VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Nghiệp thế trả vay (5)

 

Nhà vừa xây xong 3 tháng rưỡi đã xuống móng, người ta xây nhà kế bên, nền bên ấy vừa xong – nền nhà của tôi  sụp xuống cứ như “lâu đài trên cát”! phải lo tiền mua gạch mới, lát nền, đầm nền lại… Một thiên gạch ống vừa giao lúc chiều đếm lại còn có 750 - sau nầy tôi mới biết tên thầu thi công đã bắt tay cùng chủ VLXD để ăn chặn vật tư!

Nhận nhà đúng 01 tuần thì máy nước cháy, phải thay máy khác! Có ai nghe mà tin cho được: chỉ 1 đường ống nước đơn giản của 1 căn nhà cấp 4, làm đi làm lại những 5 lần, bồn cầu sập 3 lần – Bồn sứ tráng men cao cấp bị hư cần gạt, mỗi lần dội nước cũng mỏi cả tay…

Mãi đến giờ phút nầy tôi mới tin có thuật Phong thủy và Tử vi! Số tử vi của tôi: năm 2000 không nên dời đổi, xoay chuyển nhà cửa – “lợi bất cập hại!” Hướng Tây Nam so với với tuổi của tôi là hướng tuyệt mệnh, trăm điều bất lợi… Cho dù có trồng cây cao bóng cả để chặn khí xấu hay rào dây leo xanh, có để hướng Đông Nam để đón sinh khí cũng chẳng ăn nhằm gì! Ở đây gió đồng lồng lộng thổi mỗi chiều – mùa bão giông cả mái nhà run bần bật mỗi lần gió lốc đi qua…

Người xưa có câu “tận nhân lực mới tri thiên mệnh” – Tận nhân lực rồi, tôi mới biết mệnh trời chưa qua được… Căn nhà như có ác thần, đóng cửa đi ra ngoài thì nhẹ nhàng, chỉ cần mở khóa vô nhà y như bệnh đau chực chờ kéo tới! Mỗi ngày tự kiểm chứng lại, tôi bị chừng 5, 6 chứng bệnh cùng 1 lúc là chuyện thường – Mãi rồi tôi cứ thấy rùng mình khi phải trở về căn nhà của mình, nơi tự lúc vừa hoàn thành, tôi đã ngỡ là mái ấm bình yên…

* Ở được 1 năm, tôi bị 1 người thanh niên say rượu kiếm chuyện đập phá lung tung trong nhà, Mẹ con chạy tứ tán mỗi người nấp vào 1 xó… Chuyện nầy tôi cần kể tường tận cho các bạn nghe – Bởi vì trong đó có bàn tay huyền nhiệm của Ơn trên xoay chuyển!

Nhỏ em Út của tôi lên chơi, lúc về xe máy đạp hoài không nổ. Cậu Th nhà bên đang lúc say liêu xiêu bước tới, chẳng nói gì đưa tay nắm cái xe định giúp, nhỏ em sợ quá vứt xe vừa la vừa chạy – chỉ có vậy mà Th chạy vào nhà đập phá tan hoang! Lạ một điều như có ai che chở: cửa kiếng như vậy mà sức thanh niên cường tráng như Th đạp hoài không vỡ, trong nhà những thứ giá trị còn nguyên – chỉ vỡ mấy cánh cửa lá sách nho nhỏ, 2 cây đèn Néon, bình hoa và lư hương… Nước dơ và đất cát đầy nhà!

Cậu Th nổi tiếng cả xóm nầy như một “trùm khủng bố” _Ghiền rượu, mỗi lần say xỉn thì vô phúc cho ai chọc giận: Th đập phá tan hoang nhà cửa, qua ngày hôm sau lại mượn rượu về quậy tiếp… Không ai dám ứng cứu nhà bị nạn, mọi người rón rén đóng kín cửa trốn - im thin thít!

Công an có bắt lên xã, chỉ 1 giờ đồng hồ sau đã thả về. Vài căn nhà ở gần Th – gia chủ sợ quá bán nhà đi chỗ khác, chỉ còn lại tôi không có chỗ đi về…

Hôm đó – sau khi CA bắt 1 giờ, cậu Th được thả ra, có người đưa về bằng xe máy đàng hoàng! Hai đứa em trai và 2 con tôi đang đứng nghe ngóng, cậu Th đi qua cầm con dao phay thật to dứ dứ: “Tao đi uống rượu lát về tao làm thịt bây hết cho coi!”

