VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Sự xuất hiện của các phần linh điển liên đới (1)

 

* Quan Thánh Đế (1): Con trai thứ hai của tôi, thằng bé tuổi Bính Dần! Lúc nhỏ mấy lần chết đi sống lại. Có lần leo lên cây điều té từ trên cao xuống nằm xỉu 1 lát sau mới tỉnh lại, người không có xây xát gì – Có lần nọ leo lên trần nhà, té từ độ cao 2 mét xuống, cũng ngất xỉu 5 phút rồi tỉnh lại bình thường – Có lần té đập đầu vào cạnh bàn ngất đi, 10 phút sau tỉnh dậy, bảo: “Nãy giờ sợ Mẹ rầy nên con giả ngủ!”. Thuở nhỏ nghịch ngợm hết biết, chuyên leo lên nóc nhà, rồi lần đi theo gờ tường, y như người học làm xiếc – Người ta học xiếc có phương tiện bảo trợ – Còn Ti làm xiếc… trốn cả Mẹ sợ bị đòn!

Lần nào nghe ai đó kể lại tôi cũng “hồn phi phách tán”… Sau khi học nhân điện, thỉnh thoảng lúc thiền để nhận năng lượng Ti hay thấy có 1 mũi tên màu đỏ như lửa xuyên vào đỉnh đầu đau buốt, sau đó năng lượng đổ về rất mạnh!...

Đến một ngày – Linh căn Thầy của Ti xuất hiện. Út Thảo (em tôi) đang ngồi bàn cơ, thấy có người về xưng là Quan Thánh Đế! Ngài bảo phần Linh căn của Ti là “đệ tử ruột” của mình. Nghe vậy, tôi mời về để xin tiếp xúc – Người xưng: “ta là Quan Thánh Đế, hiệu là Thể Quán Thiền Sư!”. Tôi hỏi thì ngài bảo mình không phải là Quan Công, Quan Thánh Đế là 1 chức danh của nhiều người, chỉ có Quan Công hiệu riêng gọi là Quan Thánh Đế Quân!

Thầy của Ti mặt đỏ, râu rìa hàm én mài ngài, mặc đồ võ phục cũng màu đỏ – Người nóng nảy, nghiêm trang và khắc nghiệt! Ông vói với Ti là mình không thích tiếp xúc với đàn bà, con gái, và không thích lui tới cửa Thiền – Mới đầu tới nhà tôi đứng ngoài sân, quay mặt ra đường mà nói vọng vào, về sau cũng nhất định không bước qua ngưỡng cửa…

Sau tôi mới hiểu: đa số các vị Thần đều có tính nóng nảy và hiếu chiến, có người nghênh ngang coi trời bằng vung – Tuy nhiên cũng có nhiều người rất mực tế nhị, khiêm cung và hòa nhã…

Ngài Thánh Đế thương đệ tử của mình lắm, nhưng không ưa cho nó uống rượu – Mỗi khi Ti làm điều gì không hợp ý, thầy giận trò rất lâu… Có điều Thầy nương cho tính tự cao tự đại của Ti, làm cho tôi cũng bực mình không ít!

Phần âm nào phá phách, Ti đánh cho bò lê bò càng – Đến khi chúng hăm he là sẽ trả thù, Ti sợ chạy về mách Mẹ kêu cứu…

Có lần thích “chơi trội”, thằng bé bắt về nhà một lô lốc – toàn ngạ quỷ với yêu tinh, tối để đi lang thang trong nhà chơi! Nửa đêm, vía tôi thấy mình về nhà dưới kiểm tra, gặp 6, 7 phần âm… Kêu Ti về hỏi, cháu nói: “Con đem về tối đưa ra nói chuyện, khuyên chừng nào họ chuyển tâm thì đưa vô chùa tu”. Tôi phân tích cho cháu nghe: “Muốn phần âm biết tu, trước tiên con phải cho họ ăn uống để lấy lòng tin – rồi giảng đạo, tụng kinh cho họ nghe! Con không ăn cơm nhà dưới đó, không thờ Phật, lại không Kinh kệ. Con khuyến Đạo họ bằng gì?”

