VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Thực hành cụ thể (7)

 

* Tôi có người quen tên H, cô ấy bán rau cải ở chợ Hiệp Thành – Người có căn Tổ nghiệp nhập, khi nhập vào thì hút thuốc như kéo bể và ăn trầu, ợ ngáp suốt… Nhưng được cái là vẫn tỉnh táo, bình thường! Cô H cũng làm Thầy pháp, khi cần thì hương khói đội vải đỏ nhập đồng, múa may quay cuồng và làm phép khoáng nhang, rảy nước…

Lâu lâu, khi bị hành, bị phá bởi những tà cao tay ấn, cô H vẫn tìm tới nhờ tôi xin Mẹ về giải cho… Có lần nọ cô giúp 1 cậu làm nghề trồng rau, bị vong anh ruột nhập vào! Cậu này bị đã mấy năm rồi, nay đau mắt, mai đau ruột, mốt đau đầu… Nằm BV hàng tháng là chuyện thường!

Cô Huệ “Tôn Bát Nhang” thờ Cửu Huyền, xong án phép không cho vong vào nhà – Trong một tuần lễ liền cứ hể đêm tới là vong người anh lại về than van trách móc, năn nỉ, rủ rê đứa em trai – Người em thương anh bước ra khỏi nhà, vong lại nhập vào…

Người anh xưng mình là Thánh, muốn học nghề chữa bệnh để cứu nhân độ thế, cho người em đau là cốt để vào BV học phép cứu người! Có điều kỳ lạ mà ai chưa thấy không thể nào tin: vong nhập vào, người em nằm ngửa dưới đất, tay chân đưa lên trời – chỉ co duỗi các cơ ở lưng mà đi được 200 mét, lúc đó có nhiều người chứng kiến chuyện này!

Cô H không thể làm cho vong rời đi hẳn, tới năn nỉ tôi trợ lực… Thời gian đó, tôi đang bị rối loạn tiền đình rất nặng: chóng mặt xây xẩm buồn nôn… Những lúc như vậy, thì mọi vật chung quanh cứ quay cuồng, thần trí không trụ được!

Nể cô H, tôi tới nhà! Lúc đó vong đang nhập xác trần, lăn lộn đánh võ, trồng chuối ngược và la lối như người điên! Có điều lạ là hai mắt cứ nhắm tít như vậy – lại lăn lộn ầm ầm trong căn nhà chật hẹp mà không làm đổ vỡ thứ gì chung quanh. Tôi ngồi xếp bằng hồn tỉnh xác mê, cảm nhận mọi sự nhưng tay chân đầu óc quay cuồng rũ liệt, tứ chi không chịu theo sự điều khiển của não.

Cô H la lên: “Chị – xin Mẹ Quan Am về đi chị!” – Tôi sực tỉnh chắp tay xin… Điển về thì vong quỳ trước mặt tôi lạy lục, khóc van xin Mẹ tha tội cho – Chỉ 2, 3 phút sau tôi lại rơi vào cơn lạc thần, vong điểm mặt tôi chửi mắng không tiếc lời! Tuy nhiên không dám đánh hay làm gì tôi. Có lẽ vẫn e dè sợ Điển phạt… Phải nói buổi sáng hôm ấy là cực hình lớn với tôi: phải chịu ngồi im nghe vong sỉ vả đủ điều: - “Bà lừa tôi, bà giả Mẹ bà tưởng tôi không biết hả…” Khi tôi trụ thần lại được thì vong quỳ lạy van xin – Cuối cùng tôi chịu thua, bảo cô vợ của xác người em mua mực tàu về vẽ hình chữ Vạn trên lưng trong vòng 1 tuần đợi tôi khỏe rồi tính tiếp!

Ấy thế mà cậu trai đó hết bị vong quấy! Hơn nửa tháng sau tới tìm tôi: “Em xin chị giúp – Dạo nầy trong người em nóng như có 1 lò lửa thiêu vậy! Ruột gan thì nôn nao không làm được việc gì cho ra hồn, cứ bứt rứt vật vã, trong người làm sao đó!”

