- {{item.pageName}}
Liêu trai (9)
* Phải rất lâu, tôi mới tin điều mình nghe thấy là thực: căn nhà của tôi (gian bếp không có la phông), nếu vào lúc trời mưa đột ngột nửa đêm trong nhà đang đóng kín cửa thì không có gì lạ! Nếu mưa lúc ban ngày (khi cửa đang còn mở). Đóng cửa xong, xuống bếp, tôi luôn nghe có nhiều tiếng người nói lao xao, già trẻ lớn bé đủ cả: tiếng cao giọng rổn rảng, tiếng the thé, khàn khàn, tiếng trong trẻo của cô gái, tiếng trẻ nít líu lo ngân vang… rõ mồn một! Có điều lạ là khi lắng tai nghe, tôi không nghe được câu nào cho rõ, cứ như ai đó nói bằng thứ tiếng gì đó rất lạ!
Tôi đã nghiệm rất nhiều lần, vẫn chưa biết tin vào đâu: khi trời mưa lúc nửa đêm trong căn nhà cửa kín thì không nghe tiếng người nói như vậy! Cho đến một ngày, vào buổi trưa độ hai, ba giờ - tôi đang nằm nghỉ trưa thì trời đổ mưa rào, bất chợt nghe nhiều tiếng lao xao… Vía tôi nhìn ra cửa, thấy một tốp người rất đông (đến hơn hai chục), họ kéo nhau vào dưới hiên nhà tôi trú mưa, rõ là “cái bang bị gậy”: già trẻ, lớn bé đủ cả, người chống gậy cà nhắc, người bò lết dưới đất, ăn mặc tơi tả, rách nát, đầu bù tóc rối… trông còn thảm thương hơn những người hành khất ta hay gặp bên đường!
Có lần tôi nghe rất nhiều tiếng nói như vậy trong nhà mình, trời mưa càng lớn tiếng nói càng to đến đinh tai nhức óc, tôi sợ quá, vẫn cố lên giọng nạt một tiếng lớn: “Im lặng! Vô nhà người ta đụt mưa thì đụt, nói lung tung nghe điếc tai, tôi đuổi ra mưa hết bây giờ!”. Tất cả các tiếng nói lạ kia im bặt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi sầm sập trên mái nhà…
Chỉ vài phút sau, tiếng nói lại lao xao trổi lên, tôi thua! Đành lòng nào đuổi họ ra khỏi nhà khi ngoài trời đang mưa lớn! Đợi hết mưa tôi mở cửa trục ra kẻo không họ lẩn lút ở lại, phá đến sập nhà mất!
Chẳng biết có ai nghe thấy, cảm giác giống như tôi hay không, bạn cứ tưởng tượng như đang lạc vào một đất nước xa lạ đầy người nào đó, trong khi mắt đang nhắm vậy!
* Năm xưa, dạo tôi chưa biết nhiều về Điển trên và các chuyện thuộc về tâm linh, cũng không biết âm vong, âm hồn là gì… Có lần tôi mơ thấy mình đang nằm ngủ trong nhà, bỗng nhiên có rất nhiều người lạ xông vào mang theo gậy gộc, đánh đuổi Mẹ con tôi và đập tan nát đồ đạc chung quanh!
Vía tôi thấy Mẹ con vừa chạy vừa la cầu cứu… Lại thấy một ông cao to bước vào nạt lên một tiếng, cả bọn người vác gậy chạy mất! Người đàn ông ấy nói: “Xin lỗi cô! Họ đói quá nên làm càn đấy thôi”… Khi mọi người đi hết, tôi nhìn lại thì hỡi ôi, nhà cửa tan hoang, mùng mền rách nát, bàn ghế xiêu gãy, bóng điện rơi vỡ tan tành…
Khi tôi kể lại giấc mơ của mình, Má tôi nói: “Đó là cô hồn, họ đói nên họ phá; Người đánh đuổi họ đi là Tiêu Diện Đại Sĩ, người chăn dắt vong hồn!”. Tôi nghe vậy thương quá, bèn mua bánh trái, tiền bạc, gạo muối cúng cho họ…
* Một ngày nọ, cũng trong lúc tôi nằm nghỉ trưa, đang “lơ mơ” chợt thấy cửa xịch mở, có hai ông bà lão bước vào! Hai cụ trạc tuổi hơn bảy mươi, người hom hem, ông chống gậy trúc, bà vịn vai ông, cả hai mặc áo dài gấm đồng tiền màu xanh rêu. Bà kể: hai vợ chồng nguyên là thổ địa trong đất này, hiện đang ở sau nhà tôi, chỗ cây chùm mứt có tổ mối đùn ở dưới gốc, nay nghe tôi sắp xây hai phòng trọ ở đó, ồn ào và ô uế quá họ không chịu được, xin tôi cho dời đi chỗ khác… Tôi hỏi muốn dời đi đâu thì họ bảo: “Gốc cây ngọc lan trước nhà cô, nơi đó sạch sẽ. Xin cho phép tôi dời ra đó, nhưng cô phải dâng lễ để xin chuyển thì chúng tôi mới đi được! Lễ ngày 13: hoa, trái, nước đầy đủ là được rồi”
Tôi nói: “Hèn nào cô Doanh (người thuê nhà mới sinh con chưa đầy tháng đã chuyển sang nơi ở khác), cô bảo chỗ gò mối bên hông nhà có ông bà khuất mày khuất mặt làm em bé sợ khóc suốt nên không thể ở được!”.
