- {{item.pageName}}
Nghiệp thế trả vay (08)
Tính tôi hiền, tế nhị lại cả nể – vì vậy lắm khi gặp chuyện “giở khóc giở cười”, giờ nghĩ lại vẫn còn cay đắng…
* Chuyện mười năm:
Mười năm trước có một ông Giáo sư Anh Ngữ quen với tôi! Nguyên ông là người đạo Tin Lành, lúc nào gặp cũng khuyên tôi theo Đạo. Tôi bảo: “Đạo nào cũng tốt cả, nhưng Đạo Phật là gốc nhà không bỏ được!”
Hôm ấy là ngày rằm tháng bảy năm 1997, buổi chiều sau giờ làm việc ông KL lên nhà tôi chơi, ông chỉ tay vào bàn thờ, ảnh của Phật Bà Quán Âm nói: “Phật Bà mà linh, hiện ra cho anh thấy mặt, anh cải đạo theo Đạo Phật liền…”
Ngồi chơi đến tám giờ đêm, ông KL ra về, cách nay mười mấy năm – con đường Cách Mạng Tháng Tám còn vắng vẻ, ban đêm ít người qua lại lắm, không đông đúc, nhiều xe cộ như bây giờ …
Qua khỏi đoạn đường ở cầu Tham Lương, ông KL có cảm giác chiếc xe chở nặng sau lưng! Quay đầu lại – ông KL kinh hoảng khi thấy Phật Bà Quán Âm (bằng xương bằng thịt) đang ngồi trên xe. Ông la lên: “Ai đó ? Sao ngồi trên xe tôi – xuống mau!” Người ngồi sau lưng nói: “Ta là Quán Âm Bồ Tát đây, chở ta về nhà ngươi đi – Ta muốn nói chuyện”
Ông KL sợ quá – siết tay ga hết cỡ, vốn người thận trọng – ông nhìn đồng hồ: tám mươi rồi chín mươi, một trăm, một trăm lẻ năm cây số/giờ! Phật Bà Quán Âm vỗ vai ông : “Cẩn thận con – kẻo xảy ra tai nạn!”
Phóng điên cuồng tới đường Au Cơ, quẹo cua vào một khoảng có nhiều bóng tối, ông KL thắng xe lại, hai tay bụm lên mặt cầu xin đức Chúa Trời cứu nạn, bỏ tay ra Phật Bà Quan Âm biến mất …
Trên đây là nguyên văn lời kể của ông KL, sáng hôm sau, khi kể lại mọi chuyện với tôi qua điện thoại – ông bảo: “Em cầu xin Phật Bà – nói anh yêu em thực lòng, đừng hại anh mà tội nghiệp!” … Rồi ông KL biến mất!
Bảy năm sau, mua đất cất nhà ở gần chỗ tôi, ông KL lại … theo tiếp!
Phần tôi – chỉ xem KL như một người anh, một người bạn vậy thôi! Khi đến nhà, hai anh em nói đủ thứ chuyện “trên trời dưới đất”!... Cũng thân nhau lắm – tôi có thể ngồi gọt từng thứ trái, bổ ra hai anh em ăn, hoặc làm ly nước quả đưa mời, nhưng tuyệt đối không có tình ý gì với ông ấy!
Đến một ngày – chịu hết nổi sự theo đuổi của KL … Tôi thắp hương, quỳ dưới chân Mẹ xin Điển trợ xoay chuyển cho tôi để tôi “dứt được gánh nợ” nầy! Tiếng Mẹ Diêu Trì: “Được rồi”! Để đó cho ta!”
Hai hôm sau, ông KL lên nhà tôi chơi vào khoảng xế chiều, ngồi đến bốn giờ – tự dưng mắt trái của tôi giật ba cái! Biết có chuyện chẳng lành sắp tới, tôi giục ông KL ra về, đứng lên tiễn khách … Bỗng nhiên – như có “ma nhập”, KL nhào tới ôm cứng lấy tôi, đè nghiến xuống ghế ở giữa phòng khách… Vùng ra được, tôi đứng lên chạy đi, ông ta chạy theo ôm níu lại! Điên tiết, tôi tát cho hai tát tai rồi đuổi thẳng: “Nói cho ông biết – tôi không phải là con cái để dành cho một con đực. Có muốn thì đi chỗ khác mà tìm … Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức! Căn nhà này từ nay khóa kín cửa trước mặt ông rồi!”