Tôi sợ quá vào thắp hương trên bàn thờ khấn xin Mẹ về cứu – Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng oan uổng nếu đổi mạng với thằng say…

Th về, đi xăm xăm vào nhà tôi! Đột nhiên quỳ xuống lạy bàn thờ, chắp tay xá tôi xin lỗi: “Con bị bệnh tâm thần ma, cô Lan tha lỗi cho con, cô chữa bệnh dùm con đi!” Th quỳ lết giữa nền nhà đầy đất cát và manh kiếng vừa khóc vừa xin - hàng xóm bu lại, nín thở ngồi sau hàng rào nhà bên theo dõi, ai cũng ngạc nhiên vì sự thể lạ lùng…

Sáng hôm sau, cha cậu Th về, chẳng hề bước qua han hỏi một tiếng! Tôi tức quá xế chiều qua nhà gặp cha Mẹ Th. Cậu làm ly nước chanh bưng lên mời tôi, vốn trước đây anh chị của Th là học trò của tôi nên gia đình cũng quý! Nói chuyện một hồi, rốt cuộc tôi lại chữa bệnh cho cha cậu Th và … huề!!

Qua ngày sau nữa, tôi gọi Th sang hỏi: “Hôm qua nhìn Th – cô thấy có 1 âm vong ngạ quỷ nhập vào khuấy phá! Một đứa con trai tuổi độ 16, 17 da ngăm đen – mũi cao, tai dão mặc áo thun 3 lỗ màu đen, người nầy con có biết hay không?” Th đáp ngay: “Là anh con - thằng Mỹ đó!” Phần vong lúc ấy đang đứng tựa cửa nhìn sang, tôi mời qua nhà, hỏi lý do tại sao lại khuấy phá mọi ngươi như vậy. Vong nói: “Mồ mả ông bà bị động, phân bò phân heo các loại bẩn thỉu quá chịu không được nên con mới nổi điên con quậy”… Hỏi lại, Th nhận là bán đất cho người ta làm trại chăn nuôi, phân bò heo chảy đầy mồ mả ông bà!

Tội nghiệp âm vong, tôi mua bánh trái cho ăn, mỗi đêm lại thắp hương cầu xin Mẹ cho âm vong và cậu Th đổi tính, thuần lương trở lại!

Sau, có lần Th đang lên cơn đập phá nhà cửa tan hoang, tôi cầu xin Mẹ về: “Mẹ ơi về cứu đi, của cải làm ra khó mà Th nó đập tan hết rồi còn gì – Mẹ về trói tay lại không cho nó quậy nữa, Mẹ ơi!” Gần như ngay lập tức cậu Th không đập phá nữa, quay lại thắp hương quỳ lạy bàn thờ PB xin lỗi và khóc…

Từ đó trở đi, Th đổi tính hẳn – Trong một thời gian rất dài không thấy tiếng tăm, giống như bốc hơi đi vậy – Làng xóm yên ổn, bình lặng hẳn!

Th nghe lời tôi, làm cửa rào và đập bỏ thanh trụ chống ngay chính giữa hàng ba nhà mình, đưa vong người anh vô chùa…

* Hai năm sau ngày quậy phá ở nhà tôi, một buổi trưa nọ cậu Th đột ngột mở cửa bước vào nhà tôi, cũng với dáng vẻ đang say rượu! Tôi thất sắc: Nó lại muốn quậy gì nữa đây? – Nào ngờ Th nói: “Lúc nãy con đi qua nhà cô thấy Mẹ Quan Am đứng ngoài cửa nhìn con ra dáng buồn trách lắm! Con nhớ lại chuyện hai năm trước con xúc phạm cô Lan nên con qua xin lỗi cô lần nữa!” Tôi nói cho có chuyện: “À! Mẹ Quan Am đứng trong Miếu đây phải không?” –“Không phải, con thấy Mẹ đứng ngoài cửa rào kia kìa, y như người bằng xương bằng thịt vậy đó!” – Đúng là chuyện lạ…

