- {{item.pageName}}
Thực hành cụ thể (8)
* Cháu Vũ (con trai bác sĩ Cự) bị xe tông trầy xước nhiều chỗ, bị tét phần cơ bắp chân bên trái, sợ cha Mẹ lo lắng, Vũ báo với gia đình là đi công tác xa nhà, rồi điện về cho tôi nhờ chữa gián tiếp… Tôi chữa cho Vũ 3 ngày sau thì cháu khoẻ, về nhà! Kiểm tra lại vết thương (cũng là gián tiếp qua điện thoại) tôi thấy bên trong vết khâu may còn dị vật, chất dơ… do quá trình cấp cứu chưa cẩn thận. Tôi bảo Bố cháu mở ra sát trùng và khâu lại. Anh kiểm tra thì đúng như lời tôi nói! Anh Cự là trung tá bác sĩ quân đội, anh có 2 bằng bác sĩ: cả Đông và Tây y – Trước làm trưởng khoa ngoại BV 175, nay về hưu chữa bệnh tại nhà…
Anh có tay nghề cao, “mát tay phục dược” - cả hai anh chị đều phúc hậu, giúp người bằng tất cả tấm lòng của người lương y, ai khó khăn anh chị chữa bệnh không lấy tiền!
Nhiều lần anh chị thử đưa bệnh nhân tới cho tôi chẩn, kết quả so với xét nghiệm, của bệnh viện giống y như nhau! Khi trong nhà có người bệnh chữa vài hôm chưa hết, anh chị lại gọi cho tôi, vừa uống thuốc vừa điều trị thêm bệnh hết nhanh hơn… Phần tôi, khi nào thiếu tự tin tôi lại nhờ anh thăm khám bằng phương tiện y học hiện đại cho những bệnh nhân có bệnh nặng!
* Tổng cộng là 30 người (từ bệnh nhân được chữa hết những bệnh lạ) –Đã tin và theo học Nhân điện! Hiện có 11 người chữa bệnh giỏi và phát triển về tâm linh cao… Nhận xét kỹ tôi phát hiện ra một điều: tất cả đều là phần Linh căn – và đến thời điểm nhất định, Ơn trên đã xoay chuyển để họ tìm đến đây, học tập và rèn luyện để rồi nhận một trọng trách – giống như tôi ngày xưa…
Tôi đa được huấn luyện để làm “Người-dẫn-đường” như vậy đó! Diễm phúc cho những người đi sau là được có “người dẫn đường” bằng xương bằng thịt, để trong quá trình tôi luyện có kẻ đỡ nâng, che chở, có người “chịu đau thế”, xin tội thay… có người “đón ý Bề trên”, kiểm tra lại kết quả thực hành! Có người dìu bạn đứng lên những khi quỵ ngã, người lau giọt lệ đắng cay chua xót đổ xuống mệnh trần… Tôi thà gánh tội vào mình, chớ không để cho ai ức hiếp họ: những người chị, đứa em, đứa cháu đã tự nguyện bước vào con đường hành Thiện nặng nề và đầy bất trắc nầy – Để rồi vừa trả nghiệp trần, vừa đa mang gánh nợ tha nhân…
* Cháu Hương ngày trước tự nhiên bị sưng cứng cùi tay bên phải, đau nhức mà không rõ nguyên nhân… tôi chữa hết sau 3 lần điều trị. Vài hôm sau lại bị đau nhức hai vai, nặng đến giở tay lên không nỗi! Trong những trường hợp như vậy, nếu loại ra các bệnh chứng thông thường như: viêm cơ cổ, đốt sống cổ hoặc viêm tuyến bã nhờn, viêm cơ bậc thang v.v… thể nào nguyên nhân chính cũng là do bị Cửu Huyền hành!
Tôi xin Điển về hỏi, quả nhiên do Tổ cô của Hương làm đau, cô muốn Hương theo học Nhân điện để làm thầy chữa - “Tương kế tựu kế” tôi bảo: “Nếu đúng như vậy, tôi không chữa cho H, Tổ cô làm cho hết đau tôi sẽ dạy H học chữa bệnh”. Chỉ 5 phút sau, H hết đau hẵn! Từ đó tôi mở luân xa, hỗ trợ cho H – Đến nay, cháu Hương đã học hết lớp 15 – chữa bệnh tốt và khả năng về tâm linh rất cao!