Mãi gần hai năm sau, ông KL vẫn còn lân la đủ cách … đến nhà, bị tôi đóng sầm cửa ngay trước mặt, ông lại dùng điện thoại kêu van.
Vẫn chưa đủ dứt nghiệp chướng, ông nhờ bạn bè lên tiếp cận, nói nầy nọ đủ kiểu, đủ điều…
Bình tâm nghĩ lại, tôi biết đó là do bàn tay Mẹ xoay chuyển đấy thôi! Một người danh dự như ông ấy, lẽ nào làm một điều ô danh giữa phòng khách trong căn nhà kề bên đường – lúc cửa đang mở rộng?
* Sau nầy – qua mọi chuyện, tôi mới biết là, một người có ba hoặc bốn phần hồn: Khi còn sống ta có linh hồn hiện kiếp, thêm Linh căn hoặc Âm căn. Đến lúc chết, Linh hồn vĩnh cửu mới ra mặt!
1/ Linh hồn hiện kiếp: giống ta, là ta … cũng già đi theo thời gian và có quan điểm độc lập so với lý trí – Linh hồn và lý trí tác động, ảnh hưởng lẫn nhau, tạo ra hành động, ứng xử – đạo Phật gọi là “Nghiệp duyên”!
2/ Linh hồn vĩnh cửu: Hết một kiếp trần, khi con người chết đi, linh hồn hiện kiếp rời thân xác! Quanh quẩn ở cõi người trong cảnh sống cũ hoặc thụ lãnh ngục hình ở cõi Địa Ngục, lúc nầy linh hồn vĩnh cửu mới xuất hiện, nhập vào linh hồn hiện kiếp, thọ lãnh tất cả những gì tạo tác và mang nó đi đầu thai vào kiếp lai sinh. Lúc này hồn hiện kiếp triệt tiêu!
Lại bắt đầu và mở ra một vòng luân hồi mới với những nhân quả tồn tại và mới phát sinh …
Chỉ linh hồn nào được về ngôi Cửu Huyền mới còn được tồn tại – Do những tội phước tạo tác trong hiện kiếp mà những phần âm Cửu Huyền cũng mang nhiều dạng thể khác nhau: Ma quỷ, yêu tinh, Thần, Tiên, Thánh ..vv..vv..
Ai có phúc, được sanh vào Tộc họ có Cửu Huyền biết tu nhân, tích đức được hưởng phước báo tổ tông – Ai vô phúc sinh vào nhà có Tộc họ mang nhiều ác nghiệp như ngạ quỷ, yêu tinh – có Tổ nghiệp làm thầy: Thầy Pháp, Thầy Cúng, Thầy Bùa… vì tộc họ nào có Tổ nghiệp mà hiện kiếp không có người thọ ấn, hành theo nghiệp Tổ, con cháu bị “hành nghiệp” dữ lắm! Cửu Huyền có âm nghiệp nặng nề cũng phá quấy, trù dập con cháu đủ điều – nói theo ông bà ta xưa “Khó mà ngoi đầu lên được!”
3/Linh căn và Âm căn: có mấy lý do khi một phần Linh căn nhập thế, đầu thai làm người trần:
* Tình nguyện đi Hành Đạo độ đời:
Là những phần Linh căn có Đạo quả, Phẩm vị cao như: Trạng Ong Trạng Bà, Trạng Cô, Trạng Cậu, các Thánh Mẹ Thánh Bà, Thiên Tướng, các vị Thần, Tiên, Đồng nam Đồng nữ. Bên nhà Phật có các vị Phật, các vị Bồ Tát và Thánh: Thánh Nữ, Thánh Nam trung, Thánh Nam cao, các vị La Hán, Hộ pháp, các Đồng Nam Đồng Nữ …vv..vv…
Những vị nầy tình nguyện xuống độ trần, nhập xác làm người cõi thế trong trọn một kiếp trần hoặc chỉ trong một giai đoạn nào đó rồi rời đi….