* Đối diện nhà tôi là chuồng nuôi bò sữa của nhà ông D. Đủ thứ chất ô uế từ bên ấy văng cả sang nhà tôi, mùi hôi lan theo gió đến ngộp thở. Tôi than thầm: “Đúng là chạy ô mồ mắc ô mả!”… Mẹ Quán Am về nói: “Cố chịu đựng chút xíu, chừng nửa năm là họ dẹp chuồng bò” Tôi hốt hoảng xin: “Mẹ ơi, đó là chuyện làm ăn của người ta, Mẹ cho phép triệt người ta phá sản tội nghiệp lắm!” PB nói: “Đâu có, họ làm ăn khấm khá dời chuồng bò đi chỗ khác chứ có gì đâu!” – Quả nhiên chỉ nửa năm sau, bà Mẹ vợ của ông D ở quê lên, tôi chữa cho bà hết bệnh đau thần kinh toạ – Bà Mẹ về nói với con: “Cô Lan chữa bệnh từ thiện không ăn tiền, lại thờ Mẹ Quan Am tụng kinh niệm Phật, để chuồng bò ngay cửa nhà cô mang tội!” Thế là ông D xây tường cao bít kín chuồng bò, tôi thoát được 1 nạn!...

* Bên hông nhà tôi là nhà anh Chín. Cả nhà 15 nhân khẩu, anh Ch làm nghề đi nhặt phế liệu – ngày nào cũng đốt mùng mền, dây điện… Các thứ! Khói lên đen nghịt cả xóm, khí đốt hít phải là bị bế phổi không thở được! Đã thế lại “đi đồng” tự do dọc theo hàng rào nhà tôi, hố xí trong nhà dẫn chảy ra ngoài dùng nước phân tưới rau quả… Ban đêm – vừa nhắm mắt đã giật mình vì tiếng nước chảy ào ào, 15 nhân mạng – chỉ cần mỗi người “xả” 1 lượt tôi đã thức trắng đêm!

Mùi hôi thối đến ngộp thở, lợm giọng! Cả đêm đóng kín cửa lại mà chịu… Tôi thường xuyên bị bế phổi khó thở – chất 2, 3  chiếc gối dựa đầu cao để ngồi chịu trận cho hết đêm…

Sau, chịu không nổi nữa tôi dời Miếu cùng 2 tượng Mẹ đi để đăng bảng bán nhà! Bán mãi vẫn chẳng ai mua…

* Tháng 7/2007 – ba bé Chi bệnh, đi nằm BV 175 và giải phẫu dạ dày! Vợ ông ấy điện về cho tôi: “Anh Hai sau khi giải phẫu tỉnh dậy giật tung hết các dây dẫn truyền, la thét om sòm rồi giờ đang hôn mê, cái bụng chướng to lên – chắc là sắp chết rồi. Chị xuống mau lên em sợ quá!” – Mười giờ đêm Mẹ con tôi tới BV, tôi xin Ơn Trên về cứu mạng ông H!

Sau khi tôi chữa bệnh cho ba bé Chi, tình trạng của ông bình ổn trở lại…

Sáng ngày hôm sau, tôi phát đau chiếc răng cuối hàm dưới, nơi chỉ có 1 lỗ châm kim nhỏ xíu và xưa nay chưa hề đau nhức lần nào… Đau cho đến nỗi như có ai đó cầm sợi thần kinh rút kéo từng hồi, mỗi lần siết lên đến như mưng cả óc!

Tôi đã từng có 3 đứa con, người xưa bảo: “Không có cái đau nào cho bằng đau đẻ!” – Tôi sanh 3 lần không ai nghe một tiếng rên – ấy vậy mà chỉ đau 1 chiếc răng tôi đã bò lê trên giường, rên siết cứ như sắp chết đến nơi rồi vậy!

Ti – con trai tôi về (lúc đó tôi đã hết đau) nghe kể lại, cháu nói một câu “lịch sự” như sau: “Tại Mẹ sức khoẻ yếu nên đau 1 tưởng ra 10, chứ đau đến vậy thì chết – sống sao nổi!” – Hôm sau cơn đau lại phát y như cũ – bé Chi gọi anh về, thằng nhỏ chỉ nói gọn một câu: “Thực là kinh khủng!”

Thế roi, ngay lập tức Ti chở bà Ngoại đi tìm nhà thuê cho tôi ở – Sáng hôm sau “áp tải” tôi bỏ nhà ra đi, chịu bỏ tiền thuê nhà hàng tháng để “trốn nghiệp” không cho tôi chữa bệnh cho người – để khỏi bị đau thế hoài như vậy…

Thế là tôi bước sang một giai đoạn khác! Ba bé Chi thì được ra viện chỉ sau 8 ngày, với vết mổ dài 1 tấc và 2, 3 lỗ nhỏ bên hông – BS khen bệnh nhân nầy sức khoẻ đề kháng cao, da thịt lành tính, bệnh án “lủng bao tử” phải nằm viện nửa tháng - Ông ấy chắc là người đầu tiên ra viện sau 8 ngày… Ông H có biết đâu để đánh đổi lấy sự “lành tính” cho ông, tôi đã đau nhức như đã kể ở trên những 12 ngày chẵn, chỉ để giữ cho con còn có người gọi một tiếng: “Cha” hờ!