Đã kể, thì phải kể cho hết chuyện! Mỗi một người học chữa bệnh là một gánh nghiệp choàng thêm cho tôi – Tôi phải theo họ xuyên suốt trong một thời gian rất dài, ba hay bốn năm là chuyện thường… Mọi người tìm đến tôi như một người “chị Cả”, trút tất cả hoạn nạn buồn thương từ định mệnh tiền căn, hậu kiếp đến tai ương trần thế… Những vấp ngã, lỡ lầm, tội lỗi… tin cẩn như nói với lòng mình! Và tôi có trách nhiệm phải dìu chị em bước qua vực thẳm, tới nẻo đường quang…
Gần như một “quy ước bất thành văn”: bắt đầu bước vào đường Đạo là bắt đầu chịu “dồn nghiệp, trả nghiệp”. Hoạn nạn, tai ương kéo tới liên tục, chưa kịp tỉnh hồn đã chịu đòn kế tiếp, chẳng nhẹ nương…
Nghiệp Tổ của cháu H là thầy bùa, muốn H mở tâm linh để giữ nghiệp nhà! H không chịu theo nghiệp Tổ phụ – thế là bị hành liên tục… Gần hai năm chưa ngã ngũ, nội một việc nầy tôi chiến đấu cũng mệt – Bởi đối với Cửu Huyền của người khác, tôi không được phép động chạm - xúc phạm tới họ là bị đòn nặng ngay tức thì! Chỉ được dùng trí mà hành xử cho khéo léo, sao cho Cửu Huyền tự nguyện buông tay, không đánh đòn con cháu nữa thì thôi…
* Mở luân xa 100% vừa xong, phần Linh căn cháu H nhập về: đang quỳ lạy Phật trong Chánh điện chùa Long Thành, H cứ dập đầu xuống đất liên tục! Cô cháu chúng tôi vừa phải lo che chắn cho H, lại phải nói lý lẽ cho phần căn không hành xác nữa – Hỏi mãi chỉ khóc mà không khai danh tánh là gì…
Một thời gian sau, có một âm căn về tiếp xúc với tôi trong bộ áo Nữ Thần, tự xưng là người của Mẹ Diêu Trì cho về để nhận H làm đệ tử và truyền phép cho độ đời… Tôi hơi ngạc nhiên vì bộ áo người đàn ba đó đang mặc trên người màu đen, nhưng cũ kỹ mờ nhạt – Tà chánh bất phân!
Tôi ngầm nhắc khéo H: “Con tự quyết định, cô không có ý kiến gì! Và nhớ là cẩn thận, đừng vội vàng hấp tấp…” Vốn H là đứa hiếu chiến, hiếu thắng – Nghe được quyền phép giỏi lập tức đồng ý ngay! Chuyện nầy làm cho hai cô cháu tôi “dở sống dở chết” nhiều phen!
Khi mở luân xa 100%, học viên nhân điện bắt đầu cảm nhận được các luồng sóng giao thoa vô hình từ các cõi (cả trên lẫn cõi dưới). Có khi luân xa tự quay, có lúc Điển thầy hoặc các Đấng về: Mặt đỏ dần lên, phần từ ngực lên đầu nóng sực, có cảm giác chao đảo nhẹ như người say sóng – mất thăng bằng (nhẹ) hoặc đau nhức hay nặng trì ở đỉnh đầu…
Trong thời kỳ nầy, ta mới cảm nhận được sự có mặt của các năng lực Siêu hình – và mỗi người nhận được nhiều hay ít phụ thuộc vào tâm năng của bản thân! Cháu H mê lắm, cứ thích lui tới đền Chùa để cầu xin nhận Điển, mặc dù tôi đã khuyên răn nhiều lần: “Giai đoạn nầy là lúc “hổn quân hổn quan”, năng lực của ta còn yếu, tâm đạo chưa vững – Điển Thanh chưa kịp về khí trược đã đi trước rồi, lỡ bị tà nhập thì khổ lắm!”
H bằng lòng nhận Điển của người đàn bà tự xưng là Nữ Thần – Từ đó bị nhiếp giữ phần hồn, xác trần ngày càng giỏi: nhìn thấy nhiều chuyện lạ, xuất hồn về quê nhà tận ngoài Bắc, sau điện về hỏi lại mọi sự việc đúng như in! có thêm hai vị thần Tổ nghiệp hỗ trợ – Những hiểu biết nhanh chóng làm cho H trở nên kiêu ngạo và thiếu thận trọng trong mọi việc… Thấy tính H hiếu chiến hiếu thắng, tôi chưa dám trợ cho lên cấp cao hơn. (Lúc đó H mới học lớp 7 đặc biệt). Chỉ e H ngã đường tà – với năng lực cao thì tác hại sẽ khôn lường cho nhiều người!