Ngoài ra, còn có các vị là “Tinh chủ” (Có nghĩa là Vì sao chủ quản), xuống trần mang thân xác trần thế, học hỏi tiếp thu, sinh ra và lớn lên như mọi người, để rồi đến thời gian đã định thì tạo ra những phát minh, sáng chế để lại cho đời sau, dìu dắt nhân loại trên bước đường tiến hóa – Người trần chúng ta gọi đó là Thiên tài, Bác học hay Thần Đồng!
* Âm căn: Là phần nhánh khởi ra từ nhánh chính là Linh căn. Các Linh căn khi xuống trần hành đạo độ đời, có khi bị lôi kéo, quyến rũ vào con đường xấu – tạo ra nghiệp dữ, hết kiếp không được trở về, phải đầu thai sang kiếp khác – bao giờ trả hết nghiệp mới thôi … Âm căn là phần nghiệp báo của Linh căn, luôn phẫn uất, sân si, oán hận vì tiếc nhớ những quả vị của cõi trên! … Âm căn đáng sợ hơn Âm vong – vì Âm căn có phép thuật do dày công tu luyện mà thành! Cũng vì vậy, Âm căn chính là loại ác độc, hại người không nương tay, vì cậy thế vào tài phép của mình.
Linh căn thì “lủi thủi” đi theo Âm căn, không thể hành động hay can thiệp gì, chỉ biết cúi đầu chịu đựng sự quậy phá của âm căn! Tuy nhiên – nếu tỉnh táo, Linh căn có thể tác động gián tiếp vào xác trần, xoay chuyển cho xác trần biết lo tu dưỡng, rèn luyện đạo đức, nhân cách, biết thi ân bố đức để không tạo thêm nghiệp ác và tiêu trừ nghiệp cũ – đến khi tiêu hết nghiệp, phần Âm căn mới được đoạn tận, Linh căn mới được trở về cõi trên!
* Loại đi Tu Tập:
Là những Linh căn xuống trần để rèn luyện, học tập, tăng thêm hiểu biết để được nâng cao quả vị!
Đây thường là những Linh căn cấp nhỏ hoặc trung, cũng giống như lớp trẻ còn phải vào trường lớp, đi học, đi thi để được lên lớp cao hơn - Sau nầy, khi học đã đủ, có bằng cấp cao sẽ được đi làm việc, tạo thêm lộc phúc cho mình …
* Loại có tội bị lưu đày:
Những Linh căn ở cõi trên có tội, bị đày xuống thế – Tùy theo tội nhiều hoặc ít mà nghiệp chướng dày mỏng khác nhau! Chịu xuống làm người trần thế trong một thời gian nào đó rồi thôi, được trở về với điều kiện không tạo thêm nghiệp mới.
Khổ sở nhất là loại này, vì phải làm thân người hoạn nạn, khốn đốn triền miên…tội nặng còn có nhân dạng bất toàn, bị người đời rẻ khinh.
Cũng từ đây – Linh căn dễ ngã vào đường dữ do phẫn hận, sân si để rồi tạo ra thêm một nhánh âm căn – lưu đày kiếp này sang kiếp khác, chẳng biết đến bao giờ mới được trở về …
Âm căn cũng như “tế bào dị dạng”, một nhánh mọc ra từ gốc là Linh căn, như một bướu độc, ung thư – vẫn là của “chính chủ” nhưng lại là phần xấu nhất: ác độc, hung hăng, kiêu căng ngạo mạn vì có nhiều quyền phép nên thích phá khuấy hại người – Âm căn là sự khốn đốn triền miên của Linh căn …
* Phần bản thân tôi, tôi khám phá ra mình có hai phần hồn: Linh căn và linh hồn vĩnh cửu, hồn hiệp kiếp tôi chưa thấy bao giờ, hình như nó không hiện diện!
Hồn vĩnh cửu của tôi là cô gái độ chừng hai lăm tuổi, tóc thề bỏ xõa hoặc cột lại sau lưng, dài đến ngang eo (y hệt như khuôn mặt và nhân dáng của tôi thời hai lăm tuổi). Chỉ có điều cách biệt là gương mặt ấy có vẻ trưởng thành, già dặn và chín chắn hơn so với ngày xưa, nỗi đau đớn và muộn phiền hằn dấu …
Linh hồn hiền lành nhu thuận, ngây thơ, cả tin và khờ khạo! Vì vậy – tôi cứ mãi khốn đốn vì sự ngây thơ và cả tin của mình trong đời. Linh hồn thần phục “Điển Ông” vô điều kiện, như một con chiên ngoan đạo với Đấng cứu thế quyền năng.
