- {{item.pageName}}
Luyện tay nghề
Trong suốt quá trình chữa bệnh, cho dù được nguồn “ân cứu” từ các Đấng, tôi vẫn luôn mày mò nghiên cứu, tìm hiểu để nâng cao trình độ và phương cách điều trị, sao cho mỗi ngày một hiệu quả hơn…
Từ ngày anh K (người anh kết nghĩa mà tôi đã kể vào đoạn trước) tặng cho tôi quyển “ATLAS Giải phẫu người” đến nay, tôi chữa bệnh tốt hơn nhiều!
Qua đó, tôi tập làm quen với các phần chi tiết cũng như cơ quan nội tạng của con người, tập nhìn và đưa hình ảnh vào não bộ, cho đến khi nhìn thuần thục, nhắm mắt lại có thể thấy ngay từng cơ quan một, rõ ràng như đang nhìn hình ảnh trên trang sách… Đưa “bàn tay nhân điện” (là bàn tay vô hình do tôi tự luyện bằng cách nhìn bàn tay của mình) vào tận nơi thăm khám, nghe ngóng cho đến khi tìm thấy trục trặc hoặc Tổn thương. Sau đó đưa điện đi đến chỗ đau giúp luân chuyển máu huyết, thần kinh, tái lập cân bằng hoặc trừ ổ viêm, giảm đau…
Bằng cách này, bệnh sẽ chuyển nhanh hơn là cứ đưa điện “hú họa” vào chỗ đau đủ thời gian quy định rồi thôi! Tôi tự nghiên cứu, tìm hiểu và thử nghiệm trên nhiều bệnh nhân và nhiều loại bệnh, kết quả rất phấn khởi! Từ đó tôi phổ biến kinh nghiệm lại cho các chị em trong nhóm của mình. Tôi sẽ trình bày kết quả với bạn đọc vào chương sau!
Năng lượng còn gọi là “Điện” được điều khiển theo ý của người chữa trị, bằng luân xa 6 ở giữa hai chân mày (huyệt An đường) chuyển giao cho người bệnh. Đầu tiên điện phải đi qua LX7 ở giữa đỉnh đầu (huyệt Bách hội) sau đó mới lần lượt đưa vào chỗ đau… Điện tùy thuộc vào người điều trị, khi nào “thấy đủ” là thôi, không hạn chế thời gian và cũng không có tác dụng phụ (chỉ có tác dụng tích cực chuyển biến bệnh hoặc không mà thôi)
Phương pháp sử dụng nhân điện có lợi thế là không cần dùng thuốc hoặc các phương pháp hỗ trợ, không kiêng cữ về ăn uống… Nếu muốn, ta có thể điều trị song hành với các phương thức khác của Đông hoặc Tây y, chỉ làm tăng kết quả, không có ảnh hưởng nghịch chiều, với điều kiện là ta cho điện hỗ trợ vào thuốc uống hoặc công cụ điều trị để cắt tác dụng phụ và tăng tác dụng điều trị!
Từ “bàn tay vô hình” của các Đấng, tôi đã vận dụng một cách cẩn trọng, sáng suốt và khoa học để tạo nên sức mạnh cho mình, không sa vào chỗ mê tín hay cuồng tín! Bằng cách rèn luyện kiên trì và có hệ thống, tôi đã khám phá và phát triển thêm khả năng tiềm tàng của bản thân, để trở thành một người thầy chữa tốt, tất cả cũng chỉ vì tấm lòng tha thiết muốn bằng mọi cách làm giảm nỗi đau, tật bệnh cho mọi người…
Bề Trên chỉ cho tôi năng lực, phần tôi phải tự rèn luyện để năng lực đó trở nên dũng mãnh. Ít ra tôi cũng có điều tự hào là không để cho các Đấng “nhắm mắt dắt tay”. Tôi cũng tự mình bước đi đấy thôi! Và các “nguồn ân cứu” chắc cũng mãn nguyện vì đã chọn một học trò, đệ tử như tôi… Mặc dù những lúc bị “hành căn” nhiều quá, tôi cũng oán thán hay uất hận: “Tội nghiệp nó! Nó làm việc không công lại còn bị đòn hoài nên trở nên lì lợm, bướng bỉnh cũng phải thôi!”
Nếu khả năng thăm khám cao, khi đưa điện ta có thể thấy ngay kết quả là bệnh hoặc cơ quan bị đau có tác động được hay không, chuyển biến nhiều hay ít, thực như nhìn thấy bằng mắt thường vậy!