Cháu H nói với các bạn: “Cô đố kỵ với tôi, cô thấy tôi giỏi không dám cho tôi lên lớp – sợ tôi giỏi hơn cô”. Thế rồi H khoe có bà Cô họ hứa dạy lớp 11, 12, 13 cho H… Đến gần tết năm 2007 nghe H bảo sẽ về Bắc và có thể không trở vào nữa, tôi định đưa H lên lớp, để về quê có thêm năng lực trợ cho đời. Nghe tôi nói, H thoái thác: “Để con về Bắc vô rồi học cô ạ!”…
Tôi buồn rất lâu về chuyện nầy! Qua 1 thời gian khá dài, tôi đã dùng hết tâm lực của mình để dìu dắt, thế mà vẫn chưa chuyển được Đạo tâm của H. Mỗi chị em đạt được kết quả khả quan trong rèn luyện, khi đem kể lại – tôi đều hoan hỉ, sung sướng như nhau – Thêm năng lực cho người chánh là thêm nhiều bàn tay dìu đỡ nhân sinh, là bớt đi khổ nạn…
Tất cả những gì tôi dày công nghiên cứu và thử nghiệm, tôi đem truyền cả cho các chị em để rút ngắn thời gian mày mò, tôi luyện! Không phải như 1 người thầy còn giữ lại “tuyệt chiêu” cho riêng mình, điều đó chưa đủ làm rung cảm tấm lòng của chị em hay sao?!
* Một thời gian dài, H không tới tôi, chắc vì thấy tôi không còn gì để cho H học! Hôm ấy chúng tôi cúng rằm tháng 7 – Thường mỗi ngày rằm, ngày vía chị em tôi tụ lại nấu 4 mâm cơm chay dâng cúng Phật 1 mâm, 1 mâm cúng chư Thần Thánh, 1 mâm âm vong và 1 đưa sang Miếu Mẹ (hiệu dời qua nhà cháu Minh).
Khi H qua tới – trời đang bắt đầu đổ mưa… Minh đùa giỡn không chịu mở cửa – Khi H vào được trong nhà, cô chỉ tay vào mặt M và nói: “Tao cho mày thức trắng 1 tuần lễ!” Tôi rầy: “Bạn bè giỡn chơi đừng có giận mà làm bậy không nên”. H gằn lại: “Con nói như vậy đó! Con cho nó thức trắng 1 tuần lễ”. Tôi bực mình, không thèm nói gì, quay sang lo chuẩn bị thức ăn…
H đang đứng nấu bếp, bỗng dưng ú ớ gì đó trong cổ họng rồi đưa tay khua khoắng loạn xạ một hồi... Tôi ngạc nhiên: “Con nhỏ nầy đang làm trò gì vậy không biết nữa!” – Một lúc sau thì H bình thường trở lại, la lên: “Tao đuổi 2 thằng Tổ cậu của thằng Minh ra ngoài đường dầm mưa”. Tôi nói: “Người ta là Tổ cậu cũng nể một chút chứ!” – H lại nhấn thêm 1 câu: “Con cho chúng nó dầm mưa luôn!”… Một hồi sực tỉnh, sợ tôi rầy la H cắp nón đi về mất, không trở qua nữa…
Hôm sau, H trách: “Lúc con đang đứng nấu bếp 2 Tổ cậu của anh Minh nhảy vào bóp cổ, con vời cô cứu, cô nhìn mà chẳng thèm nói tiếng nào!”. Thực ra, tôi có biết H nói gì đâu…
* Hơn 1 tháng sau, H tới nhà tôi – Cả người xanh nhợt, lạc thần, tay chân run lẩy bẩy… H bảo cả tháng rồi tự nhiên không ăn, không ngủ được, người đuối lã chỉ được chực xỉu đi! Tôi tìm hiểu căn duyên sự việc, thì ra H bị bà Sư phụ hành xác, vì tội gì tôi cũng không biết! Lúc đó tôi giận quá, bèn xin Điển trụ về cho người đàn bà ấy hiện nguyên hình… Tôi thấy 1 phụ nữ trẻ đẹp độ chừng 40 tuổi, đội trên đầu 1 chiếc nón kiểu dáng rất lạ màu nâu xám, bên trong có nhiều sọc ngang, giống như những chiếc nan quạt, bước đến gần nhìn kỹ, tôi chợt rụng rời: một con rắn hổ mang bành! – thì ra là một con rắn tu luyện thành tinh…
Tôi nói: “À, thì ra chính bà hôm trước nhập vào con H. hí lộng giữa nhà tôi! Lâu nay tôi không nói gì bà nghĩ rằng tôi sợ nên bà làm tới – Bây giờ tôi với bà đánh nhau 1 trận xem ai thắng ai thua nào!” – Nói xong, vía tôi thấy mình xông ra đánh nhau, y hệt như trong phim võ thuật, đòn mạnh như vũ bão đối phương trở tay không kịp, bị tôi tấn miết qua tới bên kia đường, đẩy té xuống hồ nước! Nhồi xuống hụp lên 3 lần, tôi nắm đầu kéo lên về bên nhà…
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình hung dữ đến như vậy – Vía đánh mà xác run ơi là run! Sợ nhỡ thua xỉu nằm một chỗ thì sao?
