VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 2)
print share close
  • {{item.pageName}}

Muôn dặm đường … “tu”

 

Theo quan niệm của riêng mình – tôi nghĩ: Tu không hẳn là thí phát quy y, trường chay vọng đạo … Tu có nghĩa là sữa chữa, là trau dồi tâm đức cho mỗi ngày một tốt đẹp, thanh cao và tròn vẹn hơn!

Chân lý chỉ có một – nhưng con đường đi đến Chân lý thì có hàng ngàn … Quả là “Muôn dặm đường Tu”. Mạnh ai nấy dấn bước, ra đi và tìm kiếm – Đi một mình hay đi thành từng đoàn, từng nhóm. Có người “chân trần gót mỏng” chậm rãi lần bước, có người dùng dao rựa tỉa cây phát cành – Có người nhặt sỏi đá, gai góc dọn đường – Lại có người lướt nhanh bằng đôi hia bảy dặm …

Có người dấn bước vì tò mò háo hức muốn lập tức được nhìn thấy, nhận chân sự huyền nhiệm mà mọi người từng truyền tụng – nhỏ to sang tai hoặc rầm rầm rộ rộ trên các phương tiện đại chúng công khai … Có người hối hả mà dấn bước, bịt mắt che tai để không bị phân tâm, giống như chú ngựa kia bị che hàm thiếc để chỉ “thẳng một đường dông”. Có người “dóng trống, phất cờ”, với hàng loạt những giáo điều, biểu ngữ, băng rôn … những tập thể lớn mạnh như thế dễ kéo theo đàng sau nhiều kẻ hiếu kỳ – còn chuyện đi đến đâu thì … chưa biết!

Giống như người “Sơn Đông mãi võ” kia, tụ tập được đông người vây quanh mình bởi tài quảng cáo, thực chất chưa biết ra sao – có khi “tiền mất tật mang” – Lúc quay nhìn lại thì đã trót phí hoài bao nhiêu ngày tháng lạc nẻo sai đường. Đứng lại bên chiều, chân chồn gối mỏi, ngơ ngẩn nhìn mọi người ruỗi bước đi qua …

Xã hội đang thời loạn động, “thay da đổi thịt từng ngày” – Thấy người đi, ta cũng phải đi theo, người chạy ta cũng lên gân mà chạy … thậm chí ước như cánh chim bằng kia lướt gió tung mây, để nhìn xuống dưới chân mình mọi người bé như ngọn cỏ!

Theo tôi những giây phút thăng hoa, thành tựu thường kết tinh ở nơi cô tịch của tâm hồn … Người mua bán ngoài chợ kia có thể nắm trong tay rất nhiều đồng xu, nhưng không thể tạo ra chỉ một trái cà, trái ớt … Đường Đạo, đường Tu chẳng bao giờ là dễ – nhưng cũng không quá khó như bao người đã từng quan niệm.

Nhà Phật có câu: “Quay lại – Ắt thấy bờ Giác!” Chẳng là sớm, cũng đừng lo trễ muộn… Ta cứ đi – sửa xống áo cho gọn gàng để dễ dấn bước, bỏ bớt đi những hành lý nặng nề và vô ích để đỡ vướng bận. Mặc vừa đủ ấm, đừng để “phong phanh” – ăn cho đủ no, đừng quá thừa mứa, cũng đừng kham khổ. Ngủ vừa đủ giấc, ngủ nhiều sinh lú lẫn, thiếu ngủ dễ nhược thần …

Mỗi đêm – trước khi nhắm mắt, ta nằm yên kiểm điểm lại những sự việc xảy ra trong ngày – tán thán cho hành động tốt đẹp, ân hận cho lời nói còn sơ sót, lỡ lầm. Chỉ khi sự việc đã chấm dứt, ta mới đủ bình tĩnh để nhìn lại chính mình … Đừng để lương tâm ngủ quên sau những bữa cơm thừa thãi và chăn êm nệm ấm!

