VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Nghiệp thế trả vay

 

Đã nhiều lần ông Điền (ba Tí Ti) kiếm chuyện gây và cấm không cho tôi chữa bệnh cho mọi người nữa: “An cơm nhà vác tù và hàng tổng! Từ nay tôi cấm cô không được chữa bệnh cho ai nữa. Nếu không đừng trách tôi”. Tôi lại cầu cứu PB, Người bảo: “Để ta trị cho nó biết tay” Một buổi sáng, ông Điền bảo: “Chết rồi em ơi, trĩ nó lòi ra 1 khúc” (vốn ông Đ bị trĩ nội bao nhiêu năm rồi vẫn hay ra máu - Là Đại úy lái xe, nghề tài xế sợ nhất là trĩ ngoại, bệnh này mà ngồi lâu thì đau đớn lắm! Tôi bảo: “Anh phải thề là từ nay không bao giờ cấm tôi chữa bệnh nữa, tôi làm cho nó thụt vô sau 15 phút”. Ông ấy thề, nằm xuống cho tôi bấm huyệt, vừa xong trĩ đã thụt vào như cũ và không bao giờ lòi ra nữa…

Giữa năm 1991, PB về bảo với tôi: “Một năm rưỡi nữa con ly hôn với chồng và gần như ngay lập tức con lại lấy chồng khác, đó là Định mệnh”. Tôi khóc lóc, cầu xin, PB bảo: “Không được! Nó làm trở ngại công việc của con. Nó là ma quỷ tà mị, con không chung sống lâu với nó được”... Tôi nghe đó rồi lại quên đi! Mãi về sau không chịu nỗi tính càn quấy và trăng hoa của chồng, tôi đưa ra tòa ly hôn…

Ngày tòa xử là tròn 1 năm ba tháng sau ngày PB về báo! Lúc ấy tôi như kẻ vừa được thoát khỏi địa ngục sau 10 năm giam cầm, sung sướng tưởng chừng như con chim được sổ lồng vậy…

PB về tôi vừa khóc vừa cười: “Mẹ ơi! Con thoát nghiệp rồi” PB buồn hiu, nói “Con mừng chứ ta không mừng, còn 3 tháng nữa mới mãn số - Ba tháng trả bằng 3 năm nghe con”.

Ông Điền vì oán hận, truy đuổi và làm nhục tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi đành nhắm mắt bước đi bước nữa với người đàn ông vừa mới quen biết qua loa…

Ngay ngày đầu tiên tôi quyết định, PB nhập vào tôi nói với người chồng mới như sau: “Lan nó còn nhiều bổn phận và trách nhiệm với đời. Nếu hai đứa lấy nhau con phải hứa là không ngăn cản nó, nếu không ta cắt đứt”. Tôi còn nhớ hôm đó PB nói mà bàn tay ra dấu oai phong lẫm liệt: “Trong tay ta Càn Khôn nắm lại, trong tay ta Nhật Nguyệt bừng soi...”

PB lại nói với ông H như sau: “Phần Linh căn của con là Thần Võ, lại là thần ở vùng núi trọc nên tính khí nóng như lửa. Đêm nay ta sẽ làm tái hiện tiền kiếp của con cho con xem”

Gần nửa đêm ông H đang nằm trên giường vụt chỉ tay vào vệt sáng màu đỏ từ bóng điện trên bàn thờ PB hắt lên nóc nhà nói: “Em có thấy vệt sáng kia không? Anh thấy nó y như màn hình ti vi đang chiếu nhiều cảnh kỳ lạ quá”. Tôi hỏi và ông H kể: “Có 1 người đàn ông mặc áo bằng da thú, cầm cây lao, đang đánh nhau với 1 nhóm người khác. Rồi người đàn ông đó bị đâm ngay tim ngã xuống, máu ra nhiều lắm. Rồi...nằm im rồi... chết rồi!...”

Nằm im lìm độ 1, 2 phút ông H lại nói: “Nữa kìa, anh thấy nữa kìa! Bây giờ là 1 cậu trai trẻ mặc sơ mi trắng, quần tây xanh, chắc là sinh viên, đang leo đứng trên 1 sạp bán đồ giữa chợ diễn thuyết. Người ta bu đến nghe đông lắm! Có 1 ông sĩ quan nấp đàng sau 1 người đưa súng lên nhắm bắn - súng nổ, mọi người chạy tán loạn, chàng trai ngã xuống nằm im bất động. Chết rồi, chết rồi...”

Lúc đó ông H như rơi vào cơn mê thiếp nói lảm nhảm y hệt người lên đồng - Tôi sợ quá ôm gối rúc vào 1 xo tường, không dám lại gần!

Ông H kể lại cả thảy 5 tiền kiếp của mình, tôi chỉ nhớ được có 3, chuyện cuối cùng như sau: “Có 2 đội binh đánh nhau bằng cung kiếm. Đội nào cũng giáp trụ, mũ miện đàng hoàng! Có một viên Tướng trẻ mặc giáp trụ màu vàng, cỡi con ngựa trắng rất đẹp, đôi giày cũng mạ vàng nữa. Viên Tướng trẻ rất dũng mãnh, một mình tả xung hữu đột, rồi lạc qua vùng địch - bị cả đội quân vây đánh, Tướng ấy đánh trả rất dữ! Có 1 tên đâm 1 gươm vào bên hông. Viên Tướng ấy ngã xuống, 1 chân bị vướng lại, con ngựa lồng lên chạy kéo lê vị Tướng dưới chân. Rồi... chết rồi, máu chay ướt cả áo giáp rồi kìa”…

Sau lần tái hiện tiền kiếp này, ông H nhắm mắt, rơi vào cơn mê rồi ngủ luôn tới sáng!

Vốn ông H là người đạo Tin Lành, không cùng nhánh Đạo, thế mà PB chuyển được “thần thức” của ông ấy. Quả thực là huyền nhiệm!

Trước
8. Thực hành cụ thể (2)
Kế tiếp
10. Liêu trai tân thời (2)