Thực ra – trong lúc thần vía của tôi làm điều gì, chỉ có tôi là biết! Mọi người chung quanh chỉ thấy tôi nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ, nếu lúc đó có ai la lên một tiếng hay vỗ vai 1 cái – Chắc tôi đứng tim mà chết quá! Nhẹ thì cũng bị loạn thần, giống y như phim chưởng gọi là “Tẩu hỏa nhập ma”.
“Sư phụ Rắn” lúc đó ngồi lết dưới đất mà rên, còn tôi cũng mệt muốn hết hơi! Tôi nạt: “Bây giờ ta tha cho – trốn đi cho xa, đừng để ta thấy mặt”. Con rắn làm nư: “Con đau quá, con đi không nổi!”. Tôi ngồi thần ra: “Làm sao giờ, chẳng lẽ rồi cõng nó đi?” Điển ông ra mặt: “Để ta giúp cô, ta đưa nó đi khỏi đây!” Ông phẩy tay 1 cái – con rắn biến mất!!
Tất cả những chuyện hành xử như vầy, mọi người nhìn vào chẳng biết gì, chỉ nghe tôi nói lõm bõm vài câu, bằng vào kết quả là ngay lập tức mọi triệu chứng bệnh đau hết liền, hoặc tạm ổn… Có khi phần âm cao tay ấn, phép án vào mạnh – tôi phải giải vài lần mới hết hẳn!
* Chuyện kể về cô H vẫn còn dài, các bạn ạ! Để các bạn thấy chiến đấu với loại tà cao tay và chiến thắng họ không dễ, qua nhiều lần và sử dụng nhiều phương pháp khác nhau, tôi mới cứu H thoát khỏi bàn tay của kẻ ác!
Sáng hôm sau, sau ngày tôi đánh con rắn hổ mang bành, khi giải phép ta xong – H ăn ngủ trở lại bình thường - còn tôi tự nhiên bị đau cổ họng! Đau nhức đến nỗi tắt tiếng, ăn uống gì cũng đau nuốt không vô – Người hết sốt lại rét, đầu váng mắt hoa nằm mê mê trên giường…
Những lúc bị hành căn, tôi chữa cho mình chẳng tác dụng gì, và không thể nhờ ai cứu được – Thuốc men uống như uống nước lã vậy! Các chị em bệnh đã có tôi lo, phần tôi bệnh chỉ có nằm chịu chết!
Hương qua nhà thấy vậy, chỉ biết ngồi khóc: “Con xin lỗi cô, vì con mà cô khổ!”… Tôi đau như vậy đúng 7 ngày mới khỏi – Vừa bị vụ ba bé Chi 12 ngày, nay thêm 7 ngày nữa, tôi xuống cân đúng 3kg, người liêu xiêu nhẹ như bông…
Thấy chưa ổn, tôi nhờ anh Ch (huynh trưởng) lên hỗ trợ cho H! Anh Ch lên bắt và đưa “nữ thần rắn” về núi tu tập – Được có 10 ngày sau bà ta trở về, cho rắn hổ mang bao vây quanh nhà H. cô bé sợ quá chạy qua kêu tôi cứu… Anh Ch đưa sư Hướng tới giúp cho H – Chiều hôm đó khoảng 4 giờ, sư H để mõ lên đỉnh đầu H, xong cầm dùi gõ mõ tụng 1 thời kinh bằng tiếng Phạn.
Tôi nhìn mà tội nghiệp cho H – đầu lắc lư liên hồi theo nhịp Kinh… Vía tôi thấy ngoài đường lớn lúc đó đầy rắn hổ mang bành, chúng sắp hàng quay đầu về phía cửa nhà tôi, ngóc cao cổ ứng chiến… Tự dưng thấy có 1 giải lụa màu vàng lướt qua đầu bầy rắn, 3 lần như vậy thì cả bầy gục xuống cả, không còn ngẩng đầu lên được nữa!
Vòng đệm lót dưới cái mõ rơi xuống đất, sư Hướng để mõ trên đầu H gõ tiếp tục liên hồi cho đến khi H không còn lắc lư nữa… Sư H khuyên Sư phụ Hương đi theo Thầy về chùa tu – xong việc, tôi tặng sư Hướng tượng Phật Chuẩn Đề, pho tượng mà tôi quý nhất trong nhà! Đã hai lần Sư H nài nỉ xin mà tôi không chịu tặng, nay vì hy sinh cho Hương tôi đã tự nguyện cúng dường, chỉ cầu mong H hiểu cho lòng cô đã bằng mọi cách cứu đứa học trò lầm đường lạc lối của mình, mong cháu đứng cho vững, bấm chân mà đi theo nẻo Chánh, chớ lạc ngõ đường tà…
Điển trong đầu tôi vẫn báo rằng mọi chuyện chưa an!
