- {{item.pageName}}
Tản mạn đời thường
… Tôi ao ước có một ai đó đến bên mình, vực tôi đứng dậy và dìu tôi rời đi! Xa môi trường, hoàn cảnh – Nơi tôi sống và làm công việc đang làm suốt ngần ấy năm trời, gần một phần tư thế kỷ và gần nửa tháng năm tuổi sống của mình… Bởi vì bản thân tôi không có đủ năng lực để tự mình rời bỏ, ra đi!
Một vinh quang cao cả được tán thán bởi các Đấng – với tấm lòng đại độ ban tặng và ân cứu… Một ca ngợi tôn vinh như một vị Thánh tử vì Đạo, hy sinh bản thân mình – Để buông trôi đi, rồi qua mất những tháng năm đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân: hạnh phúc, tình yêu, niềm tin và hy vọng… Đến giờ – khi chỉ còn lại trước mắt những chuỗi ngày phiền muộn của tuổi già, khi thể xác rã mòn vì tật bệnh tàn phá bao năm – Tôi còn lại gì cho tôi, hay chỉ như loài hoa trắng kia chắt lọc mình để dâng cho đời nhụy hương tươi thắm. Để rồi rạng sáng ngày mai khi bình minh tràn về khắp nẻo, khi nhân loại đang tắm mình trong ánh nhật dương thì những cành hoa trắng kia lặng lẽ rơi ở một góc đời hiu quạnh…
Tôi muốn chạy trốn, muốn vượt thoát ra đi… Nhưng giá mà trái tim này ngừng đập, những nhịp đập xót xa mẫn cảm vì đời, giá mà nhân loại bớt tai ương! Những con người bình thường, bé nhỏ và vô danh trước dòng chảy nghiệt ngã và vô tình của định mệnh, và… Giá mà tôi đủ can đảm quay lưng…
ĐỘC THOẠI
Chiếc bóng ngồi bên khung cửa sổ, ngoài kia là bầu trời mênh mông…
Trời thì mở ra, khoáng đạt và khao khát hồi sinh. Chiếc bóng thì lặng câm, chịu đựng và khép kín! Một rộng rãi và hào sảng, như sẵn sàng cho đi, sẵn sàng trao tặng và ban phát… Một lại muốn co mình lại, để nhỏ bé hơn, vô danh và lọt thỏm giữa ngoại vật quanh mình!
Những ngọn gió lướt qua, dịu dàng và đằm thắm hôn từng bờ cây, ngọn cỏ. Những đóa hoa tươi vừa mới hé nhụy, trông như một minh chứng của niềm hoan lạc hiện hữu đâu đây, sẵn sàng làm đắm say bao trái tim đồng điệu. Và ánh sáng, ánh sáng rực rỡ, tràn trề như đang tuôn ra, chảy trôi, lấp lánh khắp mọi nơi. Vạn vật như được tắm mình trong nguồn diệu phúc…
Chỉ còn lại chiếc bóng lặng lẽ, mơ hồ, bất động! Như tách rời khỏi thế giới chung quanh, như đắm mình trong một vùng ảo thức nào đó, khác hẳn cái nơi mà chiếc bóng định hình. Nơi chỉ có sự im lặng trường diễn, nơi lưu cửu những vùng ký ức bất động của tâm linh – Ở sau bức màn của bóng tối miên viễn, lạ xa và cách biệt với những gì đang hiện hữu chung quanh.
Chiếc bóng như một vật thể bất động, chỉ có hơi gió nhẹ lay tấm rèm cửa ngang đầu, chỉ có những ngọn tóc tung tẩy, lang thang trên bờ vai phiền muộn…
Chờ đợi gì ư? Không! Không có cảm xúc khắc khoải, nôn nao của sự đợi chờ. Không có nỗi mong ngóng, trở trăn của từng ước ao, hoài vọng… Tất cả đã trở thành xa lạ mất rồi. Hôm qua, ngày mai… Chỉ còn lại phút giây hiện tại trống rỗng, cô đơn và câm lặng!
