- {{item.pageName}}
VỌNG CẦU
Có hồi chuông thiền mặc vọng đâu đây
Có ngọn cỏ héo gầy mơ sương sớm
Có cánh hoa nửa mùa e gió chớm
Có vần thơ đợi đếm khúc Nam Bình...
Ơi người khách trần du, chiều gió nổi
Nép vào đây cho vợi bớt phong sương
Mảnh khăn xảo choàng vai rồi sẽ ấm
Lễ Công Thần chỉ đôi ngụm trà suông!
Đây lều cỏ trăng về treo áo mộng
Đây sân rêu, buồn ngã nón trông chiều
Ở ngoài kia chỉ bời bời gió loạn
Nhẹ bàn chân, sỏi đá cũng đăm chiêu...
Về cõi tịnh, lắng nghe hồi chuông vọng
Khói sương bay ấm dạ khách cô thân
Ao trần buông, lòng chẳng chút phân vân
Tâm có nhẹ, thì xin cầu Lục Tự !!([1])
KHÚC CHIÊU HỒN
Người không có cả một thời quá khứ
Người không còn chỉ một chút tương lai
Cơn lốc cuộc đời lạnh lùng vây phủ
Tiếng gọi tha nhân nặng gánh lưu đày…
Hoa vẫn nở miệt mài bên hiên vắng
Đỏ tím vàng…- ong bướm lại lần sang
Khung cửa khép, gió đi về thầm lặng
Mái tóc xanh, rồi tóc ấy võ vàng!...
Câu réo gọi, lời than van thống thiết
Tiếng phôn reo nhức nhói đến bàng hoàng
Nguồn ân cứu mượn vay cạn trút
Một góc đời người ngã gục, hoang mang…
Vẫn xa lắc đến bình yên cõi tạm
Khát khao tìm cành trắng đóa Vô ưu
Đêm Linh tử vọng trời cao đòi đoạn
Hồn lang thang lạc lõng chốn sa mù!
Người kêu cứu, và ta đợi cứu
Người gọi ta, ta biết đợi chờ ai?
Cơn gió cả tận trời Linh Thứu
Dạo qua đời - Đạo thế nào khai?
Đã cùng tận niềm đau thể xác
Vẫn chưa thôi đày đọa linh hồn
Người ngẩng mặt nhìn trời khao khát
Gọi hồn ơi! Hồn bỏ xác bay lên!!
14/5/2009
MAI VÀNG CÕI TỊNH
Thoáng bóng áo nâu chìm trong sương
Đất trở dưới bàn chân lặng lẽ
Xuân chuyển bước, sắc mai vàng rực rỡ
Đạo khai mùa,thế thế hoằng sinh!
Sóng tâm ba lan chuyển buổi Kinh hành
Mây Diệu Pháp nhuần che vạn vật
Trời Tế độ sâu dài, rộng khắp
Trống Đại Đồng vang tứ chúng hồng ân!
Cánh chim xa về đậu giữa đất lành
Thả xuống giữa thinh không muôn hồi chuông ngọc
Giun dế giật mình, cỏ cây tỉnh thức
Hoa Đàm nở cội Trần Vi!...
Rộng mở Đạo tràng, đẹp dạ Đấng Từ Bi
Trời đất nghiêng mình cung chúc
Vạn cánh tay trần làm nên Thánh Tích
Từ tấm lòng bi mẫn khách hồng nhan!
Cúi lạy Đấng Chí Tôn bóng cả dõi nhân hoàn
Cảm ơn người dẫn lối đưa đường về bên chân Phật
Hạt giống Thiện nảy mầm, vươn khắp
Mai nên rừng, công đức vạn đời sau ...…………
31/10/2007
(Kỷ niệm hai ngày viếng
Đạo tràng Chùa Tâm Thành – Bến Tre)
ĐẠO CA
Mượn “KHÚC VÔ THƯỜNG” ngẫm ĐẠO CA
Luân hồi kiếp kiếp dạo Ta Bà
Neo hồn bến Đục cầu Vô Ngã
Gởi xác dòng Mê – nguyện Lợi Tha
Giữ ý, lần theo đường Chánh Giác
Gìn lòng xa lánh nẻo Phù Hoa
Lợi danh, gió thoảng ngoài song cửa
Một chút tâm tình gởi bạn xa…!!
LUÂN HỒI
Bó hoa tươi rồi khô dần trên mộ
Gió sẽ mang đi!
Thân xác ấy khô dần nơi đáy mộ
Ai lòng “Thố tử hồ bi”?
Tên người bia mộ còn ghi
Hồn người phiêu dạt, nào khi hẹn về
Ba sinh dẫu có ước thề
Nắm tay chẳng được, giữ người được sao?
Nào ai xương trắng máu đào
Thác đi, một nấm cỏ khâu cũng rồi!
Cội cành khô lại đâm chồi
Viễn trình kiếp kiếp, luân hồi một thân
Tam đồ lục đạo phân vân
Bể trần muôn nẻo, xoay vần mãi sao?
Tang thương từng ấy đã nhàu
Khách hoàng tuyền hỡi, còn đau mấy lần?!