Nhưng nói thì dễ, thực hành lại rất khó. Những người thiếu kiên nhẫn thường không đạt được kết quả khả quan, ngay đến người có tự tin cũng dễ bị lừa. Bởi những kết quả sai lạc do thiếu cẩn trọng hoặc bị “mà mắt” bởi các âm phần án vào cơ quan bị bệnh, tạo ra một “hiện trường giả”! Vì điều này tôi phải lắm phen giở khóc giở cười với những người học viên của mình trong khi quá trình thực nghiệm mỗi người được báo một kết quả khác nhau, không đúng như bệnh tình thực thụ…
Tác động chuyển biến bệnh tùy thuộc nhiều vào khả năng thăm khám của người thầy chữa. Huynh trưởng nhân điện (A.Ch) vẫn bài xích phương pháp nghe ngóng bệnh của tôi và các chị em bên nhánh mà tôi tự đào tạo, vì không giống cách mà Thầy đã phổ biến… Tôi bào chữa: “Em chữa bệnh từ hai chục năm nay bằng cách của riêng mình, học nhân điện mới chín năm, học để bổ sung thêm vậy thôi. Thầy, Tổ cũng như các Đấng không rầy rà hay trách cứ gì em, thế là được rồi, nếu em làm sai phương pháp thì bệnh nhân đâu có hết bệnh!”
Quả thế thật! Từ ngày học thêm nhân điện tôi chữa bệnh ngày một tốt hơn, có ngày tới ba mươi bệnh nhân. Chiều tới xe máy để chật sân nhà, người bệnh ngồi chờ tới lượt… Điều tuyệt vời mà tôi được kế thừa từ Tổ, Thầy nhân điện là phương pháp chẩn và chữa bệnh gián tiếp qua hình ảnh và qua điện thoại: dù ở xa, chỉ cần nghe tiếng nói của bệnh nhân, tôi hỏi bệnh, bảo bệnh nhân trụ thần nghĩ đến chỗ đau, yên lặng và nhắm mắt… vậy là tôi nghe báo động từ các cơ quan tương ứng của mình bằng nhiều cảm giác khác nhau: đau nhói từng cơn, co giật nhẹ hoặc khó chịu, đau “lâm râm” hoặc căng tức bất ổn… khi chuyển điện vào chỗ đau, tác dụng không thua gì chữa trực tiếp!
Có điều buồn cười là đôi lúc chẩn báo đau có tính cách đối diện: bệnh nhân đau mắt trái tôi được báo ở mắt phải, hoặc lỗ tai, mũi, miệng hay răng... Thường lúc kiểm tra lại, tôi phải đặt mình vào vị trí đứng ở sau lưng bệnh nhân, thì khi chữa điện mới đưa vào đúng chỗ đau!
Chữa gián tiếp còn một điều khó nữa là cả người điều trị và bệnh nhân đều phải tập trung cao độ, chung quanh không được có tiếng ồn hoặc hình ảnh chuyển động làm cho bệnh nhân bị phân tâm. Người thầy chữa cần đạt đến độ “ngưng thần” và “truyền thần” tuyệt đối! Chỉ cần thiếu tập trung là điện đưa đi bị gián đoạn, không có kết quả khả quan.
Khi bệnh nhẹ và sắp khỏi, bệnh nhân đã quen tập trung nhận điện, tôi hẹn giờ và để bệnh nhân tự nhận điện một mình, không sử dụng điện thoại nữa! Để trừ hao, tôi hẹn bệnh nhân ngồi nhắm mắt trụ thần nghĩ đến chỗ đau trong năm phút, thế là xong!
Cách điều trị có kết quả tốt nhất là tôi được tiếp xúc thăm khám bệnh nhân một lần. Lúc đó tôi hay hỏi lần khân: “Anh (hay chị) bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Con cái, gia đình thế nào? Hoàn cảnh có đủ ăn hay không? Sinh hoạt và làm việc nhẹ nhàng hay nặng nề? Bệnh phát bao lâu, diễn biến thế nào? Đã điều trị ở đâu, kết quả ra sao?”… Từ đó quá trình chẩn đoán và điều trị dễ dàng hơn, dựa vào hoàn cảnh, tâm lý và chế độ sinh hoạt của cá nhân người bệnh!