Cậu thanh niên lấy thuốc ra hút, tình cờ tôi thấy giữa lòng bàn tay có hình chữ Vạn. Tôi bảo xòe 2 tay cho tôi xem: “Ai vẽ cho em đây!” – “Vợ em, hôm đó chị bảo em vẽ trên lưng, chị Huệ biểu vẽ trên 2 bàn tay cho chắc ăn!” – Tôi phải giải thích: “Đây là phép của nhà Phật, cần tuyệt đối thanh sạch thì mới thiêng! Chị bảo vẽ trên lưng, lại còn phải tắm rửa sạch sẽ thắp nhang xin nữa. Bàn tay của mình làm đủ thứ chuyện không sạch sẽ, em chưa bị Điển hành cho điên khùng đã là may!” – Tôi xin xả phép và xin lỗi PB Quán Thế Am – Từ đó cậu thanh niên ấy hết hẳn…

* Có lần một người P.N tên H nhờ tôi giúp chữa cho con trai của mình, tên Qu – 22 tuổi! Cách đấy 3 năm bắt đầu bị tâm thần, đã chạy chữa nhiều nơi nhưng không khỏi…

Tôi rủ cô Huệ, cô hứa trưa mai 1 giờ sẽ đi cùng tôi! Đêm ấy, thầy Hải Thượng về nói với tôi: “Thằng bé ấy sắp chết rồi, con không giúp được gì đâu - Đừng nhúng tay vào kẻo bị đòn nặng đó! Bà ấy tạo ra nghiệp chướng, giờ tới lúc trả nghiệp rồi, Thượng Đế cũng không cứu được!”

Trưa hôm sau, vì lỡ hẹn với chị H – Tôi cùng cô Huệ cũng đi, tôi có thắp hương xin phép Mẹ Quán Am…

Sang nhà chị H, tôi xin phép đi ra sau rửa tay – Ngang qua 1 căn buồng tôi thấy bên trong có vong 1 người đàn ông ngạ quỷ cao lớn, bệ vệ đang nằm trên giường! Tôi hỏi, chị H cho tôi biết đó là phòng của ông già chồng, đã bỏ không 3 năm nay từ khi ông chết…

Tôi xin phép Mẹ trợ, còn cô Huệ thì đốt nhang khoán cho vong nhập xác cậu Qu. Một lúc sau vong về, cậu Qu nói lảm nhảm lúc mê lúc tỉnh – Cứ ôm siết lấy Mẹ, 2 bàn tay lần sờ mó và xoa nắn 2 bên ngực người Mẹ… Lúc đầu tôi nghĩ: “Cưng con kiểu gì hăm mấy tuổi còn “sờ ti” Mẹ!” – Về sau, trụ thần nhìn – tôi thấy ra vong của… ông già chồng!

Tôi chợt hiểu toàn bộ sự việc, đêm qua Mẹ về nói với tôi: “Người đàn bà đó có tội loạn luân trên bọc trong dâu” – Chị H thì nói với tôi: Ông già chồng hồi xưa nổi tiếng đẹp trai, nằm trong giới xã hội đen về cá cược đua ngựa – Có 49 đời vợ… Lúc chị H về làm dâu, sinh con ra được đúng 3 tháng thì chồng chị lặng lẽ bỏ nhà đi vượt biên, không 1 lời từ biệt – Hơn hai mươi năm không 1 lần trở về thăm lại vợ con!

Nhìn người đàn bà đẹp như Tây – da trắng má đỏ môi hồng… Dễ gì thoát khỏi đôi mắt của ông già háo sắc 49 đời vợ!

Và… bánh xe định nghiệp ngừng quay khi đứa con trai của chị H chết, gần 1 tháng sau ngày chúng tôi đến nhà… Người cha có trở về thắp nhang cho con, đưa con ra huyệt mộ xong rồi lại lặng lẽ ra đi…

Chị H ở lại trong căn nhà vắng vẻ mênh mông với hai phòng đầy đủ tiện nghi luôn luôn khép cửa, ôm di ảnh của con, chị nghĩ điều gì?...