Bà cụ bảo: “Chúng tôi dọa cho cổ sợ mà dời đi. Thứ đàn bà gì hung dữ, ăn hiếp chồng như tinh, ai thấy mà chẳng ghét!” - Thì ra vậy!...
Sáng ngày 13, tôi bị rối loạn tiền đình, chóng mặt đến không day trở gì được! Đến trưa, con trai về, tôi bảo cháu chở ra chợ mua hoa trái về cúng. Vừa xuống xe, tôi đã choáng váng ngã lăn quay, may mà con trai đỡ kịp!
Sự đánh đổi là như vậy! Như đã thành lệ, cứ đến ngày cúng rằm hay cỗ lễ gì đó là tôi bị “quay” tối mày tối mặt, không đau nhừ thì cũng rối loạn tiền đình, xây xẩm, buồn nôn… Trên cho đau dồn thử, coi tôi có đủ can đảm chịu đựng mà “thủ lễ” hay không đó mà!
Nói cho dễ nghe vậy thôi, nhưng sự thực thì “thê thảm” lắm! Những lúc như thế, tôi đạp xe đi trên đường cả người chỉ như cọng rơm trước gió, chỉ chực ngã dúi dụi vào đâu đó… Thần thức lơ mơ nửa tỉnh nửa say! Cứ như có ai đó bóp chặt quả tim không cho thở, người mệt đuối, mồ hôi vã ra như tắm… ai nhìn thấy tôi lúc ấy cũng buông lời thăm hỏi, ái ngại: “Chị bệnh gì mà mệt dữ vậy!”. Tôi chỉ trả lời qua loa rồi thôi!
Mỗi lần cúng rằm tôi phải đạp xe đi chợ đến ba lần, trên tay lúc nào cũng có chiếc khăn lông nhỏ, ướt đẫm vì mồ hôi của chính mình!
Có một điều “bất bình thường” nữa là tôi không thể đến những nơi đông người lui tới, hơi người và cảnh chen chúc, tiếng động làm tôi choáng váng và khó thở! Ngay từ lúc còn là cô gái trẻ trung và khỏe mạnh, mỗi khi đi xe đò hay đám tiệc, tôi luôn phải tìm một chỗ vắng, hoặc chí ít chỗ bên cạnh không có người… Mua vé vào rạp xem phim, nếu phải ngồi vào chỗ đông người, thà tôi bỏ vé ra về chứ không “chịu trận” được đến cuối…
Sự sống và tồn tại đối với tôi chỉ như một cực hình, hạnh phúc và cứu cánh chỉ là sự rời bỏ, nằm xuống và yên nghỉ. Tất cả mọi thứ mà người đời đam mê, gắn bó, với tôi không có ý nghĩa gì: tiền bạc, công danh sự nghiệp… Khi thiếu thốn đói nghèo cũng cần có dầu chỉ vài đấu gạo, thế nhưng lúc tiền muôn bạc vạn vào tay, tôi vẫn chẳng thấy động tâm hay thỏa mãn! Nói một cách văn hoa: “khô lân chả phượng” không ham, “gấm vóc lụa là” chẳng thiết…
* Có lần tôi về nhà cũ, gọi hồn con trai về để hỏi chuyện… Thấy có vong một người đàn ông trung niên, mang một chân giả! Vong ấy đứng lấp ló ngoài ngõ, ý muốn tìm vào. Tôi thốt lên bâng quơ: “Tôi đang có việc, không rỗi! Làm ơn đừng vào, để lúc khác!”. Một chốc, đã thấy lân la đến gần bên cửa, tôi đành lịch sự mời vào! Ông ta xưng tên là Lê Trí Tâm, 47 tuổi, là Chúa Quỷ của khu này. Nguyên ngày xưa là thủ lĩnh của băng cướp, thuở cả vùng Sài Gòn – Chợ Lớn còn sơ khai…
Tôi hỏi: “Vậy ra ông chính là vong quỷ một giò khu này truyền tụng xưa nay phải không? Nghiệp ác dày lắm mới làm quỷ bao đời chưa siêu thoát, sao không bỏ dữ làm lành!”. Vong ấy bảo: “Tôi là Chúa Quỷ, tôi chỉ làm theo sắc lệnh!”.