Lần đó, tôi phải đưa 7 phần âm nhốt vào Kim tự tháp đem về nhà trên nầy. Thường các âm vong hung hãn, quậy phá mọi người tôi bắt nhốt vào KTT – Ngày 3 bữa cho ăn no, tối cho nghe Kinh. Mỗi tháng tôi trả tự do cho họ 1 lần vào ngày rằm, cung cấp lộc thực, án hình chữ Vạn vào giữa trán rồi cho họ đi! Tôi nói: “Những người được án phép Nhà Phật mỗi tháng được trở lại đây lãnh lộc thực 1 lần, và phải biết tu tâm, dưỡng tánh – Nếu ai còn phá khuấy người khác, hình chữ Vạn nầy sẽ làm cho đau đớn kinh khủng lắm đó!”

Bao nhiêu năm nay, tôi chưa thấy những phần âm vong nầy phạm tội thêm lần nữa, có nhiều tên còn năn nỉ tôi cho ở lại trong KTT vì được no đủ, ấm áp – chỉ tội là bị giam lỏng thôi!

* Có lần Ti đem KTT của mình về bảo tôi: “Con bắt trong nầy mấy đứa, tối nó quậy con sợ quá. Mẹ thu qua KTT của Mẹ dùm con, cẩn thận nó sổng ra chắc nó giết con chết quá!” – Tôi nghĩ thầm: chắc cũng húng hiếp, khảo tra người ta dữ lắm, bây giờ mới sợ bị trả thù… Tôi rầy mắng cháu một hồi, khuyên: “Điều thiện, lòng từ ái và bao dung mới khuất phục được người! Sức mạnh chỉ làm sinh lòng căm phẫn và ý chí phản kháng, trả thù mà thôi! Mẹ làm việc nầy hăm mấy năm nay, các phần đều tâm phục, khẩu phục – Con thấy có ai thù ghét Mẹ không?”

Thầy của Ti không ưa tôi, vì tôi là phụ nữ và là người nhà Phật! Tôi thì phải phục lụy thầy vì là Sư phụ của con trai mình, cháu an nguy cũng nhờ tay thầy ân cứu… Trước ông tôi luôn phải xuống giọng năn nỉ – Còn ông thì lên giọng “ta đây”, lắm lúc tôi ức lắm mà phải nhịn chịu! Có lần tôi giải bùa cho cháu mà không xin phép thầy, giải xong đầu tôi quay mòng mòng, đi xiểng liểng hơn cả người say rượu – gần cả tiếng đồng hồ sau mới tỉnh… Tôi cũng chẳng dám trách cứ gì ông, phải là người khác, tôi “còn lâu mới chịu thua!”

* Quan Thánh Đế (2):

Minh (học viên Nhân điện của tôi) – Một hôm tới nhà, tôi thấy theo sau là 1 ông mặc đồ đỏ giống như Thầy của Ti. Người ấy đứng ngoài đường nhìn vào nhà – Tôi mời “nhập gia”, nhìn kỹ hóa ra không phải: Thầy của Ti ốm mà cao, người nầy cao to, vạm vỡ – vai u thịt bắp – có điều giống nhau là bộ võ phục màu đỏ!

Tôi hỏi – ông ấy bảo mình là thầy của cháu M và cũng là Quan Thánh Đế! Mới lần đầu gặp, ông ấy nói chuyện cũng lịch sự, bảo ý muốn vào tiếp xúc làm bạn với tôi – Tôi khéo léo từ chối, vì nhớ chuyện đã từng biết rất nhiều vụ về những ông Thần về “tà dâm” với đàn bà cõi thế…

Thầy của Minh kiên nhẫn đến nhà tôi mấy đêm liền… Đến ngày rằm, tôi cúng cơm chay – Minh ra nhà không chịu tiếp xúc với ai, cứ ngồi đó, thỉnh thoảng lại cười nhạt 1 tiếng – Đầu cổ mặt mũi đỏ lựng… Biết ý, tôi bảo chị em không động chạm gì tới, để cho ngồi yên đó một mình!