Nhưng cũng cần phải biết tha thứ cho chính mình những sai lầm và vấp ngã – Con người không phải là Thánh nhân, chẳng có ai trọn vẹn, không tì vết … Đừng ngồi đó mà than tiếc cho những sự việc đã rồi. Điều quan trọng là: đừng bao giờ để ngã một lần nữa vào cái hố mà ta đã ngã một lần!

Thôi – có lẽ tôi đã lý luận dông dài mất rồi, xin mời các bạn trở lại đề mục chính, vậy nhé!

* Anh Ch (huynh trưởng Nhân Điện), người luôn miệng trách tôi đi sai đường, lạc nẻo, không khéo ngã đường tà thành mê tín dị đoan – Người mỗi lần gặp tôi thuyết giảng hàng tràng những Kinh luận giáo điều – viện dẫn lời Phật dạy … Giỏi như một vị “Trưởng giáo” chuyên nghiệp!

Còn tôi, nói về Kinh – Luật – Luận  thì vào hàng “abc”, đúng hơn là “trình độ i tờ” … Tôi cãi lý với anh: “Kinh Phật thuyết giảng cách nay hơn hai ngàn năm trăm năm – từ thời buổi hồng hoang, khi con người bản chất còn thiện lương, lòng tư hữu chưa nhiều … Đến bây giờ, hoàn cảnh cũng như nhân tình đều khác xưa – vật chất càng cao, lòng tư hữu càng lớn, tham sân tội ác dẫy đầy … Đạo giáo cũng cần phải cách tân một chút cho phù hợp. Nếu không sẽ trở nên lạc hậu, lỗi thời, không đủ sức thuyết phục mọi người nữa. Anh có nhớ câu: “Tùy duyên mà hóa độ – Tùy cơ mà ứng biến không?”

Chê thì chê, trách thì trách - Anh Ch vẫn cứ đưa hết người nầy đến người khác tới nhà tôi để “ứng cứu” cũng như “thử nghiệm” về những khả năng của tôi – Từ đấy cũng xảy ra nhiều chuyện “giở khóc giở cười” …

* Mùng tám tết năm 2006, anh Ch đưa tới một người xưng là xác “Bà cố, Ông cố” – nhờ giải tà, cứu cô em lầm đường lạc lối … “Bà cố” tuổi trạc năm mươi lăm, người bệ vệ đến “quá khổ” - Bà hỏi tôi: “Nhà mi có tửu không?”. Tôi đem ra chai rượu gốc vừa mua về để cúng giỗ hôm qua – rót ra độ 100ml, bà bảo tôi uống. Sợ quá, tôi nói: “Con không uống được, chỉ cần nhắp môi là say “quắc cần câu” liền”. Bà lại bảo: “Uống đi, nếu mi là chánh thì uống vào sẽ không say. Nếu là tà thì mi xỉn”. Anh Ch nói: “Uống đi – đừng có đưa điện giải cồn nha!”. (Nếu đưa điện giải độ cồn, ta uống rượu vào chỉ như uống nước lã vậy thôi). Tôi nín thở, uống đại một hơi. Quả thực là không say…

Bà cố lại nói: “Trong nhà của mi có một thằng thầy tu già người Campuchia – Nó hại chết con trai lớn của mi, giờ sắp hại tới đứa con trai kế, nó còn phá nát gia đình ông Ch đây nữa”. Tôi ngạc nhiên: “Dạ thưa bà Cố – Ông Ch đây thì có liên hệ gì đến con?”.

“Bà Cố” chửi thề một tiếng: “ĐM, bữa nay tao còng đầu mày cho mầy biết tay” … Tôi đứng ngẩn ra mà nhìn: “Thì ra các Đấng cũng biết chửi thề, nói tục”.