Từ rất xưa, hơn 30 năm, dạo khu kinh tế giãn dân Trung Mỹ Tây mới thành lập, người dân trong vùng đã truyền tụng với nhau: “Có con quỷ một giò, đi lang thang trong khu này. Hễ nó đứng nhìn vào nhà ai thì nhà đó có loạn!”.
Quả thế thực! Cả con đường ở chỗ tôi, nếu có nhà nào loạn động thì lát sau sẽ có thêm một, hai vụ ở gần đấy… Có chuyện va chạm xe cộ hoặc xô xát ngoài đường, từ đó đến tối thế nào cũng thêm một, hai chuyện tương tự!
Đến nỗi người dân trong xóm ai cũng sợ, bày nhau lập miếu thờ “Quỷ vương” khang trang ở đầu đường, hương khói thành khẩn lắm…
Mấy chị em tôi có bốn căn nhà kề bên nhau ở mặt tiền đường, ai cũng có chồng có vợ! Điều lạ lùng mà tôi suy nghĩ mãi vẫn không giải thích được: nếu một trong năm người có lục đục, cự cãi lớn tiếng, là “y như rằng” ngày mai ngày mốt sẽ có chuyện tương tự ở nhà đứa khác, xoay vòng chừng nào đủ 5 chị em thì mới thôi…
Có lần 3 đứa em của tôi có chuyện xích mích cãi nhau với chồng vợ của mình, luân phiên trong vòng bốn, năm ngày rồi êm. Tôi cười, nói với má: “Lần này quỷ vương nó chừa con với Liên ra!”. Ngay đêm đó, 12 giờ đêm, Liên (nhỏ em kế), vì một chuyện hiểu lầm mà điện lên tôi, hai chị em cãi nhau đến khóc mùi… Thế là đủ bộ 5 chị em trong nhà!
Trở lại chuyện ông Chúa Quỷ! Ông bảo tôi: “Con trai của cô Hai làm trùm ở khu này!”. Hỏi: “Nó quậy phá dữ lắm sao?”. Đáp: “Không! Là trùm phân phối lộc thực”.
Tôi gọi vong cháu về, cháu nói: “Con thấy âm hồn nhiều người đói quá nên ngày nào ăn cơm cũng đem sớt cho họ ăn!”. Nghe xót lòng chưa! Âm hồn còn biết thương xót nhau, chúng ta người dương thế bạc tiền, lộc thực tự làm ra được, ngoảnh mặt sao đành?
Từ đó, mỗi tháng tôi phúng thí cho âm vong một lần, lại xin cho Ba tôi và con trai làm chính chủ phân phối lộc thực.
Khi cúng, tôi mua những thứ lễ làm no bụng như khoai củ, bánh chưng bánh tét, bánh mì, bánh đa… và giấy tiền vàng bạc hoặc có thêm quần áo cô hồn!
Ngày trước, Mẹ Quán Âm cấm không cho tôi chiêu đãi cô hồn và đốt giấy tiền vàng bạc. Mẹ nói: “Âm hồn ngạ quỷ mắc tội bị đày không được ăn, không được mặc. Con cho họ ăn mặc là phạm luật! Con xin thì Trên phải cho, nhưng làm sai bị đòn ráng mà chịu nha!”.
Về sau, từ khi Mẹ Diêu Trì về nắm tay tôi độ thế, Mẹ cho phép tôi cúng chiêu đãi âm hồn mỗi tháng một lần. Mẹ dạy: “Mình ăn gì cho vong hồn ăn đó, cúng xong đem vào ăn hết, chẳng bỏ thứ gì, chỉ có giấy tiền là đốt đi thôi!”.
Khi phúng thí âm vong, tôi đưa hết những phần đã bắt nhốt trong KKT qua các đợt hành xử ra ngoài, cho lãnh lộc thực đầy đủ rồi trả tự do cho họ đi… Có điều tôi ràng buột họ bằng cách điểm “ấn Phật” hình “Chữ Vạn” vào giữa trán, và án lệnh: “Từ nay trở đi mỗi tháng tôi chiêu đãi âm vong một lần, những vong có hình chữ Vạn trên trán được phép trở về nhận lộc thực! Có điều phải biết làm lành lánh dữ, mỗi tối trở lại nhà tôi để nghe Kinh, hoặc tìm đến Chùa chiền… Nếu ai còn quấy phá hoặc làm điều ác, ấn Phật trên trán sẽ làm cho đau đớn, những thứ lộc thực này cầm vào tay sẽ hóa thành đất sét, nghe chưa!”.