Cúng cơm xong, tôi lịch sự mời ông Quan ăn cơm, ông ấy bảo: “Tôi không biết ăn chay!” Đến lúc ngồi vào ăn, Minh cứ cầm chén cơm đôi đũa dầm dầm mãi không ăn, tôi rầy thì M cất tiếng nói: “Nể cô Hai lắm tôi mới ăn cơm chay đó cô Hai” Rồi lại xuống giọng thuyết phục tôi cho ông về với tôi làm “bạn”! Tôi cắt cớ bảo: “Tôi có người chủ quản. Nếu ông xin phép họ được tôi sẽ đồng ý. Tôi chỉ ông chỗ đến xin nhé! Ong lên Thiên Đình gặp ngài Ngọc Đế, Ngài xuống chỉ cho ông liền, hễ có Lệnh bài là tôi bằng lòng.” _ thoắt cái vía tôi thấy ong đứng trên mây thật cao cung tay trước mặt chờ xin – Thấy ông đứng hoài đó tôi biết ông không nhập vào Thiên Đình được! Bèn gọi ông về hỏi, ông ấy bảo: “Tôi chưa xin phép tiếp kiến được”…

Về sau, có lần ông nói năng ngang ngược, tôi nổi điên đánh cho một trận, từ ấy tới nay mất mặt - không hề thấy tới nữa, cũng không theo cháu M…

Bản thân tôi tế nhị, lịch sự và tôn trọng tất cả mọi người, mọi giới – Tôi chỉ phản kháng khi nào bị xúc phạm – và khi tôi đánh, tôi chả thua ai bao giờ, có lẽ “Điển ông” trợ cho tôi đấy thôi! Nghe nhiều người kể lại những vị thầy bùa, thầy pháp yếu cơ bị đánh nôn ra máu hoặc bò lết, loạn thần là chuyện thường… phần tôi, nặng lắm là tối tăm mài mặt, nôn nao một chút rồi hết.

* Cô Tiến (học viên nhân điện) – Một hôm đang ngồi Thiền để nhận điện, thấy một phần Linh căn về. Nhìn giống như Quán Âm Bồ Tát – thấy người đứng trước mặt thấp thoáng, hỏi Điển thì Điển ứng báo không phải là Quán Âm Bồ Tát! Vì không tiếp xúc được, Tiến qua nhờ tôi – phần Linh căn về, ăn vận như Bồ tát nhưng nhìn khuôn mặt thì không phải – Người xưng danh là Nam Hải Liên Hoa Phật, bảo phần Linh căn của T là đệ tử của Nam Hải – nên người về trợ mệnh trần, Người dặn là khi nào gặp hoạn nạn kêu xin danh tính Nam Hải Liên Hoa, người về cứu cho…

Về sau – Mẹ Nam Hải đã ứng ban cho tôi bài thơ “Hoàn ngôi” – (tôi đã chép tặng các bạn vào đoạn trước).

* Linh Điển Trì Địa Bồ Tát: cô Lan (học viên nhân điện) – Thời gian từ lúc học xong lớp 10, Ơn Trên xoay chuyển cho L liên tục đưa các phần vong về cho tôi để nhờ ứng cứu! Đúng như lời Mẹ nói: “phần hành nào đưa về cửa ấy!” Khi vong kéo về bên cô Lan – họ sẽ cho phép tà thúc giục làm cho L nôn nao, thể nào cũng phải tìm xuống tôi, chưa đi được thì đầu óc cứ bấn loạn cả lên!

Mỗi lần xuống, tôi lại gọi từng phần ra xử y như xử án – ai giúp được gì thì giúp, kẻ nào hung hăng trói nghiến nhốt lại 1 thời gian, cho nghe Kinh kệ cho thuần tính lại rồi phân phối lộc thực cho đi…

Cõi âm cũng như cõi dương trần! Có nhiều phần bị hà hiếp, oan ức… tìm cách kéo tới nhà tôi kêu oan, và tôi lại phải “xử lý” y hệt như “quan Huyện đăng đường”… Cần phải thật cẩn trọng, sáng suốt và nghiêm minh! Không được xử ép, xử oan người vô tội – Lắm lúc tôi muốn điên cả đầu khi phải tập trung thần lực để “tra án”! khi xong việc – tôi cứ như 1 quả bóng bị xì hơi, mệt lử – hơn cả người lao động tay chân… Có khi leo lên giường nằm mê mê cả buổi!