Có ai đó đã nói: “Ngày hôm qua không còn nữa, ngày mai thì chưa tới. Và cái phút giây mà tôi nói đây đã xa tôi mất rồi!” Vâng! Thế thì tôi còn lại gì cho tôi, còn gì cho tôi nữa không?! ...
HỒN HOA
Mùa xuân thắm sắc ngàn hoa
Sao hoa mẹ vườn nhà chẳng nở
Mùa xuân thắm sắc hoa Lan
Sao Lan mẹ chỉ xanh màu lá?
Có lẽ vườn nhà lắm gió
Hoa kia chẳng kịp ươm mầm
Có lẽ vườn nhà lắm nắng
Héo hon, tàn lụi chồi xuân!
Hoa Lan nhà người khoe sắc
Trả công vườn chủ nâng niu
Lan mẹ bao ngày ao ước
Bạc lòng chi cánh hoa yêu?!
Phải chăng đất trời cõi ấy
Chẳng dung loài hoa thanh cao
Hay tại lòng người thuở ấy
Đảo điên – Hoa chẳng nở chào!
Một giọt lệ rơi vào đất
Ngàn giọt lệ rơi vào đêm
Thương loài hoa trơ lá biếc
Nắng mưa chỉ một thân mềm…
Rồi một ngày kia bất chợt
Hồn cây theo gió về trời
Ngậm ngùi bên màu lá chết
Mẹ rằng: thôi thế là thôi!
Nắng mưa cũng rồi một kiếp
Gió vèo… lá rụng… hoa rơi!!...
... Đêm – giữa đôi bờ vũ trụ
Có một loài hoa không tên
Khởi từ cội nguồn giông bão
Nở ra ngàn cánh hoa tiên!!
Tháng 8/2009
DẤU HỎI
Nỗi đau tượng hình đôi mắt
Nỗi đau tượng hình đôi tay
Quấn siết, đọa đày không dứt
Đớn đau một giấc mơ ngày!
Bão giông chực chờ phía trước
Nghiệp đời truy đuổi sau lưng
Linh hồn về đâu - Ai biết!
Lang thang giữa chốn bụi hồng.
“Ba vạn sáu ngàn…” – một kiếp
Hỏi còn có mấy lần đau
Nợ gì – chim trời cá nước
Mỗi phương một khoảng trời sầu!
U linh mấy tầng ngục thất
Nại Hà bao lớp mê phong
Âm Đài vĩnh tuyền dạ cách
Quên chăng mưa gió đường trần?!...
LOÀI LINH ĐIỂU TẬP BAY
Chiều xuống rồi anh
Hoa mười giờ đã ngủ
Pháo đài sụp đổ
Linh hồn đi hoang…
Cây đàn Ghita khóc trên ban công
Không phải tôi – cây đàn Ghita khóc!
Chỉ có bóng đêm mới làm hiện hình sự thực
Rằng tôi là một gã hề!
Những con chữ trôi đi – âm u
Cấu hình đổ gẫy
Ta sống giữa mơ hồ
Yêu đương và phụ rẫy!...
Loài Linh Điểu tập bay
Dấu sau lưng đôi cánh đầy thương tích
Loài Linh Điểu tập bay
Bay lên… về miền gió hát!
Rồi một ngày sẽ khác
Chở trái tim muộn phiền
Bầy Linh Điểu bay lên
Nguồn ân cứu vô biên...
Còn lại sau lưng vũng lầy sa mạc
Trên cánh đồng đời – vực khát!
Hạt mưa trời bao dung
Nắng sáng lên rồi em
Nỗi đau hóa thân thành sẹo
Chỉ còn lại tiếng cười trong trẻo
Ngọt ngào vũ điệu chuyển luân…
Cây đàn Ghita không còn khóc trên ban công
Rồi phai – dấu mòn trên ghế
Đâu rồi... Người nghệ sĩ lang thang
Dãy mây trên trời trắng một màu tang!!...