Rồi “bà Cố” phán: “Ta bắt thằng sư già đi rồi. Từ nay mi hết bị nó hại rồi” Tôi nói: “Sao con thấy đứng kia kìa”. Đáp: “Binh của ta đó, ta cho canh gác trong nhà của mi”… Rồi “bà Cố” nói: “Nhà của ta là lò luyện Trạng – Tất cả các Trạng đều xuất thân từ nhà của ta.”

Đến trưa hôm sau, Anh Ch điện lên hỏi: “Em ra sao rồi Lan” Tôi đáp: “Bình thường”. – “Chúc mừng em nghe – Từ nay là khỏe, hết bị hành xác nữa rồi”. Tôi nói: “Bình thường là Điển Ông vẫn còn nguyên đây, mất đi đâu.” Anh Ch lên giọng cho một hơi: “Vậy là em u mê ám chướng đến hết thuốc chữa rồi”. Hai anh em cãi nhau một trận “long trời lở đất”, nghỉ chơi mất tám tháng, anh Ch lại “lò dò” lên tiếp …

Tôi hỏi Ông sao lại lặng im đứng đó, để cho người ta hoạnh họe trong nhà mình như vậy – Ông đáp: “Chẳng lẽ rồi bôi mặt đánh nhau cho nhân thế họ chê cười! Chuyện chẳng có gì quan trọng, không nên để tâm làm gì…” Vậy đó!

* Lần nữa – Anh Ch dẫn lên ba người: Hai người là thầy chữa Nhân Điện, một người phụ nữ lớn tuổi – nghe đâu có Điện thờ đâu đó dưới chợ Hiệp Thành …

Vừa nhìn tôi – một ông lên tiếng: “Tôi biết cô này thế nào rồi. Cổ là xác Hội, các phần Điển trên mượn xác về hành Đạo độ đời thôi – ví như một chiếc máy cát sét, để băng nào vô thì băng đó chạy vậy! Trường hợp thế nầy tôi chỉ gặp có một lần vào năm 1988 đến nay là lần thứ hai (2006)”.

Anh Ch rất giỏi về cảm nhận trường năng lượng, nhưng không có khả năng nhìn bằng thể Vía. Anh cho rằng người chết không có linh hồn, chỉ là một dạng năng lượng … Hôm ấy, tôi xin Điển trên ứng về cho mọi người thử nghiệm. Trước tiên tôi xin Điển Mẹ Quán Âm về – Anh Ch nói: “Phần này cao mà giỏi, trường điện dũng mãnh lắm”. Tôi lại xin Điển Bà Cửu Thiên, anh Ch cũng nhận xét y như vậy …

Sau đó – tôi xin Điển Ngài Thích Ca, anh Ch nhận xét: “Điển này yếu hơn, thanh mà nhẹ”. Với Điển của Mẹ Diêu Trì, anh Ch cũng nói như Điển của ngài Thích Ca – Tôi xác nhận là anh Ch nhận xét đúng, mặc dù khi xin Điển về tôi không báo trước là Điển của ai: Điển của Quan Âm Bồ Tát và Cửu Thiên Huyền Nữ là Điển hành xử, như một vị Quan võ – Đương nhiên là dũng mãnh! Điển của Phật Thích Ca và Mẹ Diêu Trì là Văn Điển, nhẹ và thanh là đúng …

Thấy cô Tư ngồi im mỉm cười mà không nói gì, tôi thầm khấn xin Mẹ Diêu Trì nán lại trong chốc lát – Tôi hỏi cô Tư xem có thấy ai về đó không, Cô Tư tả: “Mẹ Diêu Trì chứ ai, bà mặc áo lễ, đội một chiếc mão có những ngù vàng như hoa vạn thọ” … Tôi cũng thấy như vậy.

Tôi xin phép nhắc lại cho bạn đọc lần nữa: “Tôi chưa nói cho cô Tư và anh Ch biết là tôi xin Điển  ai về” – Tôi lại xin Điển Ông ra mặt cho mọi người “trắc nghiệm” …

Điển Ông bước ra, trên môi phát một nụ cười – hai tay khua một vòng phía trước mặt như người đang “xuống tấn” luyện võ, xong rồi chắp hai tay trước ngực đứng yên.