Linh hồn vĩnh cửu của tôi hành động và ứng xử độc lập, không liên quan gì đến lý trí cũng như quan niệm và suy nghĩ, cảm nhận của xác trần – hồn cứ như là một con người khác trong tôi!
Có lần – đang giữa mùa hè nắng đến nung người, trời không có tí gió nào … Tôi ngồi trong quầy báo nhìn lên ngọn cây bã đậu bên kia đường – gió đang đi qua ở đó, những chiếc lá bay bay … vụt một cái! Tôi thấy linh hồn mình vọt lên đứng đó, trên ngọn cây cao – Gió thổi tóc bay lồng lộng!
Linh hồn của tôi không thấy già đi, đến phút nầy – khi xác trần bắt đầu già nua, tăng cân ra, da mặt không còn vẻ tươi trẻ ngày nào và mái tóc đã vương vài sợi bạc – Linh hồn của tôi vẫn cứ thế, cứ như một cô gái thanh tân với mái tóc thề buộc lại sau lưng … Sờ lên đầu mình mái tóc uốn ngắn củn cởn với những nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán … Tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi trong gió bụi đường trần, trong dạn dày sương tuyết …
Suốt ngần ấy tháng năm – tôi cũng như linh hồn của mình vẫn không nguôi một niềm tin: rồi sẽ có một ngày đời mình hết khổ, sẽ tới lúc được nhẹ nhàng thân xác! Điều duy nhất mà tôi khao khát là “không còn phải chịu đòn thế cho tha nhân” nữa – Lúc đó … chắc trần gian nầy đẹp lắm, với tôi!
Sức đã mòn, lực kiệt mất rồi mà ngày bình an chưa tới. Những “trận đau thế” vẫn cứ kéo dài, dai dẳng và nghiệt ngã, tôi cứ như một tên tội đồ đeo gông, lần bước một mình giữa đêm tối mịt mùng…
* Đến một ngày linh hồn của tôi không còn chịu đựng được nữa – nó bị “điên”! Thường xuyên lên cơn cuồng loạn … Có lúc tôi đang ngồi đọc sách, cố né tránh cơn đau âm ỉ trong người, bỗng dưng nghe đâu đó từ bên trong dội lên một cơn nức nở vô căn cớ! Trụ thần nhìn lại, tôi thấy linh hồn mình đang nằm trên nệm lăn lộn gào khóc, đầu bù tóc rối y như một người điên … “Điển Ông” bước tới đỡ linh hồn dậy, nó chòi đạp dữ – không nghe!
Tôi ra dấu bảo Điển Ông rời đi, bước tới bên cạnh, tôi đỡ linh hồn ngồi dậy, lạ một điều là với tôi nó ngoan ngoãn lắm! Tôi bảo: “Nghe tôi nào – tôi đỡ ngồi dậy, để tôi cột tóc lại cho nha. Tóc tai rũ rượi vầy xấu lắm!” … Rồi tôi nhẩn nha nói: “xác trần tôi mới thê thảm chứ cô thì có làm sao đâu! Hết kiếp rồi cô lại rời đi, lướt gió nương mây nhẹ nhàng thanh thản – còn tôi xác trần đớn đau trọn kiếp, chết đi lại về mục rã cùng cát bụi đó thôi … Cô phải bình tâm để tôi còn chút thanh trong mà an ủi, cô gục xuống như vầy tôi biết nương tựa vào đâu?”
Linh hồn lúc ấy ngồi ngoan cho tôi cột tóc và nghe tôi nói, nghe vừa dứt câu linh hồn biến đâu mất tiêu – chỉ còn một xác trần tôi ngồi đó mà … khóc!
Lạ một điều: Tôi chưa bao giờ nghe linh hồn của mình lên tiếng nói, suốt từ bấy đến giờ – Nó thoắt hiện rồi biến đi trong thoáng chốc, không theo ý muốn của tôi. Ngồi nói lan man một hồi, tôi mới biết: ra mình đang nói với … bức tường câm!
