VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

(HAY SỰ XUẤT HIỆN CỦA PHẦN LINH CĂN THỨ I)

 

Từ dạo Điển về nắm tay tôi độ đời, tôi bắt đầu bị tra tấn cả phần hồn lẫn phần xác. Thần thức bị nhiếp giử, đau đớn cũng không được kêu rên, càng than van thì đau đớn càng nặng. Bệnh cứ như giả đò, uống thuốc vào đau lại càng tợn! Để vậy mà chịu, đến lúc tự nhiên hết thời thôi…

Chỉ cần có tư tưởng oán hận là bị đòn nặng nề ngay! Có lần tôi bị nhức răng, cái răng nanh phía bên phải không hề bị sâu ăn hay có va chạm gì. Từ 10 giờ sáng tự nhiên phát đau nhức liên tục đến ba giờ chiều, không ăn cơm được! Tôi khóc van xin Mẹ Quan Am cứu, Mẹ về bảo: “Dậy rửa mặt ăn cơm đi rồi hết”. Tôi ức quá bảo: “Không hết con không ăn!” Thế là P.B bỏ đi, cầu xin mấy cũng không về nữa. Đến 10 giờ đêm, P.B về bảo: “Ta cho hết đau, dậy ăn cơm đi”. Thế là cơn đau dứt hẵn, không còn chút di chứng nào!...

Tôi chữa bệnh, người ta hết bệnh tôi bị đau trả! Sợ nhất là người dữ, bất thiện hoặc bị đau do Cửu Huyền hành hay bệnh do trả căn, trả nghiệp (những bệnh này thuốc men của BS không có tác dụng). Chữa đôi lần không thấy bớt tôi phải cầu xin tiếp xúc với các Đấng Linh căn của xác trần hoặc Tổ tông của BN để năn nỉ xin tha. Họ có bằng lòng buông tay thì tôi mới chữa được, nhưng chữa cho những ngươi này tôi bị hành rất dữ - Đến nổi có lẽ đây là lần đầu tiên trong mấy mươi năm tôi mới có can đảm nhìn lại đời mình!..

Thường đêm tôi đau đớn toàn bộ cơ thể, tưởng chừng như các đốt xương trong người chỉ cần nghiêng trở là sẽ gãy ra từng khúc. Đau đến tận cùng tôi rơi vào cơn mê thiếp rã rời trong chốc lát, giật mình thức dậy lại đau...

Có lần vào nửa đêm trong lúc mê mệt, tôi nghe trong người dội lên tiếng nấc nghẹn ngào - Mở mắt ra tôi thấy Thánh Minh ngồi ở một góc giường gục đầu khóc, đôi vai rung lên từng cơn. Tôi khẽ cựa mình, tiếng khóc nín bặt. Ông nói: “Anh thương em lắm nhưng không có cách nào cứu được em”

Tôi cần phải mở ngoặc ra để giải thích với đọc giả rằng: đêm tôi ngủ riêng với các con chứ không nằm cùng giường với chồng! Vợ chồng tôi sống không có tình yêu và hạnh phúc, sau 10 năm chung sống, chúng tôi ly hôn (1983-1993). Một điều nữa cũng cần nói để bạn đọc thông cảm và đỡ bị “sốc” khi theo dõi chuyện là tôi và Điển Ong từ ngày đầu tiên đến giờ vẫn xưng hô và giao tiếp với nhau y hệt như hai vợ chồng trần thế. Thậm chí trong buổi cơm, tôi gắp 1 món ăn vẫn thấy ông đưa đũa gắp món khác, và ngồi riêng chứ không nhập vào xác của tôi!

Đêm  ngủ, ông mặc quần vải đen lưng bằng dây rút. Có lần nửa đêm mùa hè trời nóng đến kinh người, ông giở màn chui ra, một phút sau trở vào, tôi vẫn đang nhắm mắt, bỗng nghe những giọt nước từ đâu bắn tung tóe, tôi la lên và mở mắt thấy ông đang dùng 10 ngón tay lùa vào mái tóc còn ướt sủng: “Nóng quá, dội chút nước cho mát!” (thể vía cảm nhận được những điều linh hồn làm, nhưng xác trần cũng cảm giác y như vậy, và đương nhiên những giọt nước ấy không thể nhìn thấy bằng mắt trần!)