* Bẵng đi gần 1 tháng, H lại chạy sang nói: “Cô ơi! Bà Sư phụ con lại về, cô xin Mẹ về cứu con đi”.
Lúc đó, tôi đành phải để cho bà ta tiếp xúc với H. 1 lần - phần tôi đang bị “đòn khảo” nhừ mình, lòng muốn nổi điên…
“Nữ thần rắn” nói: “Chúng ta là loài yêu tinh, trong tay đầy phép thuật. Bôn ba năm châu bốn bể trong chớp mắt, việc gì phải quy thuận Thánh Thần Tiên Phật làm chi – Để rồi tối ngày phải bái lạy quỵ quỳ, tụng kinh niệm Phật cho đau đầu mỏi gối! Nhìn cô Lan kia, tu hăm mấy năm nay được gì, đau bệnh tối ngày, miếng cơm không có mà ăn, nạn tai bất hạnh liên tục – có ai cứu cho không? Đi theo ta, ta truyền phép cho rồi lộc thực đầy nhà – can gì phải chịu khổ hạnh như vậy?”
Phải nhận lời kẻ tà rất “có lý”, và lực tác động lên tâm hồn đang chao đảo mạnh vô cùng! Sáng ngày hôm sau tôi cúng cơm chay xin dẹp bàn thờ và thề bỏ Đạo (Đây là lần thứ ba tôi xin bỏ Đạo). Mấy chị em ai cũng khóc khi nghe tôi thắp hương nguyền xin làm người vô Đạo – “Kể từ ngày hôm nay!”…
Sau khi cúng cơm, H cầu xin Mẹ về cứu H thoát khỏi bà Sư phụ ác độc. Lần nầy, Điển ông ngự về rầy H 1 trận dữ lắm, vì không chịu nghe lời cô Lan, cứ muốn được giỏi hơn người mà nên chuyện! Đi tới đâu cũng cầu xin “tiếp Điển” – giờ mới ra nông nỗi nầy, làm hại tới cô Lan… Ông bảo: “Trong vòng 3 tháng (từ hôm nay trở đi) cô H không được tới đây nữa – Cố gắng mà chịu cái nghiệp mình đã gieo đi! Sau 3 tháng tới Ta giải nghiệp cho…” H đành gạt nước mắt ra về!
* Chuyện kể về cô H vẫn còn dài, xin các bạn cố gắng đọc cho hết, đây thực là một bài học lớn cho cả tôi nữa!
Đi ngược thời gian về trước chút xíu - Dạo cuối tháng 9/2007! Từ vụ sập chân cầu Cần Thơ, làm chết rất nhiều người… Chị em chúng tôi đã tổ chức lễ truy điệu và tụng kinh cầu siêu 49 ngày cho các nạn nhân! Cô H và cháu Minh ở gần, buổi tối hay sang tụng Kinh với tôi – Phần âm kéo về rất đông, đứng chật cả con đường lớn, trật tự và ngoan ngoãn nghe Kinh – Có hôm trời mưa, nhà dột tôi không tụng, họ vẫn đứng ngoài đường lặng lẽ chờ! Thấy xót lòng tôi lại khoác áo, dâng hương…
Hai đêm đầu tiên có H qua nhà, tôi ngồi tụng chừng 20 phút – tự dưng cái mõ điếc câm, gõ vào dội ra âm thanh như khúc gỗ mục. Tôi dừng Kinh xem xét… H không nói gì, cầm chiếc mõ để sang chỗ khác: “Hết rồi cô!” – Tôi gõ mõ, tiếng lại trong vang như cũ… Đêm thứ 3, tôi cẩn thận phủ trường đóng cửa không cho âm vong nào bước vào nhà – Tụng Kinh một chốc, tôi thấy phần căn của H nằm sát vách. Do bị phủ trường nên nó hiện nguyên hình, không biết là con gì: dài gần 2 mét, có 4 chân, hai mắt tròn xoe màu xanh biếc như hai hòn bi ve, trông bề ngoài thì giống con cá sấu, nhưng hai mỏ lại ngắn (Sau nầy nghe tôi tả lại, có người bảo là con kỳ đà!) Cũng không có nhiều răng lởm chởm như răng cá sấu… Nhìn sơ qua, con vật nầy có vẻ hiền lành, không có gì đáng sợ!