Tháng 10/2007
ĐỒNG VỌNG
Người gọi ta – Người gọi ta!
Bên trời đồng vọng
Đợi chờ – Thinh lặng
Nguồn sinh ca…
Mây triều thiên nở hoa
Tầng tầng nắng lụa
Cõi hoang trần sương pha
Dịu dàng lá ngủ!
Phút Thần Khải giật mình rơi lệ
Lối về xưa chạnh một câu thề
Ơi hồn Linh Tử
Sao còn ngủ mê?!
21/7/2007
BÀI CA NGƯỜI ĐI KHAI HOANG
“Ai người mang gươm mở cõi
Ai người lãnh ấn tiên phong
Tiếng chuông có thấu Đại Đồng?
Câu Kinh nhật tụng chuyển dòng nghiệp oan…”
Ai đi vào chốn hỗn mang
Thắp đuốc mà soi ngõ tối
Vấp ngã, chông chênh, lầm lỗi
Giáo khiên nào che phận người?
Ai lang thang một góc đời
Nhặt lấy giữa dòng cát bụi
Hạt mầm cuối mùa bão nổi
Gieo giống Toàn Chơn – đợi ngày…
Ngày nào nỗi đau biết hát
Người trở về miền lặng thinh
Khép cửa – tháng ngày luân lạc
Thành khói bay vèo hư linh!
Thấp thoáng hoàng hôn soi bóng
Nhân thế vời trông ngậm ngùi
Sau lưng chập chờn nỗi quạnh
Hồn theo cánh gió về trời…
24/7/2008
THẾ LOẠN
Cả cõi thế đang thời loạn động
Một lũ ma vô đạo diễu hành
Đôi mắt đỏ tìm trên sàn diễn
Chiều biến thiên mở cõi, khai thành…
Những hoàng hôn sẫm màu hương khói
Chẳng làm bầu trời xanh hơn!
Những đêm trắng gục đầu sám hối
Nào phai dấu vết tủi hờn!
Người trót mang dòng Thánh tích
Đem thân làm kẻ tội đồ
Nghiêng ngã muôn làn sóng trược
Ngùi tanh vị khí trần ô!
Ngẩng trông đất trời muôn hướng
Tìm đâu một khoảng bình yên
Giông tố bạo hành trường diễn
Một mình – say tỉnh triền miên…
Tháng 4/2008
NGỘ
Hạt mầm dưới cội thu
Nhân danh mùa sám hối
Tiết khí dầu âm u
Lòng hãy như giấy mới!
Cánh nhạn về theo xuân
Chút ân cần gõ cửa
Mau lên, chớ lần lựa
Yêu thương nhau, để mà...
Lợi danh, tấm áo khoác
Đâu che hết phận người
Khi trái tim biết hát
Hoa cỏ kia cũng cười!
Hạt giống Bồ Đề sinh
Từ cội nguồn giông bão
Từ ngưỡng cửa tâm linh
Sắc không đồng nhất thể!
Hạnh nguyện chữa viên thành
Ao trần sao nỡ bỏ!
Hạt sương chờ nội cỏ
Tinh – Khí – Thần vãng sanh !!
15/2/2006
VỌNG CẦU
(Những ngày “đau thế” kinh khủng…
càng kêu khóc, cầu xin lại càng đau!)
Khi Thượng Đế không đứng về phía bạn
Một mình, nương cậy vào ai?
Con thuyền NO Ê cũng đắm
Còn trơ một vọng hải đài!
Ta nghe linh hồn than khóc
Âm vang rờn rợn thịt da
Tê điếng giữa làn môi nhạt
Ôi trời! Máu chảy thành hoa!!
Ngọn lửa âm cung bừng cháy
Mạch nguồn chân lý ra tro
Cả một lũ ma vô đạo
Nghênh ngang khoác lác, giở trò…
Nẩy lên, cán cân Công Lý!!
Cháy dồn ngọn lửa Huyền Môn
Linh tử làm tên quân thí
Dấn thân vào chốn loạn trường…
Gục đầu dưới bao sức mạnh
Đọa đày, chẳng một cứu sinh
Ngẩng trông đất trời vô vọng
Xin đừng giày xéo LÒNG TIN!!
25/3/2009
HỒN VÀ XÁC
Người nhìn xuống nhân gian bằng
nỗi ưu tư của Chúa
Đôi mắt buồn của Mây
Sự thờ ơ của Gió
Và Nhan Sắc đọa đày…
Một chút kiêu sa làm nền nhiễu loạn
Ngọn gió phong trần thổi suốt đường thơ
Trong hoang vu của thành quách ngày xưa
Ta nghe tiếng hồn hoang thức dậy
Rón rén, ngập ngừng mê dại
Vào hiện sinh tấu khúc Lạc – Hồn - Ca!...
Loài người say sưa nệm gấm chăn hoa
Ru ngủ con tim và lý trí
Trái đất già nua cằn cỗi
Đếm ngược thời gian tàn hoại, suy vi
Ơi này em Nhan Sắc – buổi ta đi!