Với âm phần, điều ta nói giống như một thỏa thuận bất biến! Từ ấy đến nay tôi chưa thấy phần âm nào quậy phá (những phần có án chữ Vạn).
Tôi nghiên cứu cách dụng phép “Mông Sơn thí thực” của nhà Phật - Biến hóa cho của một hóa ra gấp mười, trăm, ngàn lần để tất cả âm vong đều có đủ ăn, đủ mặc! Kết quả những điều mà thể Vía của tôi nhìn thấy làm cho tôi thực sự ngạc nhiên lẫn thích thú!
Khi dụng phép, tôi cho nhấc và trải bàn ăn hiện có ra thành rất nhiều bàn tương tự, tất cả các vong hồn hiện diện đều được có phần…
Lúc đầu âm vong tụ về chỉ độ vài mươi người, về sau mỗi lúc một đông hơn, đến một, hai ngàn là chuyện thường! Nhìn thấy phải rùng mình kinh sợ, hồn xiêu phách lạc nhiều đến thế này sao? Hồn nào lang thang hàng xứ đói rách, lạnh lùng, hồn nào đau đớn tật nguyền thảm thương kiếp kiếp? Hồn mất thân người vương mang nghiệp ngạ quỷ yêu tinh, đời đời phẫn hận. Hồn điên dại khóc cười lê lết đường quang… Trong đó biết chừng đâu còn có thân bằng quyến thuộc của ta nhiều đời nhiều kiếp, có vợ chồng con cái gắn bó yêu thương…
Ta nghĩ hoài, nghĩ mãi, làm thế nào cho âm hồn bớt khổ nạn, tai ương? Cứu người cũng là cứu ta đó vậy! Kiếp này, giờ này ta bố thí thi ân, ngày sau, kiếp sau ta cùng con cháu người thân được cứu! Như lời Mẹ dạy: “Gieo một trái cà trái ớt ra cây trổ đến hàng chục, hàng trăm - Sao chẳng cố công gieo giống ngọt lành để mai sau con cháu cùng hưởng!”
* Có lần, đang lúc tôi chiêu đãi âm hồn, chưa kịp phân phối lộc thực thì ngoài trời đổ cơn mưa lớn. Đang xót xa cho những âm vong phải đứng dầm mưa ngoài kia, cô Tiến (học viên Nhân điện) bảo: “Dùng phép lấy bạt che lên, trong nhà mình có tấm bạt đó!”. Ngay lập tức, Vía tôi thấy mình lấy bạt ra che ngang đầu, hai tay làm dấu từ trên đầu che dài ra khoảng sân và con đường phía trước nhà… Trụ thần nhìn, tôi thấy tấm bạt lớn và dài che kín trên đầu các âm vong. Mà lạ - Bạt chỉ che lúp xúp trên sát đầu, mọi người đều đứng lom khom trông đến tội - Suy nghĩ lại, tôi biết: khi tôi làm phép che bạt, tay tôi ra dấu kéo dài ra từ chỏm tóc trên đầu mình, nên bạt che ra không thể cao hơn!
Tôi lại nảy ra sáng kiến, lấy chiếc ghế nhựa màu xanh, dụng phép phân cho mỗi người một chiếc… Trụ thần nhìn lại thấy tất cả đoàn người thảy đều có ghế ngồi trật tự cả rồi, ngoan ngoãn và im lặng như đang tham dự một cuộc họp quan trọng nào đó!
Hôm ấy, được thể, tôi tiến xa hơn, dụng những phép xưa nay chưa từng sử dụng: sau khi phân phối lộc thực, tôi nói: “mọi người đưa lộc thực lên cho tôi xem nào!”… và tôi ngẩn người khi thấy tất cả âm vong đều đùm túm thức ăn vào trong vạt áo - Thương quá, tôi lấy ra phân cho mỗi người một chiếc bọc xốp màu xanh, ngay lập tức mỗi người đều có một bọc xốp màu xanh trên tay…
Tôi lại hỏi: “Đã đủ cả chưa? Còn ai chưa có phần, đưa tay lên cho tôi xem nào!”. Tự dưng ở tít đàng xa, từ hai góc rừng người có cánh tay đưa lên cao! Tôi nhìn kỹ, thấy hai người mặc giáp trụ màu vàng nghệ, tôi hỏi: “Ngài là ai?”. Đáp: “Chư Thiên”. Hỏi: “Ngài đứng làm chi đó?”. Lại đáp: “Bảo an!”