Vía toi thấy mình đưa dùi gõ mõ dứ dứ: “Nằm cho yên, phá phách là ta khỏ lủng đầu nghe chưa!” Con vật ấy nằm im, hai mắt mở to, tinh nghịch – y như đứa bé ranh mãnh giả vờ làm trẻ ngoan… Một lát, tôi thấy nó đưa chân khều khều cháu Minh đang ngồi kế bên, làm thằng nhỏ cứ ngọ nguậy hoài! Tôi bảo: “Hương qua ngồi bên kia, thằng Minh qua bên cô ngồi!” – Thế là con vật lấy chân vuốt ve dọc cột sống cháu H, ra chiều thương yêu âu yếm!...
* Sẵn muốn tổ chức lễ truy điệu, tôi lập đàn phúng thí âm vong luôn! Đã làm lớn, phải tính toán cho cẩn trọng, nếu sơ xuất – âm vong tụ về đông phá khuấy hàng xóm chung quanh chứ chẳng vừa…
Xin Điển Trên về dạy – Thần Nam Tào về nói: “Phải thật cẩn trọng, vong người hưởng được các thứ ta cúng, xem chừng còn đánh nhau để tranh đoạt, lại còn bao nhiêu là rắn theo cô H, chúng không ăn được tụ lại phá khuấy gây hấn lung tung, e chừng lợi bất cập hại”. Tôi hỏi: “Nếu như vậy, điều gì sẽ xảy ra?” – Thần NT đáp: “Dọc con đường sinh biến cố, nạn tai dồn dập – Có thể xe cộ đụng nhau, người sinh hung hãn, chém giết – hiềm khích, tranh đoạt, sinh sự lẫn nhau…”
Tôi lo quá, nhưng cũng tự tin: khi biết tường tận, ta sẽ tìm cách hóa giải!hôm đó tôi cho Điển nhốt hết bầy rắn và linh căn của H. xong nhờ Thầy Tổ cho binh chốt chặn, xin Mẹ Diêu Trì cử Thien Binh và Chư Thiên bảo an - mọi sự đều ổn!
Nói chung – như ông bà xưa nói: “Trần sao âm vậy!” – Những cuộc lễ lớn thường phải có chính quyền chủ đạo và quân binh giữ an ninh, trật tự – Rút kinh nghiệm như vậy, sau nầy những khi lập đàn chiêu đãi âm vong, tôi vẫn xin Thầy cho Chư binh về canh gác, phòng xảy ra biến cố…
Thầy của chúng tôi có nhiều binh lắm! Khi Thầy còn sống tôi chỉ thấy thầy về một mình, sau khi mất, Thầy về tới là binh theo về chật nhà! Tôi có hỏi thầy: “Họ là Thiên binh phải không thầy?” Thầy cười nói: “Không phải đâu – Là những linh hồn tiến bộ tự nguyện theo thầy độ đời đó thôi!”
Thầy không nói cho tôi biết, ngầm cho 50 binh về án trong ngôi gia của tôi để trợ giúp! Gần đây (sau tết 2008) – Sư Hướng lên nhà tôi chơi, nói: “Cô Lan bây giờ giỏi quá! Trong nhà cô có binh của thầy Tổ nhiều lắm – Có Thiên binh, có 2 Chư Thiên – lại có Nhị thần Hộ Pháp trợ cho cô hành đạo độ đời nữa.”
Nghi ngờ lời sư H, tôi xin cho chư binh trình diện, thấy có 13 Thiên binh y phục như quan tướng triều đình và 50 binh của thầy Tổ. Tôi cầu Mẹ Diêu Trì về hỏi, Mẹ bảo chính Mẹ cho về để bảo an trong ngôi gia của tôi – vì càng ngày càng nhiều ác ma, tà đạo cao tay ấn tìm tới, Mẹ sợ trong nhà tôi sinh biến động…
Điểm lại thì thực đúng như vậy! Chỉ từ dạo sau tết 2008 đến giờ, các phần tìm đến nhà tôi đa số là yêu tinh, thần tướng, dạ xoa, ngạ quỷ – ít có vong bình thường – vụ nào cũng nặng nề và khó giải quyết!
Điều lạ nữa là những người có phần Linh căn, đang làm chủ 1 Điện thờ nào đó: có người ở Thủ Đức, Bình Dương, Hóc Môn, Gò Vấp, Phú Nhuận… Mỗi người tới, Mẹ Diêu Trì lại về, kiên nhẫn khuyên dạy, vạch ra cho họ thấy ưu và nhược điểm của từng người, để họ sớm nhìn thấy mà sửa chữa (Đây là lời Mẹ nói với tôi).
Trong các giới, tôi sợ nhất là những phần nầy! Mỗi một phan Linh căn xuống thế để tu tập hoặc độ đời, đều có khả năng và quyền hạn khác nhau, đa số đều giỏi và có biệt tài riêng! Tôi chỉ là 1 kẻ vô danh: Điện Thờ, áo mão cân đai không có - Lễ nghi, bài bản chẳng tỏ tường… Người nghe có khi không tin lại trách mình vì đố kỵ mà phê phán – Tôi cũng sợ xúc phạm đến các bậc cao niên!
