhẹ tợ không!

Nhân gian mấy cõi... lánh người đông

Thềm cao chẳng bước e mòn gối

Cửa lớn không qua... sợ lạc lòng

Dưa muối đã quen ngày đạm bạc

Tương cà còn nhớ buổi long đong

Kiếp sau nếu tái sinh lần nữa

Ta lại cùng ta gạn bụi hồng !!...

Trước
65. Bài tham luận về linh hồn
Kế tiếp
67. Thực hành cụ thể