Dạo gần đây – Linh hồn của tôi vẫn thường xuyên xuất hiện đột xuất và lên cơn như vậy. Có lúc thấy đứng áp mặt vào tường – vừa cười đó đã rũ rượi khóc rồi! Khi lại múa may quay cuồng trong một vũ điệu hoang dại và bi thảm.
Quả thật – Linh hồn tôi nó “bị điên” mất rồi!
Nhân đây, tôi chép tặng các bạn mấy bài thơ tôi làm trong những giai đoạn “xuống dốc” của Linh hồn và thể xác – Mời bạn đọc nhé!
ĐAU
Thầm lặng ta chờ – đáy mộ sâu
Nỗi đau trần thế buốt ngang đầu
Thịt da muôn kiếp còn day dứt
Vay trả báo đền nợ biển dâu!
Đợi mãi mà sao đêm chẳng qua
Trời ơi – bóng tối cứ dài ra
Chăn chiếu như trăm ngàn dao nhọn
Thần ác bên rèm đón giấc xa …
Ta gọi, hồn ta chẳng trở về
Xác trần đau mãi đến u mê
Dẫu có chối từ trong muôn một
Biết trốn nơi nào – hận tái tê!
Mạch sống dường như cạn mất rồi
Sao còn nấn ná mãi – đời ơi!
Oan nghiệt nào gieo mà xác tạm
Cứ mãi đau vùi... lệ chẳng vơi!!
VÔ THƯỜNG VÀ BẤT TỬ
Sự bất tử vẫn nghìn năm tồn tại
Mặc tháng ngày, mặc dâu bể rồi qua
Người khép mắt – nghìn sau còn thiền định
Kẻ tráo trưng suốt kiếp trải phong ba!
Mây vẫn bay, gió nổi và sương sa
Lá vàng rụng – mùa tiếp mùa thay lá
Sinh rồi tử, tử sinh... và cứ thế!
Chu kỳ đời đâu làm động hồn thiêng
Hãy cho tôi một chút xíu vô tình
Trong tượng đá bao ngàn năm trầm mặc
Một chút xíu thờ ơ trong ánh mắt
Như nói nhiều – mà như chẳng nói chi!
Nhân thế ơi! Các người cứ cười đi
Dẫu cuộc sống phù du như sương khói
Dẫu hạnh phúc vấp ngã và lầm lỗi
Dẫu trái tim đầy giông bão, xót xa!
Tượng đá vẫn ngồi … thời gian trôi qua
Người tìm đến chiêm ngưỡng và suy ngẫm
Bao công thức truy tầm và tưởng tượng
Người vẫn người – tượng đá vẫn thờ ơ!...
ĐÊM TRẦN
Nhớ xưa kia hạnh phúc non thanh dạo
Thương trăng nầy ngơ ngác chốn trùng mê
Khói trần dương che khuất nẻo đi về
Mượn ảo giác chẳng hề thấy chốn!
Cúi nhìn đất … Hoa rơi dài ngọn sóng
Ngẩng trông trời – cõi đi gió về mây
Phúc dường bao, mà họa có ai hay
Đêm Linh tử nhìn trời sa ngấn lệ!
Góp bào ảnh xây đền đài tráng lệ
Gieo huyễn hư nên lớp lớp phù đồ
Người ngủ mê, cỏ dại lấp đôi bờ
Nẻo sau trước mịt mờ không thấy nữa...
Ai lang thang giữa một trời biển gió
Ai ngậm ngùi trông khói tỏa trùng vây
Cuộc phù trầm chỉ vị đắng men cay
Đôi mắt đỏ những đêm dài đất khách!!
NGUYÊN – BỊ
Tôi không muốn ngồi vào ghế Bị cáo
Để nghe đọc bản cáo trạng đời mình
Không muốn nghe lời Luật sư biện hộ
(Bởi khi cần nương tựa vào ai
người ta đã thiếu một phần lẽ phải)
Trong phiên tòa tối cao của Công lý
Tôi phải là Nguyên cáo – luôn luôn!