10/12/2009
NHÀNH HƯƠNG NGUYỆN
“Gió phương Bắc xô về phương Nam!”
“Tin Ap thấp!” – Trời chưa làm bão…
Một chút vui, chút buồn gượng gạo
Cảm ơn Trời bớt một lần giông!
Rét mướt lạnh lùng cơn mưa mùa đông
Ai trăn trở giữa lòng chăn ấm
Ai gối đất nằm sương – buốt lạnh
Bão qua rồi… Cửa nát nhà tan!!
Ta gối đầu trên Bình nguyên phương Nam
Thương đất Mẹ miền Trung – đòi loạn!
Đêm thao thức nhớ mùa ly loạn
Chinh chiến thiên tai – họa đất, nạn trời...
Một nén hương mặc niệm bao người
Nằm xuống sau những lần thảm họa
Một nén hương nguyện cầu lượng cả
Hóa Công ơi! – Rộng dạ nương đời!!
Một nén hương mở rộng lòng người
Xin cúi xuống chìa đôi tay tin cậy
Đêm phố phường xa hoa lộng lẫy
Giọt lệ nào trong tối – giữa đêm thâu!...
Bất công còn nhiều… Nào biết vì đâu
Máu đỏ da vàng ai cũng quyền được sống
Kẻ gối đất màn trời – Người chăn êm nệm ấm
Đành sao?!...
19/01/2010
NỖI ĐAU
Bạn sẽ làm gì – ngay trong phút này đây, nếu bạn đang phải chịu một sự đau đớn như tôi, ngay – phút – nầy – đây?!
Cơn đau trải dài từ chót cổ xuống thắt lưng, xuống hai đầu gối, hai kheo chân – và tận cùng ở khớp ngón chân cái. Chừng như ở đâu có xương thịt, ở đó có cái đau, chừng như máu đang ngừng lưu thông trong cơ thể… Cả một thể xác to lớn kiệt quệ, không ngừng rên rỉ, quằn quại – Mỗi bước đi là một chuyển dời đau đớn, mỗi một thời khắc sống là một đọa đày – Bạn sẽ làm gì? – Nằm lặng im trên giường, lắng nghe nỗi mệt mỏi dã dượi đang ngân lên trong từng thớ thịt, hay nhắm mắt, để rơi vào cơn mê thiếp rã rời? Tôi bây giờ đang lê từng bước trong nhà, né tránh cái đau, bậm môi lại một cách lì lợm – và lại làm việc. Những công việc trong nhà của một người nội trợ thường ngày vẫn nhẹ nhàng, nay bỗng trở nên như một cực hình đáng sợ!
Đứng lên, ngồi xuống, bước tới, quay lui… mọi day trở chuyển vận đều như có cơn đau đang xé lên từ đâu đó trong người. Lặng nghe ngóng, theo dõi… mãi rồi chẳng biết cơn đau nó khu trú ở chỗ nào, chẳng biết nó đến tự bao giờ và chừng nào thì nó sẽ ra đi! Giống như bước chân Thần Chết lặng lẽ, rón rén, dọ dẫm từng phút, từng giờ. Thế nhưng… chiếc lưỡi hái của ông dấu ở đâu rồi? Chưa đến lúc nó vung lên – Đợi đấy, hãy còn lâu!!
Linh Hồn! Nếu mi chịu buông rời thể xác nầy ra, thì chắc là nó không còn đau đớn nữa – Chúng ta điều đình với nhau được không?... Suốt dọc đời, những tháng năm “ngự trị” ở cõi tạm nầy, thể xác ta đã lặng lẽ chắp cho mi đôi cánh – Thế thì hãy bay lên đi, nấn ná chi để kéo dài hơn nữa những cơn đau vốn đã quá dài!
