VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Sự xuất hiện của phần linh căn thứ hai

 

Một thời gian sau, T.Minh đột ngột biến mất, thay vào đó là thần Lam Sơn (Ông xưng là thần núi Lam – Thanh Hóa). Thần LS da trắng nhờn nhợt, tướng thư sinh bạch diện, mắt to và có khoen, mũi to, môi đỏ như con gái...

Thần kể rằng trên núi Lam có ngôi đền cổ bỏ hoang từ rất lâu, đền Thần của ông ở đó! Ông xưng mình cũng là một trong những kiếp chồng vợ với phần linh căn Diệu Thiện. Thần LS tâm sự với tôi: Núi Lam có những khi mưa dầm dề ngày này sang ngày khác, khí núi bốc lên mù mịt như khói và lạnh thấu xương. Buồn thực là buồn! Vì vậy Thần hay bỏ đền điện đi chu du khắp nơi - Bây giờ Linh căn về xác Thần xin phép về cùng trong một thời gian rồi đi…

Thần giải thích: Hai linh căn Nam và Nữ đã trải qua rất nhiều tiền kiếp cho đến nay và luôn chuyển kiếp cùng nhau để tu tập hoặc hành Đạo, độ đời! Từ ngàn xưa, chỉ có người Nam tình nguyện xuống thế, người Nữ chỉ đi theo phò trì. Kiếp này là kiếp đầu tiên người Nữ tình nguyện Độ Đời – xác ông thương vợ đi theo trợ cứu!

Thần nói: “Rồi em coi, lần lượt sẽ có những phần khác từ Linh căn của người chồng về với em để cho em biết mặt!”

Thần an ủi tôi: “Em bị đau đớn hành xác nhiều bởi vì anh làm sai luật. Nếu không có anh thì em không chịu nặng nề đến vậy! Nhưng tự bao nhiêu đời kiếp rồi vợ chồng mình luôn có nhau, anh bỏ em sao đành!”

Hai bài thơ in ở trang trước là của Thần Lam Sơn làm!

Thần Lam Sơn phép cao hơn Thánh Minh. T.M người nhu nhược, rụt rè, ít nói; Thần LS thì ăn to nói lớn, tính khí bướng bỉnh lì lơm. Lúc thì ngọt ngào, vui vẻ, hóm hỉnh. Khi lại buồn giận hỏi mãi không chịu trả lời. Người luôn mặc một áo sơ mi trắng cụt tay, quần tây màu xanh dương đậm.

Có lần tôi đang ngồi xem ti vi, thấy Thần mặc đồ võ tướng giáp trụ bằng vàng đẹp lộng lẫy. Tôi hỏi Thần đi đâu về. Người nói: “Anh đi làm lễ duyệt binh!”

Thần LS giỏi phép lắm! Tôi đang ngồi, Thần chỉ đẩy một cái là tôi ngã lăn quay, không tài nào gượng dậy được. Cho đến khi thần kéo đứng dậy, cả hai cùng cười… Có khi cả nhà đang quây quần xem ti vi, Thần đẩy tôi ngã, tôi phải vờ như cố tình nằm xuống để mọi người không để ý!

Đời sống của tôi lạ hơn mọi người, chính vì thế hay bị em út cho là “lửng tửng”. Trong lúc đang làm việc gì đó hay nói chuyện với mọi người, Điển Ông lại xen vào nói một câu khác – tôi nghe và bật cười, với mọi người thì đó là một nụ cười vô căn cớ! Hoặc ai đó hỏi 2,3 lần cùng một câu hỏi, tôi đang bận nghe ông nói gì đó trong tai nên không trả lời được bèn hỏi lại. Con tôi hay nói: “Mẹ hỏi câu đó 3 lần rồi” hoặc Má tôi chép miệng: “Con này khùng mất rồi”

Khi buồn, tôi nằm lên giường để tờ giấy lên mũi, bảo: “Thở cho tờ giấy tung lên coi anh” Tôi nín hơi, nín thở – tự nhiên tờ giấy nẩy lên từng hồi theo hơi thở (đương nhiên không phải là hơi thở của tôi). Hoặc: “Anh thở trên chóp mũi cho em nghe coi”. Rõ ràng có ai đó thở hơi ra bên trên mũi, mùi hơi thở thơm và nhồn nhột y hệt như hơi thở của một người bình thường!

Có khi tôi thức giấc nữa đêm, nghe trên ngực trái của mình ngay chỗ trái tim, có một trái tim khác đang đập, nhịp chậm hơn xen kẻ vào nhịp đập của trái tim tôi. Hễ đưa bàn tay đè lên ngực thì hết, buông ra lại đập tiếp! Ông cười bảo: “Trái tim anh đập đó nghe không”…

Trước
5. Liêu trai tân thời
Kế tiếp
7. Sự xuất hiện của linh căn thứ ba