Và lắm người là Bị cáo, ồ! không
Đừng lo lắng – Cũng không cần biện hộ…
Đừng viện dẫn vào điều nầy lẽ nọ
Đừng đưa trái tim ra làm lá chắn cuộc đời
Đừng: Hãy vì – Đừng: cố gắng – Chớ: lương tri! …
Ôi! lẽ phải với lương tri vốn ngủ yên từ bấy
Nếu tôi được cầm cán – cân – Công – lý
Tôi sẽ mở ngục hình tha thứ tội nhân
Những kẻ vì luân hồi quả báo phân thân
Tội tiền kiếp, hiện sinh còn mang nặng!
Nhưng trời ạ – tôi chỉ là Nhân chứng
Nhân chứng lặng câm của vở kịch đời
Và có thể người ta còn nhân danh Công lý
Một lúc nào đưa tôi vào ghế tội nhân
Bản cáo trạng lê thê với lắm tội danh
Đau đớn quá – nếu một mai … Người ạ!
Hãy thông cảm dùm tôi, đời nhiều hư giả
(Chẳng nên chìa đôi bàn tay cảm thông)
Đừng lại gần tôi hơn nữa – đừng, không!
Tôi sợ lắm – nếu một mai phải làm Bị cáo!
NÓI VỚI HỒN
Mai tôi sẽ bay lên (Nếu có ngày mai)
Khi cuộc sống ở nơi nầy chấm dứt
Linh hồn nhẹ khi hồn rời khỏi xác
Bay – bay – bay... vào vũ trụ bao la!
Người cột đá vào linh hồn tội nghiệp
Nặng quá chừng, hồn sa xuống âm cung
Tôi chắp cánh cho linh hồn chuyển tiếp
Nhẹ hồn ơi! Hồn mặc sức chơi rông …
Đừng khờ dại chọn nơi nào bến đỗ
Dây xích thằng sẽ níu giữ hồn hoang
Bay, bay mãi … trên cao nhìn xuống nhé!
Tội gì chôn thân Địa ngục – Thiên đàng
Đừng để tai nghe những lời cám dỗ
Thiên đàng nhiệm màu và cõi Trên vui
Kẻo lầm lẫn không thể nào cải sửa
Hồn có một thân bị giữ mất rồi!
Hãy lang thang khắp nơi mà nhìn xuống
Đèn hoa muôn màu chớ vội mê say
Cái hạnh phúc trong sắc màu lấp lánh
Chỉ là mơ, ảo ảnh của phút giây!
Bay - bay - bay, một mình trong vũ trụ
Vũ trụ vô cùng chỉ một mình thôi
Ta làm chủ – và ta làm tớ
Ta yêu ta... ta yêu quá mất rồi!
TỪ DẠO ĐÓ
Từ dạo đó ta mang hồn vô tội
Đi lang thang trên khắp cả địa cầu
Đợi – kiếm tìm và thổn thức canh thâu …
Từ dạo đó ta làm thân du tử,
Bên vườn đời mục ruỗng những sân si
Manh áo khoác như một lời tự thú
Phận lưu đày – chờ bão tố thiên di!
Từ dạo ấy ta làm tên quân thí
Xây đền đài cho Giáo lý Huyền Môn
Giọt lệ mặn rỏ trên dòng nhật ký
Ngày bôi đen … rền rĩ khúc chiêu hồn!
Từ dạo đó con thuyền không bến đỗ
Trôi dạt hoài nơi góc bể phù vân
Cánh buồm nát càng tả tơi mỗi độ
Hồn u uyên cùng sỏi đá song hành …
Từ dạo đó lạc loài thân viễn cố
Hồn tha ma, chờ nội cỏ đầm sương
Trong hoang vu của thành quách thê lương
Bầy quạ đói hàng hàng rên rĩ khóc!
Chờ rút rỉa thịt da người tục khách
Trót giam thân vào nơi chốn loạn trường
Đợi… Một ngày thanh thản áo trần buông!
KHÚC CHIÊU HỒN
Người không có cả một thời quá khứ
Người không còn chỉ một chút tương lai
Cơn lốc cuộc đời lạnh lùng vây phủ
Tiếng gọi tha nhân nặng gánh lưu đày!