Khổ một điều khi Mẹ về phán điều nầy lẽ nọ, tôi làm sao dám can – nhưng miệng mình nói, tội mình chịu biết trách ai bây giờ?!
Ngày xưa khả năng còn có hạn – các loại tà cao như vong chiến sĩ, binh gia, ngạ quỷ, yêu tinh tôi sợ lắm. Mỗi lần thấy họ là đã “thất kinh hồn vía” rồi! Đến giờ, ngay đến Thần Tướng mà sai đường, lạc nẻo quấy phá, nhiễu nhương – sau khi đấu trí, nói lý lẽ, nếu còn có ai ngạo mạn thách thức hoặc “ra đòn trước” khiến tôi nổi điên… thì tôi đánh tất chẳng chừa một ai… Có điều chỉ cần họ phảy tay một cái, là tôi có thể đau nằm trọn 1 ngày… ai nói là tôi không bị “trúng đòn”?
* Vừa mới gần đây, H điện lên cho tôi nhờ tôi “cấp cứu” – Kể: “Ở ngoài quê con có 2 đứa con trai ra Quảng Ninh làm mỏ rồi vướng ma túy, chết vì si đa! Người quê đem về chôn ở đầu làng – Tự dưng từ tết đến giờ tháng nào trong làng cũng có người chết trẻ trạc tuổi chúng nó! Thầy xem quẻ bảo bị 2 đứa ấy bắt hồn… Chiều hôm qua con xuất hồn về quê tìm , chúng nó bảo ngày mai nầy bắt em trai của con! Con tức quá bảo: “Tao cắt máu trong tay nhỏ xuống đất làm phép cho chúng mày tiêu hồn xác, hết đầu thai luôn! Rồi con cắt tay cho máu chảy – Con đánh và trói chúng nó lại. Từ lúc đó đến giờ tròn 1 ngày, con đau nhức cả người và nhức đầu, chóng mặt như búa bổ vậy!”
Tôi trụ thần nhìn, thấy H trói được 2 âm hồn rồi, bèn nhốt vào Kim tự tháp! Quay qua giải phép âm cho H - chút xíu sau, cháu H đã trở lại bình thường…
Hôm sau nữa, H lên nhà – đưa tay cho tôi xem dấu cắt: trên cánh tay H có 2, 3 vết sướt tựa như dấu lá cỏ, lá lúa sượt qua còn để lại vết tích vậy. Lạ quá! Tôi chẳng biết thực hư ra làm sao… “Người xuất hồn, hành động có thể để lại dấu tích như thực vậy ư!!” Buồn một nỗi, cô cháu nầy vẫn có xu hướng thích dùng tà phép để trấn áp hơn dụng Đức Từ Bi mà Giáo độ sinh linh…
* Tôi chỉ cho các Chị Em hỏi Điển: khi cần tìm hiểu về một việc gì đó, chỉ cần rửa tay rửa mặt sạch sẽ, mặc đồ dài vô – đứng trước bàn thờ hay Linh vị mà hỏi! Điển sẽ ứng về trả lời bằng nhiều cách: - Cả người xoay vòng nhẹ rồi ngã người ra sau nếu lời đáp là “Đúng”. Nếu “sai” Điển sẽ im lặng!
Hoặc là gật đầu hay lắc đầu, hoặc đếm số trên ngón tay… đếm chầm chậm đến khi nào đúng số đang hiện diện, ngón tay đếm sẽ tự động dừng lại!
Với bàn cơ, tôi có thể hỏi nhanh và chính xác hơn, nhưng các chị em khác không lên cơ được, nên tôi hay sử dụng cách nầy – Vì độ chuẩn xác cao và dễ hỏi! Có điều cần phải biết “tùy cơ ứng biến” hỏi cho đúng người, đúng việc! Câu hỏi cần đơn giản tránh hỏi “nước đôi” hoặc dài dòng văn tự…
Theo trải nghiệm của tôi – người phụ nữ hỏi Điển bằng phương pháp nầy dễ hơn Nam, vì thể vía của người nữ nhẹ hơn, Điển dễ chuyển báo…
Tôi dùng cách nầy để hỏi mọi người khác cũng tốt, khi người ta tự “gật” hay “lắc đầu” – họ sẽ tin tưởng hơn – Bởi những điều liên quan đến thế giới vô hình rất khó kiểm chứng, nhất là ở người có tri thức cao!