Mi tưởng mi là ai, mi tưởng mình đang làm gì vậy? – Muốn thử nghiệm những đọa trần cõi thế, muốn nếm trải giọt đắng cuộc đời – Hay muốn tìm kiếm một luận chứng phóng sinh? Muốn nương xác vọng Đạo hay tìm cớ hưởng lạc cầu an – Muốn dấn thân hay đang tìm nẻo quay về?!...
Hỡi Vĩnh Cửu – Mi cần bao nhiêu giả tạm để làm nguồn cội xây lâu đài, điện ngọc cho mình? – Nầy Hư Vô! Mi cần bao nhiêu được mất có không để tôn vinh ngai vị?? Hãy kéo nhau đến đây – Cái Linh Hồn phản trắc khoác áo thanh cao, tôn thờ Đấng Vĩnh Hằng, mượn xác trần bợn nhơ làm bệ phóng!
Ta với mi vốn tồn tại cùng nhau (trong chừng mực nào đó) – Ta chẳng hiểu mi sao, chỉ có mi mới không hiểu được ta! Ta cần chi thứ danh phẩm của mi, cần chi cái mà mi gọi là “Vòng – Nguyệt – Quế – của – Linh – hồn?”.
Tồn tại cùng mi, ta đã phải chịu đựng những “thành quả” mà mi vốn có, phải cười khóc, hạnh phúc và bi thương, yêu đương và thù hận. Phải nếm trải những “cảm – xúc – tưởng – tượng” siêu hình, thứ xúc cảm chỉ tồn tại ở thượng tầng tư duy, thuộc về nửa sau của nhân vật “Con – Người!”.
Đã từng có một lúc nào đó ta tôn thờ mi, như người Chủ tế ngợi ca tôn vinh thần tượng của mình trong ngày lễ Phục Sinh – Để rồi lại đến một lúc nào đó, ta ngẩn ngơ nhận ra rằng: Nếu không có mi, ta chẳng phải chịu nhiều bất hạnh đến thế!!
Xác trần thì có là gì đâu – một hạt cát giữa sa mạc trùng trùng, nơi mà đến cả Thượng Đế cũng chẳng thèm cân đong đo đếm; lẽ ra ta đã được yên thân!
Bây giờ – trong cơn đau rã rời của thể xác, mi có cảm nghĩ gì? – Một vòng Nguyệt quế, cái lọng che trên đầu hay đôi cánh sau lưng?! Một nơi chốn Thiên Đàng nào đó, nơi mà bản thân những kẻ đứng chân trên đất như ta chỉ biết trong tưởng tượng…
Ta cần gì cơ chứ?! Điều ta cần là một thân thể khỏe mạnh không tật bệnh, đớn đau, một mái che trên đầu, chiếc giường tốt ngả lưng và những bữa ăn đầy đủ – để cho những ngày tháng tồn tại của mình được nhẹ nhàng… Rồi cũng đến ngày trở về với cát bụi, ai mà chả thế!
Thế thì tại sao lại chẳng tìm cho mình một con đường quang đãng mà đi, tội chi phải bám lấy hư vinh, chờ đợi một cuộc phóng sinh – vào cõi mà ta chưa biết?...
… Mình lẫn quẩn mất rồi, mình đang nói với ai đây? Hồn bên ta như bóng với hình. Hình trách Bóng hình đau, bóng chê hình bóng lệch – Kiếp phù sinh mới nửa, mộng còn lâu!
Ngẩng lên Trời mà kêu, tiếng than chìm khuất giữa trùng trùng hư ảnh – Gió kéo mây về, che mất bóng tà dương. Thiên Đàng đâu, Địa Ngục dưới bàn chân – và giọt lệ chảy vào tim – ứ nghẹn! ...