* Có một lần, đang ngồi trong quầy báo, nhìn sang bên kia đường – trong dãy “chợ tự phát”, tôi thấy 1 phần âm đang ẩn trong xác 1 người đàn ông tuổi dưới 40. Điều lạ lùng là hồn và xác giống nhau như hai giọt nước – cả quần áo mặc trên người lẫn tuổi tác, mặt mũi nhân diện…

Thấy điều lạ, tôi đi qua đường, hỏi cô Huệ đang bán rau ở gần đó – Cô H bảo đó chính là em trai của cô – Và âm hồn tôi thấy là anh trai mình. Anh cô bị bệnh tiểu đường và chết năm 37 tuổi – Chết đã 14 năm, điều trùng hợp là năm nay cậu em trai cũng tròn 37 tuổi…

Cô H đưa em trai lên nhà tôi – Cậu em bị phần âm khuấy mãi gần như bệnh thần kinh, khi hiền khi dữ, lúc lên cơn thì rất đáng sợ!

Tôi đã gọi âm vong về – khuyến Đạo, khuyên nên vào cửa Thiền tu để chuyển nghiệp, đừng theo quấy phá em mình nữa. Vong đã bằng lòng!

Tôi bày cho cô H mua hương hoa đưa vào Chùa, tôi xin Mẹ cho chuyển vong – Gia đình cô H từ ấy đến nay bình an trở lại…

* Cô Huệ làm ăn giỏi, chỉ một hàng rau cải mà nuôi được 2 con, mua được đất – xây nhà lại sắm được xe máy… “Bốc ngắn cắn dài” nợ nần vây bủa, cô H thường xuyên vay tiền của tôi, tôi vẫn vui vẻ cho mượn, nếu số tiền lớn tôi không có khả năng, tôi về vay gia đình em út cho cô H mượn!

Một lần cô H đến lúc 8 giờ đêm, bảo tôi đi vay cho cô 800 ngàn đồng, tôi hứa sáng mai 8g00 tôi sẽ đi vay dùm cô, số tiền lớn ấy tôi không có!

Sáng hôm sau, tôi về vay đứa cháu gái 1 chỉ vàng, hẹn mấy ngày nữa trả theo lời cô H… Vàng bán được 850 ngàn, tôi mang ra tới chợ đưa cả cho cô H.

Sở dĩ tôi phải kể lể dài dòng cùng các bạn về một chuyện bình thường như vậy,vì tôi muốn nhấn mạnh cho thấy xác suất của hệ Nhân Quả mà theo ông bà ta xưa là “vay một trả mười”…

Người ta gieo một cái nhân nhỏ, tưởng chừng đơn giản, suy nghiệm ra cái quả lại lớn lao vô cùng! Cô H không trả tiền lại cho tôi! Trong lúc đó con tôi vừa mới chết, nợ lại ngập đầu – chuyện nầy cô H biết cả… Tôi đành năn nỉ cô: 1 chỉ vàng tôi chịu, chỉ mong cô mỗi tuần trả cho tôi 50 ngàn để tôi đi chợ – ấy thế mà có tuần ra 4, 5 lần không lấy được tiền! Trong 1 thời gian khá dài, tôi chỉ lấy được 500 ngàn – mỗi lần tới cô H xem như tôi là kẻ tống tiền, sụ mặt kiệm lời, khiến lòng tôi rất nặng nề…

Hôm đó ức quá tôi bỏ luôn số tiền còn lại, định viết tờ giấy đưa cô H – đại ý như thế nầy: “Cô là người có nghiệp Tổ nghiệp Tông, cô về hỏi lại thầy Tổ xem coi xử sự với tôi như vậy có đúng không”… chỉ nghĩ vậy thôi, tôi không viết gì và bỏ luôn số tiền còn lại!

Chưa đầy 1 tháng sau, tôi thấy cô H đẩy xe ba bánh đi bán dạo, quầy rau sang cho người khác! Cũng không đầy 1 tháng nữa – lại gặp cô H đạp chiếc xe đạp cũ kỹ đi bán vé số – Một thời gian sau thì biến mất tăm…

Lâu nữa – tôi chữa bệnh cho 2 vợ chồng người em cô H (người đã kể vào đoạn trước) Tôi nói: “Cô H gặp khổ nạn là do có lỗi với thầy Tổ, nói cô H biện hoa trái mà xin lỗi thầy Tổ thì mới được bình an!” Em cô H bảo với tôi: “Chị H bây giờ bỏ chồng con đi mất, nghe đâu có điện về bảo đang ở lột tôm mướn ngoài Hàm Thuận. Chị bảo gia đình đừng đi tìm vì chị bị thầy Tổ phạt, khi nào hết bị phạt chị sẽ trở về!”