* Gắn chiếc bảng “Cho thuê nhà” ngoài ngõ, tôi không ngờ mình đã “vẽ đường hươu chạy” – Bệnh nhân lại lần theo số điện thoại tìm tới nhà mới: “Chị có xuống địa ngục em cũng đi theo!” – Ti về gặp tôi chữa bệnh, chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm, nói với Ngoại: “Mẹ con hết thuốc chữa rồi!”…

Về nhà thuê, tôi lại lâm vào “khổ nạn” mới: nạn nhà “ổ chuột”! chuột cống chạy ngang dọc, có lúc đứng lại nhìn ta như đang đánh giá “thực lực đối phương”, hai con mắt tròn xoe nửa như rình rập, nửa như doạ nạt…

Mẹ con tôi sợ chuột có tiếng, lúc đó chỉ biết leo lên giường nín thở… rình lại chuột!

Mái nhà thấp lè tè, nóng đến muốn chảy mỡ, mưa lại thành “sân trượt patin” – Nhà sát hè đường, nửa đêm tiếng xe máy còn gầm rú đinh tai nhức óc – Con đường rộng thênh thang làm tiêu điểm cho phe “yên hùng xa lộ”, thấy mà thương!

* Vừa cúng cơm Thượng trang thờ Mẹ (lúc nầy tôi chỉ còn giữ 2 tượng Mẹ Quán Am và Mẹ Diêu Trì, mỗi tượng cao chừng 3 tấc!) Có thêm 1 tượng Chuẩn Đề bằng gỗ – Tượng khắc nhữnh cánh tay bằng gỗ và khuôn mặt thực sống động và oai nghiêm… Trời đổ cơn mưa lớn, dột nát bàn thờ – Vài hôm sau, tôi đang nằm nghỉ trưa chợt nghe “rầm” một tiếng, toàn bộ trên bàn thờ Phật đổ xuống đất, tượng Phật rơi ngổn ngang…

Tôi đứng ngẩn ra, suy nghĩ: “Lạ lùng thực, nếu có con chuột chay cùng lắm thì rơi 1 tượng đàng nầy đổ cả 3 tượng với cả tấm hình Phật Bà thật lớn để ở trong cùng, lý do làm sao vậy?”

Điều lạ lùng thứ hai: Hai tượng Phật bằng gốm sứ và tượng Chuẩn Đề chỉ gãy 2 cánh tay, tôi mua keo dán gắn vào lại vẹn nguyên như cũ - mặc dù rơi cách mặt nền gạch hoa hơn 1 mét chiều cao…

Nhà thuê không có cống ngầm, cứ xả ra bao nhiêu nước thì bơi đủ bấy nhiêu, mùi tanh hôi khó chịu liên tục xông vào nhà. Chịu hết xiết, tôi lại đi tìm thuê nhà khác – Với chiếc xe đạp Martin, tôi lang thang 3 ngày khắp hang cùng ngõ hẹp, từ phường Hiệp Thành, Tân Thới Hiệp rồi Tân Chánh Hiệp… Chẳng tìm được căn nhà nào vừa ý, giá nhà thì đắt như vàng! Ở đâu cũng đầy người, đầy bụi khói… sự loạn động ở những địa phương gần khu công nghiệp đến bây giờ tôi mới tận mắt chứng kiến – dường như ở đâu đó cũng đầy rẫy sự bất an. Tôi thì cứ như con gián ngày nấp ở xó nhà, không dám mon men ra đường, chỉ e trời sập trên đầu!

Bệnh tật và sự căng thẳng thường xuyên của công việc làm cho tôi – Ngoài những lúc “lên gân” - trở nên như một quả bóng bị xì hơi, lơ ngơ lẩn ngẩn suốt ngày… Tình trạng đãng trí hoặc thiếu ý thức mỗi lúc càng thường xuyên hơn – Đến nỗi có ngày tôi làm cháy khét 2 chiếc nồi cùng 1 lúc!

Con trai tôi về thấy thế bảo: “Mai mốt bán được đất có tiền rồi Mẹ thuê người phụ việc đi, chứ không chắc có ngày Mẹ làm cháy nhà mất”.