Có lần cô Lan tự nhiên bị nôn ói – Liên tục mấy tiếng đồng hồ. Điện cho tôi mãi mà không được (lúc đó tôi đi vắng) – Đến chiều về L điện báo cho tôi biết chuyện… Tôi ứng nhìn thấy 2 vong yêu tinh đàn ông áng vào, và hiện chúng đang ở sau sàn nước nhà cô L – dưới gốc cây khế!

Tôi vừa báo cho L biết, đã thấy hai vong tới đứng bên cửa sổ rồi – Tôi tiếp xúc với họ, vừa năn nỉ vừa khéo léo “hù dọa”: “Cô L là học trò của tôi, cô L gặp nguy tôi không thể bỏ, nếu tôi trình việc nầy về trên, Bề trên sẽ cho người về hành xử, các vị đâu được bình an! Chi bằng xin cho cô L dâng lễ cầu an, 2 vị nhận rồi ra đi cho đẹp cả đôi đàng…” Hai vong ấy bằng lòng, đòi lễ vật là 1 con mèo đen đập chết đem cúng. Tôi bảo: “Không, chúng tôi là người tu học Phật pháp không được phép sát sinh!” Năn nỉ chốc nữa, hắn bằng lòng cúng 2 con cá lóc luộc chín (để nguyên con, không đánh vảy – làm sạch nhớt rồi luộc) – Đôi bên thỏa thuận ngày 13 giờ Ngọ sẽ cúng…

Tối hôm sau, L nằm mơ thấy 1 người phụ nữ trung niên mặc đồ bà ba về bảo: “Ta là Bồ Tát, để ta về giải hoạn nạn cho con nghe!”

Cô L xuống nhà tôi ngày 12 âm lịch – Vừa tới có 10 phút, tôi thấy 1 vị bước vào nhà, ăn vận y như Quán Âm Bồ Tát, nhưng nhìn kỹ tôi thấy không phải Mẹ Quan Âm, và người nầy nhân dáng rất cao, phải chừng 1m80 (PB chỉ cao 1m60 là cùng!)

Tôi xin phép hỏi danh tính, Người bảo: “Ta là Trì Địa Bồ Tát” – Nghe vậy, tôi cung kính nói “Con chào Mẹ”. Vị Bồ Tát ấy phì cười, bảo “Trì Địa là đàn ông”. Xong – Người bảo phần Linh căn của cô Lan là đệ tử của Người, nay gặp nạn lớn Người ra mặt ứng cứu: “2 tên đó là con yêu râu xanh, thấy con có năng lực cao chúng nó “hợp đồng tác chiến” – phép đã nhập vào người con được rồi.

Đây là kiếp nạn lớn trong đời con đó! Ta cũng không thể cứu con ngay tức thì – Chỉ khi thành án mới xử được… Ta dặn con: nếu thấy có gì bất thường, ngay lập tức gọi cho cô Hai đây ứng cứu. Nếu gọi không được thì thắp 3 cây nhang ra đứng giữa trời xin danh tính Trì Địa Bồ Tát, ta về cứu cho con”!

Nói xong, Người ra đi – hai con yêu tinh lại tới (thì ra chúng đã theo cô Lan và nghe thấy cả mọi chuyện) – Tôi bảo: “Các người muốn kiếm chuyện nữa sao. Hôm nay là ngày 12, trưa mai mới tới ngày cúng – Muốn đòi hỏi gì nữa đây!” Nào ngờ hai vong nọ cung tay chào rồi nói: “Chúng tôi chỉ tới chào cô Hai rồi đi, chúng tôi sẽ rời đi ngay tức thì và không bao giờ trở lại, chúng tôi không nhận lễ cúng – và xin hãy tha mạng cho chúng tôi”. Chỉ có thế rồi họ đi mất, chị em chúng tôi vui mừng không kể xiết…

Sau nầy nghiệm lại: Đúng là Mẹ Bề trên đã xoay chuyển cho các phần Linh căn tìm về chỗ tôi – để (theo lời Mẹ nói) “Thụ Điển”, rèn luyện năng lực, rồi trở về chỗ mình ở nhà hành Thiện trợ đời!