Tôi rất mê nghiên cứu, tìm hiểu về “chuyên ngành” của mình, ở đâu có tài liệu về bệnh là tôi tìm tới, đem về đọc, tự tìm hiểu và phân tích rút ra kinh nghiệm cho bản thân… Ngặt nỗi trình độ thông minh có hạn và trí nhớ thì trì trệ nên đọc xong rồi chữ nghĩa bay đâu mất, tôi chẳng còn nhớ được mấy!
Danh ngôn có câu: “Cái đầu không trí nhớ như một mảnh đất thiếu đồn binh”. Tôi vẫn tiếc: nếu thông minh và có trí nhớ hơn một chút, chắc sẽ chữa bệnh giỏi hơn nhiều!
Sự hết lòng của tôi làm cảm động các Đấng – nên tôi cứ như người “Thầy chữa” thuần thục, thăm khám bệnh và điều trị đều tốt! Những gì tôi nhìn thấy qua những cuộc thăm khám bằng con mắt của tâm linh làm tôi hết sức ngạc nhiên.
* Người vừa qua một cơn nhồi máu cơ tim khi tôi cấp cứu năm phút sau thì tỉnh lại, bị liệt nửa bên người! Tôi chữa thêm một lần nữa, cử động được tay chân… Trong suốt thời gian hơn mười ngày sau người bệnh vừa đi Bác sĩ vừa điều trị thêm bằng nhân điện, khi thăm khám tôi thấy quả tim như một quả bóng bị non hơi màu nâu sẫm (không đỏ và tươi nhuận như bình thường) sờ vào có cảm giác mềm nhão và xôm xốp chứ không căng chắc, no đầy…
* Có người bị chứng giãn ruột, nhà ở tận Nam Định, là Mẹ vợ của bác sĩ Cự - Người nhà mang một tấm ảnh cho tôi chẩn bệnh và liên lạc bằng điện thoại!
Khi chẩn bệnh, tôi cho “ngón tay nhân điện” vào cổ họng rồi lần xuống thực quản, bao tử, vô đường ruột… Đến đoạn cạnh cuống rốn tự nhiên thấy ngón tay bị hẩng một khoảng độ chừng năm phân. Tôi hỏi gia đình bác sĩ, được xác nhận là đoạn ruột bị giãn trong ảnh chụp ở bệnh viện nằm đúng như tôi đã chẩn…
Phần ruột bình thường ngón tay lần vào chắc và đầy, đoạn bị giãn lại giống như phần ruột đã bóc hết niêm mạc bên trong, còn trơ lớp da ngoài! Lần đó, tôi chữa được một tuần thì bà cụ hết đau bụng và ăn uống trở lại bình thường!
* Ơ tại chỗ bị đau như khớp hay cơ bắp chẳng hạn, tôi thấy điện không đi qua được! Đến đó thì dòng điện bị chững lại hoặc lướt vòng bên cạnh chỗ đau đi xuống… Những lúc như thế tôi cho bàn tay nhân điện xoa vuốt nhẹ nhàng rồi mới kích thích cho các mạch máu lưu thông. Nếu thấy điện đi xuyên qua chỗ đau được, tôi biết chắc chắn sẽ giảm đau trong lần điều trị đó, bằng không thì… thua!
Trong quá trình chữa bệnh, tôi linh động tìm mọi cách để đạt kết quả như ý muốn. Phương pháp chữa gián tiếp hay truyền thần có điều hay là: nếu trụ thần thực vững, ta có thể điều khiển bệnh nhân theo một tư thế phù hợp để dễ nhận và luân truyền dòng điện.
Ví dụ: Qua điện thoại, nếu người bệnh nặng không thể ngồi dậy được, tôi chuyển thần thức của mình đến bên cạnh dìu bệnh nhân ngồi lên và đưa tay chuyển điện vào đúng nơi cần thiết…
Khi cần phải học hỏi một điều gì đó, tôi không thể nào ghi nhớ được gì cho ra hồn! Loay hoay đến khổ sở, tự mắng mình: “Ngu gì ngu dữ vậy trời!”… xong rồi vứt sách đâu mất - Vậy mà đến khi cần thiết, những kiến thức từ đâu tuôn ra chẳng biết, khiến ai nghe cũng phải khen! Lúc khác, cái đầu tôi đặc sệt, chẳng nảy ra được chút gì, hình như nó chỉ giỏi khi cần thiết mà thôi, ngoài “chuyên môn” ra thì tôi “dốt đặc”!