Hoa vẫn nở miệt mài bên hiên vắng
Đỏ, tím, vàng... ong bướm lại lần sang
Khung cửa khép, gió đi về thầm lặng
Tóc còn xanh – rồi tóc ấy võ vàng...
Câu réo gọi, lời than van thống thiết
Tiếng phôn reo nhức nhối đến bàng hoàng
Nguồn An cứu mượn vay cạn trút
Một góc đời người ngã gục, hoang mang!
Vẫn xa lắc bến bình yên cõi tạm
Khát khao tìm cành trắng đóa Vô ưu
Đêm Linh tử vọng trời cao – đòi đoạn
Hồn lang thang, lạc lõng chốn sa mù …
Người kêu cứu – và ta đợi cứu!
Người gọi ta, ta biết đợi chờ ai?
Cơn gió cả tận trời Linh Thứu
Dạo qua đời, Đạo thế nào khai?
Đã cùng tận niềm đau thể xác
Vẫn chưa thôi đày đọa linh hồn
Người ngẩng mặt nhìn trời khao khát
Gọi hồn ơi - Hồn bỏ xác bay lên!!
GỌI TRỜI
Trời ơi ngó xuống mà coi
Thảm chi thảm lắm, bắt tôi chịu hoài
An Trời tôi nắm trong tay
Cứu người – “An” cứu - đọa đày thân tôi!
Trời ơi ngó xuống mà coi
Tôi đau đớn vậy sao trời chẳng thương?
Trần ai sầu thảm tai ương
Trùng trùng sóng lệ, chẳng đường trở lui…
Trên cao nhìn xuống ông cười
Vẫy tay một cái, độ người trần gian!
Thân tôi làm mướn không công
Cứu người trời đánh, hỏi ông tội gì
Tội ngoan cố – tội bướng lì?
Tội hành sai việc, tội đi sai đường?
Trời rằng: “Chúng nó vô lương
Bỏ đi chẳng cứu, tội vương đến mình
Phép Trời cứu kẻ hiền minh!...”
Thưa rằng: “Oán ngập Thiên đình bấy nay!
Luật trời vay trả – trả vay
Vay từ tiền kiếp, trả hoài một thân
Sao không làm phúc ban ân
Cứu người một phút, khuyến nhân một đời
“Giơ cao đánh sẽ” cho rồi
Làu làu phép trọng, ơn trời bao dung
“Con sâu cái kiến” hàm ân
Nguyền xin cải hối tu thân từ rày...
Lạy trời lượng cả công dầy
Quay lưng ngoảnh mặt thế nầy đành sao!
Tôi vì sanh chúng lao đao
Bỏ không nỡ bỏ, trời cao chẳng màng!
“Mi làm mi chịu, đừng than…
Mười roi chúng nợ đánh quàng sang mi!”
Ông trời – ông thử xuống đây
Thế trần lầy lội đêm ngày chẳng vơi
Ông mà đứng được, thời tôi
Nguyện xin kiếp kiếp luân hồi chẳng sai!
... Ngày mai hết một kiếp người
Tôi đây nhất quyết lên trời mà than
Các người áo mão xênh xang
Làm mưa làm gió – sai oan kể gì!
Trần ai khổ nạn sầu bi
Tai ngơ mắt lấp, sá gì Hóa Công?!
1 giờ sáng ngày 16/10/2009
VỌNG CẦU
Khi Thượng Đế không đứng về phía bạn
Một mình – nương cậy vào ai?!
Con thuyền NOÊ cũng đắm
Còn trơ một vọng hải đài
Ta nghe linh hồn than khóc
Âm vang rờn rợn thịt da
Tê điếng giữa làn môi nhạt
Ôi trời – máu chảy thành hoa!!
Ngọn lửa Âm cung bừng cháy
Mạch nguồn Chân lý ra tro
Cả một lũ ma vô đạo
Nghênh ngang khoác lác giở trò …
Nẩy lên – cán cân công lý!!
Cháy dồn ngọn lửa Huyền Môn
Linh Tử làm tên quân thí
Dấn thân vào chốn loạn trường...
Gục đầu dưới bao sức mạnh
Đọa đày, chẳng một cứu sinh
Ngẩng trông đất trời vô vọng
Xin đừng giày xéo lòng tin!!
25/03/2009