Nay đã 4 năm, cô H chưa một lần về lại thăm chồng con! Thế là tan nát một gia đình… Lòng tôi đau xót quá, chỉ biết cầu nguyện ơn Trên: “Lỗi tại con mà cô H ra nông nỗi. Nếu con đừng oán thán thì cô H chẳng bị phạt nặng nề đến vậy! Xin Mẹ giải nghiệp cho cô H được trở về với gia đình”…

* Nhiều lần như vậy, nếu có ai đó làm điều ác với tôi để cho tôi uất ức, than van là ngay lập tức họ bị báo ứng, rất nặng nề… Mãi rồi tôi sợ đến nỗi lòng dặn lòng: “Quên đi, không nghĩ tới nữa. Kẻo không họ bị phạt trả quả thì mình phải tội!”

Các bạn hãy thông cảm cho tôi, tôi kể cho bạn nghe những chuyện nầy không phải để chứng tỏ rằng mình tài giỏi hoặc là được Bề Trên thương chiều! Chủ ý là muốn cho bạn đọc thấy con đường đi của Nghiệp Quả – mà với bàn tay mầu nhiệm của các Đấng, được dời đổi, dịch chuyển ngay tức thời và rất đáng sợ khi “gieo một, gặt lại đến mười”. Giống như trước đây tôi có nghe đĩa CD của Thượng Toạ Thích Chơn Quang, người giảng có 1 đoạn đại khái như thế nầy: “Một tên trộm vào 1 nhà nọ để ăn trộm, bị chống trả bèn đâm chết ông chủ, chạy trốn mất! Chẳng may gia đình ấy chỉ có 1 tay lao động chánh là người đàn ông đó, nuôi vợ bị bệnh tim và 3 đứa con nhỏ…

Chồng chết – người vợ lên cơn đau tim, rồi cũng chết theo – Mấy anh chị em đứa đi bán vé số, đứa làm gái, đứa bỏ nhà đi mất… Thế là hỏng cả một thế hệ. Tên trộm lấy được số tiền nho nhỏ nhưng hậu quả lại lớn vô cùng!”

* Ngày xưa tôi có đứa em gái thứ tư, mất lúc 6 tuổi (năm 1973). Từ lúc biết ăn dặm đến ngày mất, chỉ có nước tương với đậu hũ, không cách nào bắt em ăn đồ mặn được! Chúng tôi gọi là: “Con nhỏ tàu hũ nước tương”.

Em mất do bệnh ban cua (bây giờ gọi là sốt xuất huyết). Uống thuốc vào nói sảng, hát hờ hát hỏng rồi ngủ luôn, không bao giờ trở dậy nữa!

Thương em, sau nầy sinh ra con gái, biết bé cũng là phần linh căn như dì Tư – tôi lấy tên Chi của dì đặt cho cháu… Gia đình Má và các em tôi phản đối rất nhiều vì sợ “có huông”, nhưng không ai cản được tôi!

Ngày trước, dạo còn thích chơi Bàn Cơ, những khi bị vong Ngạ quỷ về phá thì rất sợ – Họ nói bậy bạ, thậm chí chửi thề – nói tục mà chẳng dám lấy bàn tay ra khỏi Bàn Cơ. “Con trỏ” lúc đó làm bằng đồng tiền xu, khi có phần âm nhập vào thì ngón tay như bị hít chặt vào đó – và đồng tiền lạnh như nước đá, tạo cho ta cảm giác sợ hãi!

Những lúc như vậy, chúng tôi chỉ cần kêu “Thánh Cô Chi – em về cứu chị mau!” – Là em về, vong sợ chạy mất tiêu!

Năm 1997 – nhà nước xoá chòm mộ có mả em, gia đình bàn nhau hốt cốt đưa vào Chùa thờ! Tôi không chịu, nhất định đưa em về nhà: “Má không thờ thì con đem về nhà con thờ” – Tôi xin PB, người về cho ngày giờ bốc mộ… Mẹ còn dặn: “Ở nhà con nấu 1 mâm cơm chay rước vong. Khi tới nhà, chính con phải bước ra khỏi cửa rước linh cốt, không ai được tự động mang vào!”