Các con tôi luôn phải than van về trí nhớ kém cỏi của Mẹ. Bé Chi, con gái út mười lăm tuổi của tôi, ngay từ lúc chín, mười tuổi đã là “bộ óc bổ sung” của Mẹ: bé có thể nhớ danh dách hơn một chục số điện thoại, từ di động tới điện bàn. Hễ tôi cần tìm vật gì cứ hỏi, bé Chi nhớ ngay chỗ đặt vật ấy! Mãi rồi tôi có thói quen ỷ lại: “Chi, nhớ lời Bà ngoại dặn Mẹ nghe!” hoặc “Sáng thứ ba tuần tới nhắc Mẹ đi họp Hội Thơ”, “Mở máy tính cho Mẹ đánh chữ coi Chi!”, “Chuyển kênh dò sóng truyền hình cách nào, Chi”.
Con bé thì cứ như một chuyên gia có hạng, mày mò, khám phá các chức năng của máy móc, vật dụng trong nhà, để rồi khởi động sẵn sàng dành cho Mẹ…
Phải chăng khi các Đấng chuyển Điển về nhập vào thần thức của tôi đã làm cho trì trệ khả năng tư duy của bản thân, để nó trở nên ù lì, chai cứng dần… và giống như người bệnh quen thuốc, nó chỉ linh hoạt khi có Điển “nhập thần”.
Từ chiếc Kim tự tháp nhỏ xíu mà chúng tôi bắt đầu học sử dụng từ lớp sáu - Tiến lên một bước, tôi có K.T.T vô hình của bản thân (K.T.T tượng trưng cho năng lực của não bộ: năng lực tập trung, năng lực điều khiển, là khả năng hợp nhất với các Đấng). K.T.T giống như một “bảo bối” của người “Hành giả nhân điện”, cùng với năng lực trợ cứu của Thầy, Tổ!
Nếu một người bệnh có “tà nhập”, chúng tôi dùng KTT bắt nhốt các âm vong, xong chuyển điện giải tà phép, rồi sau đó mới bắt đầu quá trình chữa bệnh… Bệnh do “trúng tà”, nếu không giải hết tà phép ra, ta không tài nào chữa được, bệnh còn trở nặng hơn do các thế lực tà chống đối!
Trong các loại bệnh, tôi sợ nhất là loại do phần âm nhập vào phá, rồi “đau nam chữa bắc”, được người nhà đưa đến thầy bùa, thầy Pháp… Hết thầy này đến thầy khác, mỗi vị thầy án vào cơ thể đạo bùa cùng với mười hai binh gia (nếu bệnh nặng thầy cho hai đội - hai mươi sáu binh!). Nhiều đạo binh vào trong cơ thể chống phá lẫn nhau, thể xác con người trở thành bãi chiến trường, lúc đó, thầy cao tay cũng còn phải sợ!
Tôi đã nhìn thấy nhiều bệnh nhân như vậy: xét nghiệm đủ các nơi vẫn không tìm ra bệnh. Rồi bác sĩ dựa theo chứng mà điều trị, thuốc uống vào không có tác dụng, hoặc có nhiều tác dụng phụ như: rối loạn dạ dày, gan, thận. Gây chứng chóng mặt, hoa mắt, nhức đầu ù tai, buồn nôn, đau bụng, phù nước… Ôi thôi đủ chứng, đủ tật- một bệnh hóa ra bốn, năm bệnh khác!
Đến lúc bệnh đã quá nặng, đưa tới tôi, tôi chữa được cũng “trần ai”, và bị “đau thế, đau trả” rất dữ…
Tuy KTT vô hình nhưng năng lực tác dộng dõng mãnh lắm, tùy thuộc vào khả năng tự khám phá và rèn luyện của bản thân. Người thầy chữa bệnh bằng nhân điện có giỏi hay không là do tự rèn luyện hơn được truyền dạy từ thầy. Do đo cùng một cấp lớp, có người này giỏi hơn người khác, tất cả đều do “cái Tâm” mà ra!
Tôi luyện được nhiều cách sử dụng từ KTT: phủ trường bảo an cho bệnh nhân và giường nằm, phòng ngủ hoặc toàn bộ căn nhà (sau khi đã trục hết âm vong), cách giải phần âm, binh gia, xóa lệnh phù… và cách điều trị, đưa điện luân chuyển theo ý mình: xoa vuốt, day ấn, dẫn lưu máu huyết, thần kinh hoặc cô lập mầm bệnh, triệt tiêu vi khuẩn… Còn nhiều phương pháp mà tôi không tiện kể với các bạn ở đây. Xin hẹn lại một dịp khác, giờ xin chuyển sang đề mục mới vậy nhé!