- {{item.pageName}}
Chủng tử phật
Tôi chỉ biết một điều rằng Tôi không phải là một Người thuộc về cõi trần hữu hạn này.Tôi từ nơi khác đến – và đến đây không phải để sống kiếp sống của một người trần thế bình thường. Mặc dù Tôi cũng sinh ra và lớn lên cùng mọi người, cũng ăn uống, ngủ nghỉ, làm việc, yêu thương và sân hận như họ!
Nhiệm vụ của Tôi là đem mình ra để chịu thế một ít khổ đau của người khác,nhờ đó họ được nhẹ nhàng hơn, và cũng bởi không phải là người của cõi thế này,tôi không cảm thấy phù hợp với nó. Tôi luôn luôn ốm đau, bệnh hoạn – bị dằn dặt bởi những suy tư, bất an rất nhỏ bé của đời thường – và Tôi luôn mất ngủ!
Hằng đêm, những diễn biến của cuộc sống lướt qua như tia chớp trong cái đầu kiệt nhược của Tôi – và Tôi luôn tự hỏi: “tại sao lại như vậy?” Tôi bị điều khiển bởi động lực vô hình, bị nó chi phối, dồn nén – xoay chuyển và tạo tác, hành xử từng ngày, từng phút ………
Những khi cuộc sống của Tôi bị dồn vào ngõ cụt thì họ lại hiện ra, an ủi và nâng đỡ tôi bằng đôi tay dịu dàng của người mẹ, bằng sự rộng lượng của người cha, bằng những vần thơ như chắp thêm đôi cánh cho kẻ bị lưu đày_ và tôi lại đứng lên, bước tiếp trên hành trình của một kiếp người...
Tôi là một hạt giống trời gieo xuống mảnh đất trần thế đang bị cằn cỗi, xói mòn bởi lòng vị kỷ. Hạt giống ấy lớn lên thành một thân cây có bóng mát để cho người ta tìm tới, nghĩ lại trong chốc lát rồi lại đứng lên lê bước trên đường trần dài dằng dặc, đầy đắng cay và bất trắc!
Bóng mát kia chẳng từ bỏ một ai, nó cúi xuống đưa bàn tay bé nhỏ của mình, nâng lên từ đất bụi, từ những uế nhiễm trần gian những sinh linh mang hình hài tạo tác của Đấng Vĩnh Hằng, đang bị xô đẩy ngửa nghiêng đau khổ, nạn tai và tật bệnh...
Cũng chính vì là một bóng mát cho mọi người, nó phải chịu làm cây cộc đứng giữa đồng, dang mình trong nắng lửa. Nó gục xuống rồi lại đứng lên, và bởi không phải là một người của kiếp sống hiện sinh, nó không có bản lĩnh để đối phó với mọi hoàn cảnh bên mình, nó luôn luôn “khó ở” và tật bệnh!
Cùng đồng hành với “kẻ tự nguyện bị lưu đày” này còn có một linh hồn khác luôn kề cận, an ủi sẻ chia, nhủ khuyên và định hướng khi xác trần chán chường và tuyệt vọng. Để rồi sau những đêm dài trăn trở, tôi lại đứng lên, làm tiếp những công việc không mang đến lợi nhuận cho mình…
Tấm giấy thông hành tôi mang theo “nhập thế” còn có “quyền trợ giúp tha nhân”, nhưng quyền trợ giúp ấy không hề có hiệu lực với chính mình!
Khi tôi muốn, tôi có thể tìm biết về người khác, một phần quá khứ hoặc tương lai, để từ đó giúp họ xoay chuyển mệnh trần. Song với chính bản thân thì tôi lại bất lực, những quyền năng tối thượng ấy không bao giờ định hướng cho tôi, nhưng nếu tôi sai bước, tôi sẽ bị đòn đau – rất đau!
Có điều lạ là quyền năng cứu sinh ấy không hề xuất hiện để thỏa mãn sự tò mò hiếu kỳ, thử nghiệm hay xét nét. Nó chỉ hiện diện khi cần thiết, và không lưu lại dấu tích sau khi hành sự. Chỉ còn lại một tôi lơ ngơ đi giữa chợ đời, khờ khạo chán chường và không màng sự thế!
Tôi biết trách ai đây về sự tồn tại chẳng bình thường của mình, ở nơi chốn mà sự hiện hữu được phân định bằng ranh giới thấp cao của “hiện vật trưng bày”, của danh vị, tiền tài và bổng lộc!
Bạn bè bảo tôi: “Cô không chịu vận động đấu tranh với cuộc sống, thì thiếu thốn, tật bệnh là lẽ đương nhiên”. Hoặc: “Cô làm việc mà không thu lợi nhuận thì sống bằng gì?”
Các em tôi thì nói: “Chị Hai mà làm gì. Cứ như người ở trên mây. Làm chuyện gì cũng ba bảy hăm mốt ngày là dẹp!”. Hoặc: “Tôi bạc đầu đi từ Nam chí Bắc chưa thấy ai khờ như cô, bị hết người này đến người khác lừa và lợi dụng mà không có ý kiến gì!”
Đâu phải là tôi khờ khạo để bị người lợi dụng. Tôi biết, nhưng tôi không phản kháng đấy thôi! Thực ra tôi thương hại khi thấy họ chỉ biết mãn nguyện khi tranh đoạt của người khác làm của mình, mà không biết rằng có một thứ hạnh phúc cao hơn: “đó là hạnh phúc của sự ban phát, sự cho đi!”
Giáo lý của nhà Phật có dạy rằng: “Hãy bố thí bằng đôi tay dâng tặng”. Tôi mãn nguyện khi tôi dâng tặng người khác đôi bàn tay và tấm lòng của chính mình. Mặc dù trong những đêm dài trăn trở tôi vẫn còn thấy xót xa khi người ta đến tìm nơi ngưỡng cửa nhà mình – và rời đi với những thứ mà mình không hề có được cho chính bản thân.
Mượn nén hương trầm dâng tiến, tôi gởi vào đấy những đắng cay chua xót của một kiếp trần nhiều hệ lụy. Hương khói vô thường lãng đãng vòng quanh rồi tan loãng vào hư không trước mặt, liệu có đến tay các Đấng Thiên Toàn – Xin Người hãy ban cho tôi thêm một quyền lực: “Quyền tự cứu chính mình!”
17/5/2005
Huệ Nghiêm Chấp Bút!