Tôi làm y như vậy – Đêm đó vừa tắt đèn chuẩn bị ngủ, tôi thấy em về đứng đầu giường nói với tôi: “Ơn chị thờ nhục thể của em ba năm em trả đủ – Em sẽ xoay chuyển cho chị có nhà cửa đàng hoàng!”

Về sau, Ba Tí Ti về xui Má tôi bắt tôi phải đem cốt vào chùa: “Thờ ở nhà vong quậy tan nát hết!” Má tôi nghe lời, lại bảo tôi đưa đi – Tôi vẫn nhất định không chịu!... Tối ấy, em về nói với tôi: “Em chẳng qua chỉ vì chút duyên mà xuống trần với Má và chị em; chứ thực ra chẳng có bà con gì, Má xử thế nào em chẳng màng!”… Em giận rồi đây! – Tôi năn nỉ nói chuyện tình lý một hồi em mới nguôi lòng ra đi…

Đúng như lời em nói: Tôi đổi cho Má 120 mét vuông đất dưới chợ lấy miếng đất trên nầy: Ap Đông xã Thới Tam Thôn – Xây nhà mới và dời về ở! Mọi sự tưởng chừng bình ổn, không ngờ phát sinh rắc rối đủ điều – chuyện nầy tôi xin kể bạn nghe vào chương sau!

Khi xem sách phong thuỷ, tôi có hơi lo lắng; cuộc đất mới của tôi nằm trong cung “tuyệt mệnh” – Xin PB về cho ý kiến PB nói: “Đó chính là chỗ mà ta chọn cho con dừng chân. Ta muốn nơi đó trở thành một Phật Thất Đường!” – Tôi thưa: “Con không muốn - Bé Chi mới có 5 tuổi; 2 đứa lớn 14, 16 tuổi, nhà lại nghèo, nếu cho các con ăn chay – chúng nó không lớn nổi. Bản thân con cũng chỉ muốn hành Thiện chứ không chuyên trì Tu niệm!” PB không nói gì, cho mời một vị thầy Phong thuỷ về dạy tôi cách xoay chuyển nhà cửa…

Vị thầy ấy nói: “Hướng sinh khí của tuổi cô là Đông Nam, nên để một mét bên hông nhà để đón khí thanh, trồng 1 cây to có bóng mát để cản sát khí và tìm mua dây Tóc tiên (một loài có lá nhuyễn, có hoa nhỏ màu hồng) cho mọc che hàng rào phía trước để thanh lọc khí!” – Trong nhà từ cửa cái đến buồng, bếp… các loại cũng đều do thầy vẽ… Từ ngày ấy trở đi, tôi ứng biết về phong thuỷ: Chỉ nhìn 1 cuộc đất hoặc 1 căn nhà nào đó, tôi đoán vận mệnh của những người trong ấy không sai! Có lẽ Mẹ đã cho chuyển cái thần của phép phong thuỷ vào trong tôi, để tôi có thêm phương tiện mà trợ thế…

* Ngày đầu tiên tôi xin phép thượng trang, sực thấy một vị Thần giáp trụ vàng rực bước vào nhà noi 1 câu: “Lộc phẩm chi nghi - Thần Tài giáng hạ!” – Tôi đem ghế mời ngồi, Ngài nói: “Căn nhà nầy chỉ sau vài năm nữa là phát, cây Lộc phẩm đến lúc tro hoa rồi đó.” Nói xong – người cung tay chào 1 cái rồi biến mất!

* Cô Huệ (người mà tôi đã nhắc tới ở đoạn trước) tới nhà chơi, bày tôi phải cúng chiêu đãi phần âm và trả tiền âm mua đất cho âm vong chủ đất các đời, nếu không họ phá không cho mình ở!

Tôi nghe lời bạn khuyên cũng bày ra cúng, nhờ cô H biết lễ xin dùm! Lúc đó cô H đang đứng cầm hương khấn cúng, tôi thấy có rất nhiều âm hồn tới nhận lộc, trong đó có vong chiến sĩ…

Cô H tự nhiên đứng sượng trân đỏ mặt tía tai xong rồi vất hương chạy mất - Tôi hỏi thì cô nói: “Mấy vong chiến sĩ nhào vô sờ mó em, em sợ quá mới bỏ chạy!”… Bà Thầy pháp còn phải sợ vong hồn chiến sĩ – và tôi, tôi cũng sợ!