Cô Tư nói: “Phần nầy lạ quá, không biết là ai – Mặc một cái áo thụng vá từng mụn vuông, hai tay ông ấy làm gì không biết.” Nói rồi cô Tư đưa hai tay ra làm dấu, y hệt như tôi vừa nhìn thấy ở Điển Ong - Vậy là cô Tư cũng có đôi mắt của thể Vía, nhìn được âm phần như tôi!

Buồn một nỗi con người ta thường mang tính đố kỵ … Ra khỏi nhà tôi, cô Tư nói với mọi người: “Tôi có thấy gì đâu, chỉ giả bộ nói vậy thôi”. Rồi cô khuyên anh Ch đừng tới chơi nhà tôi nữa: “Cô đó là yêu tinh, cổ sẽ nhận chìm chú Ch cùng gia đình xuống bùn cho mà coi”.

Một người có vẻ ngoài đạo cao đức trọng, lại biết nói trớ trêu như nhân thế thường tình vậy sao?

Về sau – Có người kể chuyện cùng tôi, đã vài lần thấy người phụ nữ ấy rón rén mang túi rác nhà mình vứt sang nhà hàng xóm …

* Có một thời gian – anh Ch hay đến nhà tôi cùng với một người bạn, tên Gi, khi tới lần thứ ba, ông Gi bị ai nhập vào không biết, ông ngồi đó “liếc mắt, đá lông nheo” với tôi, liếm môi và vuốt tóc như một chàng trai mới lớn, mặt mày đỏ lựng … anh Ch nói: “Chắc Linh căn ông Gi về”. Tôi cười: “Quỷ nhập thì có chứ Linh gì!”.

Ông Gi dường như cũng biết có gì bất thường ở trong mình, về nhà bảo với anh Ch: “Ông đừng chơi với cô Lan nữa. Gốc của cổ là Hồ Ly Tinh đó, chơi với cổ là tiêu đường Đạo. Ông không nhận thấy hai con mắt cổ nhìn trăm người đàn ông là mê đủ cả trăm hay sao.”

Anh Ch nghe thấy cũng “run”, kể lại với tôi, ức quá tôi bảo: “Các người có tâm tà, quỷ nhập vào lại đổ thừa cho tôi. Anh Ch, hãy chờ vài năm nữa đi rồi thử xem ai tà ai chánh …”

Hôm đó, tôi ức quá nằm khóc vùi. Mẹ Diêu Trì về nói: “Tên Gi đó nó ngã liền tức thì, ta đã ra lệnh phạt – con chờ đó mà coi”

Nguyên ông Gi có một Am tự, Miếu đường thờ cúng gì đó, nghe nói là linh thiêng lắm. Đùng một cái ông bị “trúng tà” – Giở điên giở tỉnh mất gần nữa năm sau mới tạm ổn!...

* “Tà Chánh bất phân” – sinh ra đủ kiểu nghịch thường. Mới đây, khi tôi nhờ hỗ trợ trong vụ cô Kh bị bệnh tâm thần, anh Ch đã cho lệnh xóa bàn thờ Phật Bà, bảo V (chồng cô Kh): “Trang thờ và bình bông, lư hương đem ra ngoài đường đập bỏ – tà không ở trong đó đó”.

Tôi ở nhà sau bước lên ngăn lại: “Chính anh tà thì có, gia đình bên Kh đạo Thiên Chúa, anh đã chứng tỏ cho họ thấy đạo Phật là tà đạo mất rồi. Quỷ nhập vào người, quỷ nào nhập vô bàn thờ Phật …”

Sự gì đến đã phải đến: Cô Kh tĩnh trí thấy bàn thờ Phật bị xóa – đã đâm đơn ra tòa ly hôn với chồng!

Trước
53. Thực hành cụ thể (13)
Kế tiếp
55. Tản mạn đời thường