Tôi cũng thấy mình không giống ai: Các phần Linh căn lớn thường thích quy tụ đệ tử hoặc tín đạo thành lập Đạo Tràng để Hoằng pháp. Riêng bản thân tôi lại chỉ thích thanh tịnh, sống 1 mình lặng lẽ – không ưa giao tiếp bạn bè, nói đúng hơn là không muốn tiếp xúc với ai, tối ngày chỉ ra vào trong nhà, và chỉ có bệnh nhân là tới gặp tôi dễ mà thôi… ma chay, cưới hỏi, đám tiệc xa gần tôi cũng gửi phong bì đến chúc rồi trốn biệt.

* Chị Th (học trò nhân điện) – là vợ của anh Th – xưa nguyên là Tiểu đoàn trưởng, bị đạn chấn thương cột sống, về sau đau nhức suốt và teo hai chi dưới… Bác sĩ Cự chữa mãi không được, giới thiệu vào tôi – và tôi… cũng thua! (Việc nầy tôi sẽ kể chi tiết sau). Chị Th theo học nhân điện đã đến lớp 13, năng lực cảm ứng bản thân rất nhạy! Một hôm nhân ngày chủ nhật, chị vào nhà tôi để nhận điện (thường các học viên tập trung lại nhà tôi nhận điện thì cảm ứng mạnh hơn tự nhận ở nhà).

Lúc đó, Kh cũng là học viên đến nhận điện, Kh vừa tới, bước vô nhà – tôi thấy phần Linh căn của Kh là Ngũ Cô Nương của Thập Điện Diêm La cung cũng tới, bước vào nhà cung tay chào tôi 1 cái rồi nói “Tôi tới lạy chào Mẫu Mẹ” – Rồi phục xuống quỳ lạy chị Th 1 lạy! Tôi hỏi, Ngũ cô nương đáp: “Linh căn của cốc chủ đây là Mẫu Mẹ ngự ở Hậu cung của Thập Điện Diêm La – Tôi đi về vẫn thường đến chào Mẹ!”

Một thời gian sau – Trong lúc chồng chị Th bị hành bệnh đau đớn kinh khủng, không có cách nào cầm được, chị Th vào nhà tôi thắp hương xin Mẹ giải cứu! Đột nhiên tôi nhìn thấy 1 vị người quắc thước phương phi, tráng kiện, ăn vận toàn 1 màu đen – Vị ấy bước vào tới cửa thì đứng lại bên ngoài, tôi hỏi – Người ấy xưng danh tính: “Ta – Cung chủ của Thập Điện Diêm La cung!”. Tôi ngạc nhiên, hỏi lại! Người ấy bảo: “Ta đã nói rồi đấy thôi, ta là Cung chủ của Thập Điện.” – “Xin Người cho biết Người đến đây dạy bảo con điều gì?” – “Không! Ta chỉ xin cô cho tiếp xúc với Bà đây!”… Rồi vị ấy quay sang nói với chị Th: “Phần Linh căn của Bà vốn là Lệnh Mẫu của Thập Điện, có chút duyên với Ta nên Ta về trợ cứu cho một phen! Vốn ông nhà gieo nhiều nghiệp chướng, cuối đời bị vong hồn chiến sĩ quậy, không ai có thể cứu được. Chiều nay bà cúng cho Ta 1 đĩa Tam Sên, 2 nước 2 rượu – cúng trên bàn ở giữa nhà khách khấn xin đích danh Ta: “Cung chủ của Thập Điện Diêm La cung!” – Ta sẽ về trợ cho ông nhà đỡ đau đớn”…

Chị Th làm y lời – quả nhiên chồng chị nhẹ bớt bệnh – Một thời gian sau lại tái y như cũ!

