- {{item.pageName}}
HUYỀN MÔN LƯỢC KÝ
Tôi bắt đầu viết lại hồi ký đời mình sau 22 năm bước chân vào ngưỡng cửa của thế giới tâm linh, với tay nắm bắt những khái niệm về không gian bốn chiều – mà với tầm nhìn hạn hẹp của thế giới con người vốn vẫn rất mơ hồ từ nhiều thập kỷ nay.
Vận dụng cái ảo đưa vào đời thực, chuyển hóa đời sống con người – giống như bánh xe định nghiệp chuyển luân vô hình nhưng mỗi bước xe qua để lại dấu ấn hiện hữu trên mỗi số phận, rành rành như dấu tích hạt mưa rơi trên mặt đất kia, thấm sâu vào lòng đất – cho cỏ cây hoa lá lại đâm chồi...
Việc đón nhận và truyền tải ngọn gió Huyền Môn làm xáo trộn đời sống bình thường của một người như tôi. Đó cũng là quá trình tu tập, khi một phần Linh tử dấn thân vào cõi nhân gian, khoác tấm áo thô mà truy tầm đạo lý.
Sau 10 năm, một lần tôi đã viết tập hồi ký này- Để rồi trong cơn cuồng loạn tột cùng của nỗi đau thể xác và linh hồn, tôi đã đốt nó! Còn lại là những câu thơ như tiếng thét xé màn trời:
“Lửa Luyện Ngục cháy đỏ từng hốc mắt
Khói Thẩm Tra làm điên đảo hồn linh
Phép Ngôi Cao nghiêng ngửa cả bóng hình
Cơn Thử Thách dập vùi thân bèo bọt!
OÁN tự thuở chào đời trong tiếng khóc
HẬN từ ngày mang tấm áo thế nhân
CĂM từ khi đời không chốn nương thân
HỜN tự lúc sa chân vào ngõ cụt!”...
Bây giờ, sau 22 năm – khi ngọn lửa Huyền môn đạt đến đỉnh cao nhất của nó, trở thành lửa Tam Muội quyền năng huân tập và hàng phục. Khi thể xác con người chỉ còn trước mắt “tịch tịch bóng tà dương” – Tôi mới có cơ hội nhìn lại đời mình, và viết lại bằng những hồi ức không còn sự chuẩn xác của thời gian!
Tuy nhiên những người chứng kiến và nhận được “quyền năng siêu hình” vẫn còn đấy, bàn tay dịch chuyển định nghiệp còn nguyên dấu ấn – và còn đó một tôi bước lơ ngơ giữa lòng đời, lạc lõng và lạ xa ngay với cả thế giới loài người, đợi mãi thời khắc trút bỏ manh áo trần du, trở về cõi nào chẳng biết!...
Tôi viết những dòng hồi ký để lại cho đời sau, con cháu hay ai đó vì tò mò hay hữu duyên tìm đọc, sẽ lại thấy cháy lên lần nữa ngọn lửa Huyền môn. Có thể từ đây, hạt giống Thiện lại đâm chồi. Rồi “cây ấy nên rừng, công đức vạn đời sau!”
Tất cả những chi tiết, hoàn cảnh cũng như tên gọi đều là sự thực. Có điều tôi xin phép chỉ viết tắt tên một số người để không làm ảnh hưởng đến đời sống riêng tư. Danh xưng của các Đấng thì tôi vẫn viết y nguyên như vậy, để tôn trọng bàn tay tạo tác, và cũng bởi tôi không có tư cách để thẩm tra, cùng với một lời thề: “Tôi xin thề trước các Đấng tối cao cũng như với loài người hiện hữu rằng trọn bộ tập hồi ký này đều là sự thực”. Có thiếu sót chăng là do trí nhớ không còn trọn vẹn hoặc giản lược đi những chi tiết không nên công bố, nhằm để tôn trọng một ai đó hoặc một Đấng quyền năng nào đó!
Bây giờ, xin mời gọi bước vào hành trình: Mở cửa “Huyền Môn”!...
“Huyền Môn” mở cửa, ta bắt gặp được ngay bút tích người khai phá. Xin chép lại đây hầu Bạn, chút nỗi niềm tâm sự của “Lệnh Chủ” HUỆ NGHIÊM!
VÌ AI!
Ta vì ai xây, vì ai phá
Vì ai mà thua thắng chiến trường này
Đôi mắt đỏ những đêm sầu đất lạ
Ta vì ai lưu lạc giữa trùng vây!
Đêm trần thế như dòng kinh nhật tụng
Chuông mõ cười bên làn điệu ê a
Người sám hối lặng quỳ nơi chánh điện
Ta xem đời khăn áo đợi mùa qua!
Và bể khổ chừng sâu không cùng tận
Lối sông Mê thuyền trẩy mãi dòng xa
Thấy bơ vơ những con người chìm đắm
Đợi một ngày cây nắng hạn trổ hoa!
Chuyện thương hải tang điền nào ai biết
Trả rồi vay- ấy là luật tuần hoàn
Mây Định số vươn mình trên sóng Trược
Nẻo Luân hồi mờ mịt dấu chân sang!
Ta đứng mãi giữa trần ai, ngơ ngác
Nhìn thế nhân – thương giận, giận rồi thương
Và mong chờ, để thấy mình bất lực
Đạo Hoằng khai hạn hẹp chốn Từ nghiêm!
Cõi thế ấy vẫn muôn màu quyến rũ
Rừng mê kia còn lắm kẻ sa chân
Đêm mù tối biết bao giờ mới rạng
Ta vì ai đợi xếp áo du trần!!