Mẹ Quán Am về dạy tôi: “Đừng có đối đầu thách thức với họ, họ mà đánh lén thì mình khổ lắm đó! Họ là tàn binh của chế độ cũ, thua cuộc bị truy đuổi cùng trời cuối đất nên họ phẫn hận, sẵn sàng làm điều ác, lại trang bị đầy đủ vũ khí trong tay, họ mà tiến công thì người trần nạn tai dồn dập và thê thảm lắm!”

* Cô Kh (Người tôi đã kể vào đoạn trước) có một người hàng xóm. Cô Ph có 1 Điện thờ ở Thủ Đức, nghe kể là thiêng lắm! Ngày vía tới 1, 2 trăm người, cô phải đứng từ sáng tới 2, 3 giờ chiều - mỗi tháng cô làm ra 400 triệu đồng, đem giúp người nghèo khó và trợ cho những chùa ở vùng sâu vùng xa ít Phật tử hỗ trợ…

Kh rủ cô Ph lên nhà tôi, cô Ph không đi! Một buổi trưa Ph đang nằm ngủ, nghe Mẹ Diêu Trì về gọi: “Dậy mau! Thay đồ đi lên nhà cô Lan mà lạy Mẹ!”

Hai cô lên nhà tôi. Nhìn vào mắt, tôi biết phần căn đã về – Hỏi: “Linh căn là ai vậy!” – “Dạ con là cát bụi, con đâu có là gì đâu… Để con múa chầu Mẹ cho cô L coi nghe!” – Thế là cô Ph múa hát – điệu múa oai phong, hát cũng rất hay, y hệt như 1 cô Đào Võ vậy!

Hát một hồi, tôi hiểu: khi là tích Bùi Thị Xuân, lúc Trưng Trắc, lúc lại là Triệu Thị Trinh. Giọng hát Bội pha Hồ Quảng – Gần 1 tiếng đồng hồ tôi và cô Kh xem mà mê! Tôi xin Điển Mẹ về hỏi thì ra cô Ph là xác Thánh Minh Nữ Cô, người giữ và phân phối Lộc thực của Mẹ Diêu Trì - hèn nào mà cô giàu có vậy! Cô lấy ra xấp vé số 100 tờ, rút ngay 10 tờ cho tôi và Kh…

Tôi hỏi cô Ph có thấy Mẹ về hay không, Ph nói: “Có chứ, không có con đâu hát chầu Mẹ!” Rồi cô nói: “Cô Lan có thấy Rồng chầu ở nhà cô Lan không? Đầu Rồng nằm ngay dưới Bệ Thờ Mẹ, cái đuôi nằm tít ngoài cửa rào kia kìa! Mẹ đâu có cho cô L bán đất nầy mà đi – Mẹ đã chọn nơi nầy để cho cô trụ lại rồi, cô có muốn bán cũng không được…”

Cô Ph ra về, tôi cũng ngồi thần ra đó, lòng buồn rười rượi… Kẻ giàu sao giàu quá, người nghèo lại nghèo đến vô cùng… Mẹ có biết những đứa con mà Mẹ chọn lựa để trao cho quyền bính và tài lộc, họ đã sử dụng để làm gì không? Bao nhiêu người nghèo khó được ân cứu, và ai kẻ vinh thân phì gia, vàng đeo ngọc dát – đi xe 4 bánh và nói chuyện trên trời??

Mẹ đã từng bảo với tôi: phần Linh Căn cho xuống trần Hành Đạo và cứu nhân độ thế bị mê đắm bởi lục trần dẫn đến đi sai đường, hành sai nẻo! Có muốn truất lộc phẩm cũng phải chờ cho có người thay thế – Kẻo không bao nhiêu Tín đạo lấy ai dìu dắt, ta giác ngộ họ rồi buông cho trở lại đường Tà đành sao!

Tôi là con của Mẹ Quán Am – Hạnh Quán Am là hạnh khổ nhục, xem tích Quan Am Thị Kính thì biết – Mẹ xưa oan khuất trùng trùng, làm con của Mẹ phải chịu nghiệp oan như Mẹ! Cố lên cho tròn quả vị, kẻo thiếu Hạnh Bồ Đề…

Trước
31. Mặt trái của tấm huân chương
Kế tiếp
33. Nghiệp thế trả vay (5)