Tôi cung tay xá một cái cảm ơn hai vị Chư Thiên, thì ra Ơn Trên đã âm thầm cho binh tướng ứng trợ chúng tôi! Hèn nào hôm trước Sư Hướng đến nhà, có bảo tôi: “Cô Lan bây giờ giỏi quá! Có hai Chư Thiên, có Nhị Thần Hộ Pháp hỗ trợ, lại có nhiều Thiên binh nữa!”.
Chuyện này Mẹ Diêu Trì đã về báo cho tôi: “Ngọc Đế cho điều 500 Thiên binh về hỗ trợ cho con. Dạo này tà phép mạnh, tà cao lui tới nhiều, ta e con không đủ sức chống đỡ!”. Tôi hỏi Mẹ: “Con biết sử dụng họ như thế nào đâu!”. Mẹ trả lời: “Từ từ nghiên cứu đi! Họ diệu dụng lắm đó!”. Xưa nay, Ơn Trên chẳng bao giờ dạy tôi chính thức điều gì, để cho tôi tự chiêm nghiệm lấy mà thôi, tìm được cách thì sử dụng được phép, không thì phép chẳng thiêng, vậy thôi!
Tôi hướng dẫn cho các chị em Nhân điện dụng phép “Mông Sơn thí thực”, cũng chẳng dễ dàng gì, lần đầu không ai làm được, cỗ cúng còn nguyên, không biến hóa thêm gì! Cả hình chữ “Vạn” án cũng không vào được, sau này tôi xin Điển về hỏi, Điển Trên cho biết vì các chị em không có Phật ấn nên phép không thiêng!
Phần giải bùa thì chị em ai cũng làm được. Đương nhiên phải có tôi theo dõi, hỗ trợ và kiểm tra lại kết quả… Tuy nhiên ai cũng giỏi hơn tôi vì không phải “chịu đòn thế”!
Mẹ bảo tôi là gốc nhà Phật, giải bùa là làm sai căn pháp, bị đòn hoài cũng đúng thôi! Nhưng nếu người bệnh bị vướng bùa, không giải bùa ra thì điện truyền vào chẳng những không có tác dụng, bệnh lại còn nặng hơn vì các thế lực từ bên trong phản công lại!
Người đạo Phật vốn nhu hòa, tôi không muốn động chạm tới ai, “kính nhi viễn chi” là thượng sách! Ngặt nỗi lòng muốn cứu người phải tiễn binh gia về với Thầy Tổ, tôi vẫn cung kỉnh bày cho người bệnh về nhà mua ít lộc thực, tiền bạc và gạo để cung cấp cho các chư binh làm lộ phí tìm về Tổ Đường của mình, không hiếp đáp, bắt giữ giam cầm ai. Chắc các chư vị Thầy Tổ cũng vui lòng mà thứ lỗi cho tôi!
Về sau, qua nhiều lần cố gắng, trong chị em chỉ có chị Thục, chị NT, cô Tiến và Lan sử dụng được phép “Mông Sơn thí thực” - phép án Phật ấn, chỉ có cô Tiến là làm được!
Tôi vẫn dự định là sẽ cố gắng để cho các anh chị em trong nhóm chúng tôi tất cả đều sử dụng được hai phép án kể trên. Trước tiên là có đủ lộc thực cho âm phần được no đủ, sau là khống chế họ không làm điều ác, vừa cho vừa khuyến thì họ mới nghe! Nếu ai ai cũng biết làm điều thiện và lánh xa điều ác, thế giới này sẽ đẹp hơn nhiều… Và nếu các vị Thầy Bùa, Thầy Pháp biết cân phân sau trước, thận trọng mỗi khi cho đi một lá phép, ắt nhân thế bớt đi khổ nạn, tai ương!
Các Đấng có nhiều quyền phép xuống trần cốt để cứu nhân độ thế, đâu muốn gieo Nghiệp ác! Chỉ vì tùy tiện chẳng thận trọng khi lựa chọn môn sinh, trao phép thuật dày công tu luyện vào tay kẻ dữ, để mình cũng bị vạ lây… Đến khi tội ác trùng trùng luật Trên xử chẳng dung tha, trò tiêu hồn lạc phách thầy cũng dạ xót lòng đau. Người xưa bảo: “Cây kim sợi chỉ chẳng qua được lưới trời” đó thôi!