Có khi tôi hỏi câu gì đó, Ti nói: “Mẹ hỏi con câu đó đúng 3 lần rồi!” – “Hình như con chưa trả lời Mẹ mà!” – “Con trả lời đủ 3 lần!”…

* Đến một ngày, tôi tìm được 1 căn nhà ưng ý – giá lại rẻ! Mừng quá, tôi gọi điện cho chủ hẹn gặp để ký hợp đồng, tưởng chừng mình sắp thoát nạn trời đày…

Tôi được gặp 1 ông sĩ quan cấp Tá – bác sĩ quân y: cao ráo, đẹp trai, trí thức! Sau một tiếng đồng hồ tiếp chuyện, ông ta bảo cho tôi ở không tốn tiền, chỉ cần thỉnh thoảng đi “uống cà phê” với ông cho vui thôi!

Tôi quyết định ngay lập tức: “Tôi không thuê nhà nữa – Mời ông về cho!” Hắn đứng lên chào về, đột ngột ôm hôn vào má! Tôi tát cho 1 cái, hắn chìa má bên kia: “Tát thêm cái nữa cho đồng” - trơ tráo đến thế là cùng…

Tên chủ nhà vừa ra về, tôi vô buồng nằm khóc đến lã người: “Mẹ ơi! Sao Mẹ lại đẩy con đến tận cùng sự tủi nhục đến thế nầy?...”

Ba giờ sáng đêm hôm đó, Mẹ  Nam Hải Liên Hoa về đứng đầu giường, ngâm tặng tôi bài thơ “Hoàn Ngôi” – Người chẳng phân giải điều gì, chỉ chờ tôi chép lại xong cả bài thơ là biến mất… Mười ngày sau, tôi bán được đất, trở về đất cũ ở Ap Đông xây lại nhà ở, bấy giờ tôi mới tin rằng “sỏi đá được hoàn ngôi!”. Xin chép tặng các bạn, để kết chương “Nghiệp thế trả vay”, tôi bắt đầu vào 1 đoạn đời mới!

 

HOÀN NGÔI

 

Muốn cho người khóc được cười

Muốn cho sầu tịnh, cho vơi nỗi lòng

Muốn nắng sớm, ghét mưa dông

Người đi tứ hải thong dong cõi Người

Muốn tan hoạ, Phước thêm bồi

Hoa cười bướm hát bao lời thanh tao

Trả công cho kẻ cần lao

Ban Lộc cho kẻ lao đao phận người

Đem vinh đổi nhục cho rồi

Đem duyên thù thắng đổi dời truân chuyên

Lấy hoan hỉ đổi ưu phiền

Lấy câu chúc tụng ban riêng cho người

Xua tan bóng tối một đời

Cho vầng dương rọi một trời phong quang

Đem áo ấm đổi cơ hàn

Đem vòng Nguyệt quế đăng đàn tặng ai

Đền bồi cho kẻ trúc mai

Cho người nguyện gánh hai vai nhân tình

Canh khuya thao thức một mình

Đem huyền cơ tỏ quang minh một lần

Công cao, bổng lộc trả dần

Đem áo gấm đổi cơ bần một phen

Tràng phang, bảo cái tặng đền

Pháp Luân thường chuyển, vinh danh giữa đời

Tam đồ lục đạo chuyển dời

Đoá sen trắng lại về nơi Liên Đài

Tàn đêm – rạo rực chân ngày

Dung nghi tỏ lộ, an bày hậu thân

Ngựa xe qua cõi Phù Vân

Trả người nửa kiếp bụi trần vương mang

Đây Phật Ấn – nọ Bảo Đàn!

Trả về cho khách hồng nhan – để rồi…

Đem Pháp thí chuyển mê đời

Lần trong mạt lộ dắt người thiểu căn

Mai ngày nắng ấm, mưa xuân

Dòng dòng Cam Lộ tưới nhuần duyên sau

Tàn đêm, giúp trẻ giải sầu

Nhẩn nha Mẹ hát vài câu ấm lòng

Hết nắng lửa, hết mưa giông

Tròn câu tâm nguyện, minh thông cận kề

Tây phương – lối cũ con về

Phật Đàn lại ngự, xác mê trả trần!...

 

12/10/2007

(Nam Hải Liên Hoa Phật ứng tặng!)

Trước
32. Thực hành cụ thể (7)
Kế tiếp
34. Thực hành cụ thể (8)