* Cô Kh (học viên nhân điện – Người ngày trước bị vong thần cọp khuấy mà tôi đã kể). Trong 1 lần tới nhà tôi vào ngày rằm – Tôi thấy xuất hiện 1 cô gái người mảnh mai – mặc bộ đồ bằng lụa màu đen thắt đai ngang eo. Cô gái ấy bước vào nhà xưng danh là “Ngũ cô nương ở Thập Diện Diêm La cung” – (Linh căn chính của cô Kh) người làm nhiệm vụ chiêu tập vong hồn!...

Tôi chú ý nhìn: người thì bé nhỏ, mảnh mai nhưng giọng nói đanh thép, nghiêm lạnh không có tình cảm. Hai con mắt nhỏ – đuôi dài, ánh nhìn sắc sảo mà lạnh lẽo… Đúng là nhìn vào cô ấy có thể thấy cả Diêm cung!

Từ dạo ấy trở đi, Kh hay bị hành xác – đủ kiểu, đủ chứng… Mỗi lần như vậy, Kh chạy lên tôi – và tôi lại mời Ngũ cô nương về năn nỉ xin tha! Một thời gian sau thì “tạm ổn” – Khi cô Kh có hoạn nạn cầu cứu, Ngũ cô nương lại về ứng cứu…

Cô nương ấy chẳng bao giờ nói thừa hay thiếu 1 câu, với chất giọng đều đều, lạnh lẽo không hồn – chắc là phải cứng rắn như vậy thì mới làm được công việc đáng sợ của Thập Điện! Có lần Kh bị hành nhức đầu kinh khủng, lên nhà tôi khóc sụt sùi, Ngũ cô nương về bảo: “Đừng có khóc lóc với tôi, tôi không có động tâm đâu”…

Với những phần Linh căn thì tôi thua, tôi chỉ biết xuống giọng “năn nỉ ỉ ôi”, chứ chẳng làm gì được họ – vì họ về xác trần hợp pháp – có “lệnh bài”… cùng lắm thì tôi cầu xin Mẹ Bề trên về can thiệp giúp, từ từ rồi cũng ổn!

Trong thời gian đầu tiên mới giác ngộ bước vào đường đạo, xem như bắt đầu hành trình “tu tập” – ai cũng bị dồn nghiệp, hoạn nạn tai ách dồn dập, đến “Thất điên bát đảo” chứ chẳng nhẹ nhàng – Và tôi phải có trách nhiệm dìu đỡ từng người một cho đến lúc mọi chuyện qua đi và cuộc sống của chị em hoàn toàn trở lại bình thường mới thôi!

Hoạn nạn đến từ nhiều phía: cả đời sống thực lẫn âm phần – Ai cũng bị “khảo đảo” nặng nề trong khoảng chừng 2 năm thì bắt đầu bình ổn trở lại, nếu vẫn còn kiên tâm vững bước, vững lòng tin thì năng lực càng ngày càng cao! Bằng như ngã lòng, thối chí thì bỏ mất đường Đạo – Đã có 8 người học Nhân điện từ nhà tôi không chịu nỗi sự “khảo đảo” – buông tay chịu thua – dần dần các luân xa đóng lại như cũ… Tiếc cho bao nhiêu công sức rồi mai một mất!

Ngày trước, khi mới bắt đầu tìm hiểu về Nhân điện; qua lời Thầy giảng tôi mới biết: Những “hành giả Nhân điện” (theo lời Thầy) như chúng ta là những người đã có căn tu từ nhiều kiếp, đến nay mới được mở luân xa, phát triển con mắt tâm linh dễ dàng như vậy! Những người thiểu căn thường không có điều kiện học lên lớp cao, hay bỏ giở nửa chừng… Thầy nói: thường độ chừng 15 người học Nhân điện chỉ có 1 người có khả năng làm Thầy chữa bệnh cho mọi người, số còn lại chỉ chữa được cho chính mình và gia đình mà thôi…

Bản thân tôi hỗ trợ cho 30 người học nhân điện – nói vui là “từ A… tới Z”! trong đó có 11 người giỏi, phát triển cao về tâm linh – Khả năng đó quả thực nhờ ân phúc của Bề trên!

Trước
34. Thực hành cụ thể (8)