6/11/2002
ĐÊM KHÔNG NGỦ
Đã bao nhiêu đêm rồi, tôi không ngủ được an giấc. Giấc ngủ ngắt quảng, muộn mằn…xen vào đó là những ý nghĩ – những ý nghĩ tự nhiên tới, song lại như tia chớp giữa đêm hè rạch xé mảnh trời quen, thoáng qua rồi tưởng chừng mất hút – song dường như vẫn trụ lại đâu đó, ở tận cùng sâu thẳm trong tâm…
Tôi thấy mình loay hoay, rối rắm giữa cuộc thế không cùng, chạy theo nó – bị nó làm chủ, điều hành và sai khiến. Tại sao vậy nhỉ? Thân xác của ta, ta làm chủ cơ mà! Ta cho nó ăn thì nó được ăn, cho nó được mặc thì nó được mặc – Ta quyết định được hình tướng bên ngoài, ta làm chủ được hành động – Vui buồn sướng khổ, cau có hay giận dữ, hoan hỉ hay từ ái đều do tâm quyết định, ấy là tâm làm chủ vật!
Thế nhưng ta lại vui buồn, yêu ghét vì một vài câu nói vu vơ. Khi đói lạnh thì tâm loạn trí mờ, tay chân run lẩy bẫy – Lúc giận dữ thì tâm loạn trí cuồng, khi hoan hỉ thì nhẹ nhàng sung sướng – Lúc bình yên thì thanh thản, khi hữu sự thì rối rắm, hoang mang – như thế là vật làm chủ tâm rồi vậy!
Ta vô tình lệ thuộc vào cuộc đời, bị nó trì kéo – xô ngang đẩy ngửa như chiếc lá giữa dòng, đi về đâu chẳng biết, đến nơi nào không hay… Thế là ta đã để cho ngoại vật làm chủ lấy mình – Còn ta nô lệ vào nó, bị nó vo tròn bóp méo ra sao cũng mặc!
Là ta đấy ư?! Một ta biết suy nghĩ đắn đo, biết phân biệt phải trái nên hư, biết tự răn mình ăn ngủ đúng giờ giấc để giữ gìn sức khỏe, biết suy biện cho sáng suốt, thanh tao để tôi dưỡng cái Tâm – Muốn nâng cao tâm hồn mình lên, để thoát ra ngoài cái dung tục của cuộc đời…
Thế mà một lúc nào đó để cho mình chìm đắm, đọa trầm – để bị lôi kéo theo ngoại vật giống như con ngựa kia bị gắn hàm thiếc đứng trước chiếc xe, kéo xe đi đằng sau nhưng kỳ thực đang bị chiếc xe làm chủ, bị nó đùn đẩy ra đi – mà không biết về đâu!
Sao ta không chịu làm chủ lấy thân tâm, an nhiên tĩnh tại – vượt ra ngoài lẽ thường tình, không để giả trần lôi cuốn , chẳng bị hư tâm quấy nhiễu…Ta trụ lại giữa đời, ngắm phù vân trôi qua ngoài cửa, nhìn lưu thủy cuốn xác lá xuôi dòng – Đói thì ăn, ăn đủ no – không cầu miếng ngon vật lạ. Khát thì uống, không cầu hương vị sắc màu…An uống ngủ nghĩ, suy tư và hành động đều tự nhiên nhẹ nhàng, cốt đơn giản, đừng rối rắm. Như cánh hoa ngoài sân kia – tới lúc nở thì hoa nở đâu đợi gió chờ mưa, đâu bì Xuân nán Hạ…Hoa nở rồi hoa tàn cũng là lẽ tự nhiên, việc chi phải để lòng vướng bận?