Ông thích mặc áo sơ mi trắng cổ cồn tay dài cài kín mít. Quần tây đứng ống xếp ly màu nâu xám! Có lần ông mặt một chiếc áo bằng loại vải lụa dày, mịn màng màu trắng và chiếc quần Au xám đen vãi cũng dày và mịn. Ông hỏi tôi: “Anh mặc bộ này có đẹp không?” Tôi bảo: “Đàn ông ai lại mặc đồ bằng lụa vải mịn thế kia, trông đỏm dáng quá!” Từ đó ông không bao giờ mặc bộ đồ ấy nữa…

Hàng ngày vì hay bệnh nên tôi không có sức khỏe, hễ làm việc nặng chút xíu là mệt thở không ra hơi, những lúc ấy tôi năn nỉ: “Giúp em với, em mệt quá rồi” - Ông nhập vào tôi làm việc - Lúc đó sức khỏe của tôi gấp 2, 3 lần và làm không biết mệt...

Lúc nhàn rỗi tôi bảo: “Bịt mắt em đi nào” tôi nhắm mắt lại, chừng 15 giây sau thì không tài nào mở mắt ra được nữa, đến khi chịu thua ông thì thôi! Hoặc tôi nói: “Đè cứng hai chân em coi”. Để yên 2 chân duỗi thẳng ra chừng 15 giây sau là bị đè cứng như khúc gỗ không giở lên được. Đến khi tôi cố sức giật mạnh hai chân mới thoát.

Có lần Mợ Út của tôi nghe kể bảo: “Mày nói xạo! Bảo ổng xô tao té thử coi, làm được tao mới tin”. Mợ đang ngồi trên võng bỗng nhiên ngã người dần dần đến khi lăn ra võng thì vùng đưng dậy chạy mất, nói với Má tôi: “Trong người con Lan có ma, chị Hai ơi!”

Vốn tôi rất thích thơ và đã làm rất nhiều thơ từ năm 17 tuổi, ông cũng hay làm thơ tặng tôi: thơ thổ lộ tình yêu, thơ giảng Đạo, khuyến tu... Lúc đó ông đọc cho tôi chép lại và đề ở dưới là “Huệ Nghiêm chấp bút”. Riêng có thơ tình ông không đề tên tác giả. Chính vì vậy trong những quyển thơ của riêng tôi, có 1 số bài ý tứ lạ lẫm là thơ của ông.

Bây giờ, tôi chép lại tặng bạn đọc mảng thơ của ông nghen! Nhưng ở đây tôi chỉ chép lại thơ tình thôi, còn thơ Khuyến Đạo xin để vào phần sau, khi hạt giống đã đâm chồi!...

 

TÌNH TỤC – DUYÊN TIÊN

 

Có một đêm, một đêm trăng sáng lắm

Trên cõi Trời cô quạnh, giữa tầng cao

Thánh tôi buồn, ai biết tại vì sao!

Vì thánh nhớ người yêu nơi cõi thế!

 

Và len lén chờ mọi người ngủ cả

Thánh xuống trần, ôi thương kẻ tình si

Đứng ngoài hiên Thánh đợi mãi, sương rơi

Vai áo lạnh, hề chi – nhưng hồn lạnh!

 

Thánh đợi mãi, đợi hoài trong thinh lặng

Lá vàng rơi xào xạc, lá vàng rơi!

Cửa nhà ai vẫn khép kín ngậm ngùi

Thương cho khách tình si hồn lận đận...

Thánh đợi mãi, đợi hoài rồi Thánh giận

Đem phép thiêng phá khung cửa dương trần

Người yêu kia, còn say giữa giấc nồng

Thương mà giận, giận mà thương – xa xót!

 

Và tình yêu lại bừng trong máu huyết

Thánh bắt hồn người con gái mình yêu

Giấu vào tim, đem về cõi hư vô

Tình yêu vốn không biết chờ, biết đợi!

 

Khi cõi thế đám tang buồn dịu vợi

Thì cõi trên – có hai kẻ yêu nhau

Tay trong tay ngồi ngắm mãi trăng sao

Oi hạnh phúc, ngọt ngào như hương mật!!!

 

Tháng 7/1990

 

ĐỢI CHỜ

 

Con đường hạnh phúc dài thăm thẳm

Kẻ kéo người co – hạnh phúc nào?