Với cháu H – hai ông Thần Tổ nghiệp cứ chen vào ứng báo, và luôn muốn đảo ngược hoặc làm cho sai lạc sự thực, để chống lại tôi – vì đã dẫn con cháu của họ đi theo con đường mà họ không muốn… Lắm lúc tôi tức điên lên được khi các chị em khác hỏi Điển trả lời giống tôi – mà ở H thì cứ báo nghịch lại! Ngặt nỗi H lại là người tự tin, có khi nghĩ rằng tôi cố tình làm bẽ mặt H không chừng!
Lần nọ – H tìm lên hỏi Điển về mấy việc quan trọng và cần thiết của mình – Đứng trước bàn thờ nhà tôi, Điển trong H vẫn cứ báo nghịch lại với phần Điển trong tôi – Bực quá tôi điều tra lại, thì ra là hai ông Thần Tổ nghiệp!
Tôi truy hỏi nhẹ nhàng, lịch sự… thấy thế 2 ông càng lấn tới bảo: “Chính chúng tôi làm cho Điển báo sai! Chúng tôi không muốn cháu H đi theo cô Hai - Yêu cầu cô lên tiếng cấm không cho H lên nhà cô nữa!”. Hèn nào Minh tới chơi, cô H chuyên nói những điều trái ngược với những gì Điển báo tại nhà tôi.
Tự dưng (như Bề Trên đã sắp xếp) – Minh “lò dò” tới… Đang cơn giận, tôi đánh cho thần Tổ nghiệp 1 trận, 2 tên quỳ xin lỗi tíu tít! Quay qua, tôi lại rầy Minh với H một hơi: “Hai đứa phải biết tự lực đi chứ chuyện gì cũng đợi cô là sao! Người ta đi học Nhân điện tốn biết bao nhiêu tiền, học xong về phải tự mình rèn luyện – Cô dạy các con không tốn đồng nào – 2, 3 năm rồi vẫn chưa buông rời được cứ ỷ lại hoài biết đến bao giờ mới nên… Từ nay tự mà đứng lên đi, đừng có níu cô hoài như vậy! Cô còn bao người, bao việc – đâu có ở không”.
Tội nghiệp, hai đứa hoảng hồn một phen…
* Mới vừa đây có 1 việc – tôi kể bạn nghe để kết phần chuyện về cô bé Hương nhiễu sự, người đem đến cho tôi nhiều chuyện rắc rối nghịch thường nhất trong nhóm chị em nhân điện!
Hôm đó H lên nhà tôi kể chuyện mình được Điển về dạy múa hát và nói tiếng Thiên (Là tiếng của Cõi Trên) – Nghe thế tôi gọi thêm vài cháu ở gần để tìm hiểu về chuyện nầy…
Phần căn của H nhập về, bảo với tôi là hiện đang theo Mẹ tu tập trên núi! Tôi hỏi có gặp bà Sư phụ hay không thì cô ấy bảo thỉnh thoảng cô có sang thăm SP tu ở gần chỗ cô. H múa hát còn ngượng ngập – có lẽ do về xác chưa quen, được một lúc thì SP H tới – Tôi nghe nói bà đi tu thì mừng, vội mời vào nhà… Bà ta quỳ lạy bàn thờ Mẹ xong chợt quay lại, hai mắt lóe lên, định thừa cơ đánh lén tôi!
Tôi giận quá, trói cứng lại nhốt vào Kim tự tháp. Quay lại, thấy Mẹ Diêu Trì đã về tự lúc nào, Mẹ bảo: “Cất một mẻ lưới, bắt được con cá lớn”… Thì ra Mẹ đã bày cho phần căn H nói là Sư phụ của mình đi tu – để bà ta ngỡ mọi người tin như vậy – mới lần mò về ra mặt, sau hơn một năm trốn biệt, thỉnh thoảng về phá H một trận rồi đi… “Nó tưởng lừa được ta, nào ngờ con Lan giỏi!” – Tôi giải giao cho Mẹ – Mẹ đánh cho một đòn, xác tan thành tro bụi bay lả tả…
Thật đáng thương! Nếu biết cãi hối thì có đâu phải tội tiêu hồn! Suốt 23 năm nay, đây là lần thứ hai tôi thấy Bề Trên triệt vong… Lòng Từ Bi Đại Đạo chỉ dốc sức cứu đời – kẻ thủ ác đã 5 lần 7 lượt Ơn Trên cho cơ hội cải tà quy chánh không nghe, giờ dẫu dày công tu luyện cũng hoài! Giống tích Tề Thiên Đại Thánh ngày xưa – quậy nát càn khôn tưởng mình giỏi tuyệt, nào ngờ bôn ba bốn biển chẳng qua được ngón tay Phật Tổ Thích Ca!
Chuyện về cô H chắc đã làm bạn đọc phát chán rồi. Chúng ta sang đề chương khác vậy nhé!