Một trời loạn, tìm nhau sao được…
Ta đứng lại bên đường, ngơ ngác
Thẫm dấu hoàng hôn, bóng ngã trùng vây!!
25/5/2009
NỖI ĐAU TRẦN THẾ
(Cảm xúc khi nhìn ảnh một bà lão ăn xin. Anh phóng to khổ 30 x 40 do Thiếu Tướng Nguyễn Chu Phác, Giám Đốc bộ môn Cận Tâm Lý - Trung tâm Phát triển Tiềm năng con người Hà Nội gửi tặng cho tác giả Huyền Môn Lược Ký!)
Mẹ già lần dò gậy chống
Nỗi buồn rơi trên vỉa hè
Bỏ lại tình đời ấm lạnh
Mắt già bụi phủi sương che…
Đau thương trở thành nốt lặng
Bất hạnh đâm chồi cây khô
Sau lưng đói nghèo, cô quạnh
Trước mắt hiện thân hoang mồ!
Có ai đưa bàn tay nắm?
Dắt dìu mảnh đời bơ vơ
Có ai lau dòng nước mắt?
Xe qua, cuối phố bụi mờ…...
Mẹ già quay mình ngơ ngác
Chiều xuống, biết về nơi đâu?
Thị thành xa hoa gấm vóc
Buồn cao như gió ngang đầu!
Những bàn tay run vẫy gọi
Anh mắt cháy lời cầu xin
Nỗi đau nhân tình thống thiết
Quay lưng, ngoãnh mặt sao đành!!
15/6/2009
CHUYỆN NGƯỜI
Người ta đi tìm người thân
Bắt gặp giữa thế gian toàn kẻ lạ
Nụ cười va vào vách đá
Vỡ toang!
Người ta bước vào Nhà Thờ
Thấy những Linh Mục đang mở tòa phán xử
Sấm sét giáng xuống đầu bầy dị giáo
Cửa Hỏa ngục mở tung
Đức chúa cha khóc trên nóc Giáo Đường!
Người ta lang thang tới cửa Chùa
Thấy những kẻ ăn mày khất thực
Vị Thiền Sư lên bục giảng bài Đạo Đức
Di động reo, rúc rích tiếng chuột cười…
Đi vào Đại định, nhắm mắt, trên cao – Phật ngồi!!
Người ta đi một mình trên phố
Mắt nhắm mắt mở
Thấy inh ỏi tiếng kèn xe
Ngựa người lố nhố!
Thế gian rồng rắn đi về
Giật mình nhảy vội, đứng bên lề…...
Người ta đi một mình ra biển
Không bạn bè, người thân
Không Giáo Đường Đình Chùa, Phật, Chúa
Không giới cấm, điều răn
Chẳng có ai để sám hối, ăn năn, xưng tội!
Người ta ngồi ngắm trăng suông
Thấy mình rộng hơn biển, cao hơn núi
Và nhẹ nhàng hơn đám mây hoang
...Người đi vào với biển – thênh thang!...
05/7/2009
LÒNG MẸ
(Xúc cảm với tình Mẹ của cô Châu và cô Hiền – Hai Bà Mẹ không chồng nuôi hai người con tâm thần: một người 25 năm, một người 14 năm… Tôi chữa hiện nay đã ổn, không còn bị lên cơn, không phải dùng thuốc của bệnh viện nữa)
Nước tự nguồn xuôi về với biển đông
Biển chẳng rộng bằng trái tim của Mẹ
Muôn sao sáng giữa trời đêm lặng lẽ
Đâu mênh mông bằng tình Mẹ vô cùng…
Ôm con trong tay thuở tóc còn xanh
Lại dìu con suốt một thời tóc trắng
Dâu bể đắng cay trở thành nốt lặng
Mắt Mẹ già còn sương khói chiều hôm!
Quạnh quẽ cô thân bóng chiếc đâu sờn
Mẹ vẫn bên con, tháng ngày nghiệt ngã
Mặc thói đời đắng cay, giả trá
Vẫn thương con bằng tình Mẹ bao dung
Nào đứng lên đi, con có Mẹ nương
Mau tỉnh giấc rời cơn mê, con hỡi!
Những đêm trường lặng nghe trời gió nổi
Lời nguyện cầu Mẹ gởi đến vô biên...
Tiếng mõ câu Kinh lạc giữa đời quen
Mẹ vay mượn Giáo điều làm lá chắn
Quên nỗi muộn phiền, quên ngày cay đắng
Mẹ ôm con, ru cho hết một đời…!!
28/5/2009
MÂY TRẮNG
Trăng vỡ – hồn nhiên gió động cành
Vàng rơi, tâm thức cũng mong manh
Chênh vênh một cõi – Mê còn động
Mờ ảo đôi đàng – Ngộ chẳng sanh!
Mở túi Càn khôn, vời quả đắng
Khép vòng Luân nghiệp, khởi căn lành
Hương bay, vọng niệm tan thành khói
Mây trắng ngang đầu, mộng lại xanh!!
Tháng 6/2008
([1]) Lục Tự: “Nam Mô A Di Đà Phật”