Tung hứng vui lòng nhau thoáng chốc

Tình yêu đâu vá nỗi lòng đau!

 

Anh đợi chờ em biết bao lâu

Lòng riêng trăn trở suốt canh thâu

Tình yêu cõi thế sầu dịu vợi

Thân trải đắng cay bạc mái đầu

Đêm cứ dài trôi, anh thức đây!

Ngày qua anh đếm mãi bao ngày

Người yêu gần đó mà xa cách

Lạnh lòng, không ấm nổi vòng tay!

 

Đừng khóc nghe em, giọt lệ sầu

Anh lau – em có biết gì đâu

Hồn quen, xác lạ, sầu vời vợi

Ngăn cách muôn trùng đau lòng nhau!

 

Hãy đến cùng anh – ơi người yêu!

Chờ nhau, xin chớ trách đêm sầu

Ngày vui, cuộc thế còn trơ đó

Hẹn nhé, người yêu! Đời muôn sau!!!

 

15/9/1990

 

...Tình cao, núi cao, cồn cao!...

Cờ lau còn mất – ai chờ, ai đi

Đêm đêm bút chép chuyện đời

Ngàn sau còn để một lời thệ minh...

 

...Tình gọi ngàn xưa về bắt mộng

Hững hờ dâu bể, mặc ngàn sau

Người vẫn chờ nhau từ muôn kiếp

Duyên đó, tình đây – chớ để sầu!...

 

Tháng 11/1990

 

 

 

 

HOÀI NIỆM MỘT MÙA TRĂNG

 

Trời mưa ướt áo chị Hằng

Gương nga để lạnh hương nguyền lẻ đôi

Ai hiu quạnh một góc trời

Nhớ người trong mộng hát lời tương tư

Lam Sơn núi phủ mây mờ

Đình xưa hoang phế, ai chờ riêng ai?

Quạnh hiu một góc trời Tây

Người ơi bóng ngã không đầy tâm hao

Ai duyên, ai nợ, ai sầu

Ai ngồi đợi mãi bên cầu oan tương

Lời ca ngày cũ còn vương

Bóng người năm cũ chừ phương trời nào?

Duyên tơ tóc mãi nghìn sau

Phút giây ngắn ngủi để sầu muôn thu...

 

22/9/1991

 

 

 

 

 

 

ẢO ẢNH 3

 

Anh nói rằng anh đã lỡ yêu

Làm sao em hỡi – nhớ thương nhiều

Lam Sơn trời cũ buồn hiu hắt

Núi nhớ, rừng thương – suối gục đầu!

 

Dù chỉ một ngày vắng bóng nhau

Anh buồn như cả thế gian sầu

Chao ơi là nhớ ai người biết

Tình ấy làm tim xót đến bao!

 

Trầm mặc núi cao đứng gục đầu

Mây buồn giăng mắc đỉnh tương tư

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Lạnh lắm em ơi – mùa đông sầu!

 

Biết đến bao giờ – em dấu yêu

Nói đi cho ấm chút lòng nhau

Hứa đi, mai nhé, chờ kiếp khác

Trời hỡi – duyên này ta mất nhau!!..

 

22/4/1992

 

 

 

 

 

PHIÊN KHÚC XANH

 

Tình yêu tỏa hương đưa em vào giấc ngủ

Hoa Ngọc Trâm ấp ủ giấc mơ dài

Anh ước làm trâm ngọc tóc em cài

Từng cánh nhỏ trắng một màu trinh bạch!

 

Tình yêu tỏa hương đưa em vào giấc ngủ

Hoa xu xi từng chùm nhỏ nồng hương

Em xòe tay xin, anh tặng một nụ hôn

Còn hoa ấy anh cài lên mái tóc!

 

Tình yêu tỏa hương đưa em vào giấc ngủ

Hoa ngọc lan trắng muốt ủ hương thầm

Em mãi đợi chờ – như tình ấy ngàn năm

Hoa vào mộng, sắc hương cùng nỗi nhớ!

 

Tình là hoa- và em là mật ngọt

Nụ hoa xinh, nhụy thắm ngẩn ngơ lòng

Để anh còn say mãi đến ngàn năm

Cho đẹp giấc mơ êm – tình yêu ạ!

 

17/7/1992

 

Trước
4. Thực hành cụ thể
Kế tiếp
6. Sự xuất hiện của phần linh căn thứ hai