Không để cho ngoại cảnh chi phối, không để cho nội tâm dằn xé mình. An khi đói, uống khi khát – buồn ngủ thì đi ngủ. Hứng chí thì nửa đêm chỗi dậy mà làm Thơ!... Hành xử theo lẽ tự nhiên, ấy là ta làm chủ được thân tâm rồi vậy - An nhiên tự tại, lẽ nào không thoát được vô thường…
Không cần chí lớn tài cao để làm nổi đình nổi đám, không cần huênh hoang khoác lác để chọn lấy hư vinh. Mặc chiếc áo bình thường, nệ chi cửa sang hèn lai vãng. Xử sự cho khiêm cung, hòa ái thì đâu có ai ganh ghét, thị phi! Đừng muốn ngồi ghế cao thì đâu có người chực bê xuống thấp, không tranh biện thì chẳng kẻ hơn thua…Thế chẳng phải đời sống sẽ trở nên đơn giản, nhẹ nhàng – tâm tư cũng bình yên, an tịnh! Ví như người đi chân trần trên nền đất, bước nhẹ nhàng hoãn đãi không trì gấp, nặng nề thì cho dẫu đá sỏi dọc đường, có gì chọc thủng được bàn chân đang nhẹ bước!
Ay là ta làm chủ được thâm tâm, tiến tới làm chủ được ngoại cảnh rồi vậy. Há chẳng phải cuộc đời nầy đáng sống lắm ru!!...
20/02/2003
CHUYỆN ĐÀN CHIM THIÊNG
Đàn – Chim – Thiêng!
Bay qua giấc mơ về sáng
Mộng lành thoáng hiện
Tiếng ai cười trong mơ...
Đàn – Chim – Thiêng!
Lạc vào miền cổ tích
Bên lá hoa trầm tịch
Đôi cánh màu long lanh
Đàn – Chim – Thiêng!
Bay về phương nắng ấm
Bỏ lại giữa lòng đất lạnh
Vài nhánh lông muộn phiền...
Đàn – Chim – Thiêng!
Đùa mây rẽ gió
Quên giấc mơ trần thế
Đàn chim Thiêng về nhà...
Còn lại nơi đây – hôm qua
Giọt máu hồng tươi màu lửa
Mũi tên lạnh lùng xé gió
Cánh mây ngang trời vội đau!!
... Đàn – Chim – Thiêng
Đi đâu – về đâu?...
15/12/2009
THÔNG ĐIỆP TÌNH YÊU
Tấm thiếp mừng Valentine
Bay từ trời phương Bắc
Qua bao chặng dừng – thấm mệt!
Nằm in một góc trang Thơ. .
Mười – Bốn – Tháng – Hai, ngày Hội Tình Yêu
Triệu triệu đóa hồng chuyển tiếp
Mang thông điệp của Tình Yêu – Hạnh Phúc
Đi cùng khắp nhân gian... hơi ấm buổi xuân về!
Nới rộng vòng tay, vun đắp tình người
Để trái tim thêm một lần rộng mở
Để ta lại… như lần đầu bỡ ngỡ
Nói lời yêu: yêu Bạn, yêu Em!
Yêu Nàng Thơ giữa thao thức từng đêm
Yêu chiếc áo sờn vai ngày khốn khó
Yêu giọt nắng len vào khung cửa nhỏ
Yêu sợi mưa chiều gợi nhớ bâng khuâng
Yêu người hôm qua mới được làm quen
Yêu đôi mắt… từ lâu không gặp nữa
Yêu cánh gió (khi chưa làm giông bão)
Yêu trùng dương (ngày chẳng dậy phong ba)
Yêu những điều tốt đẹp có quanh ta
Yêu cú ngã… Làm thăng hoa cuộc sống
Yêu cái bắt tay đổi thù thành bạn
Yêu mọi sắc màu đậm nhạt long lanh!
... Để Tình Yêu là ngọn lửa song hành
Là hơi ấm xua tan mùa băng giá
Là tuôn chảy, hòa tan... tràn vũ trụ…
Thông điệp Tình Yêu ta gởi bạn hôm nay.
Ngày Valentine Mười Bốn – Tháng Hai!!
14/02/2010