VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

BI KỊCH CỦA SỰ XÂM LĂNG

TỪ THẾ GIỚI HUYỀN BÍ

 

Tôi bị đuổi ra khỏi linh hồn mình

Thành lũy cuối cùng bị công phá

Đức Vua lưu vong, triều thần rục rã

Dũng sĩ kỵ binh xếp giáo quy hàng…

 

Ôi! Manh áo bào đẫm máu ba quân

Mũ miện rơi mất rồi trên đường trốn chạy

Nhà Vua khóc, đêm công thành lửa dậy

Đâu một thời vàng son áo gấm chăn hoa!

 

Loa – loa – loa – loa!...

Ai bắt được Vua thưởng một ngàn nén bạc

Ông vua trẻ với cái đầu lão nhược

Khóc vùi bên ấn tín Tiên Vương!

 

Tôi bị đuổi ra khỏi linh hồn mình

Vương quốc cũ dành cho người mới

Hoàng Thượng khờ, chưa một lần lầm lỗi

Dại dột mời tên thích khách vào cung!

 

 

Đó là cái giá của lòng tin

Đặt nhầm chỗ – đêm trường bão lộng

Tăm tối u mê, chán chường tuyệt vọng

Vua còn đâu – Hoàng Thượng đã băng hà!...

 

Tháng 3/1991

 

LẦN BƯỚC

 

Hãy nhìn lên nụ cười vĩnh cửu của Đức Phật

Tìm lấy sự bằng an giữa cõi thế vô cùng

Hãy nhìn vào đôi mắt Phật bao dung

Tìm điểm tựa cho linh hồn chao đảo!

 

Người quỳ xuống và dập đầu trước bệ

Tôi đến đây không phải thế – ơi Người!

Không muốn cúi đầu van lạy cầu xin

Đấng Từ Phụ ban cho nhiều ân sủng!

 

Tôi đến đây dưới chân Người – lẳng lặng

Ngước nhìn lên chiêm ngưỡng – chỉ thế thôi!

Ngàn ngàn năm… và mãi mãi muôn đời

Sự hoàn thiện bao dung là cái đẹp!

 

Và vĩnh cửu là nụ cười Đức Phật

Dạ Từ Bi soi từng mảng đời riêng

Dưới chân Người, xin một chút bình an

Mai dời bước – Lại sóng đời vùi dập!

 

Không tiếng kệ, không câu kinh, chuông mõ

Không nén hương – xin thể chấp lòng thành

Không tịnh chay, không giữ giới – kiếp trần

Sao – cứ thế mà về bên chân Phật!

 

Với trọn vẹn một linh hồn rất thực

Không dấu che, không lễ vật cung nghinh

Phật đài cao sẽ soi thấu lòng trần

Người Chín Bệ không lạc lầm như ông Tạo!

 

Nói dùm tôi – ơi Người! Công hay tội?

Nên hư chi, thiện ác hỏi làm sao?

Tôi đâu cần lời cửa miệng khen chê

Tôi chỉ muốn tìm đường theo dấu Phật!...

 

21/08/1991

 

VÔ THƯỜNG VÀ BẤT TỬ

 

Sự bất tử vẫn nghìn năm tồn tại

Mặc bể dâu, mặc tháng ngày qua

Người khép mắt, nghìn sau còn Thiền định

Kẻ tráo trưng suốt kiếp vẫn phong ba

Mây vẫn bay, gió nổi và sương sa…

Lá vàng rụng, mùa tiếp mùa thay lá

Sinh rồi tử, tử rồi sinh – cứ thế!

Chu kỳ đời đâu làm động hồn thiêng

Hãy cho tôi một chút xíu vô tình

Trong tượng đá bao ngàn năm trầm mặc

Một chút xíu thờ ơ trong ánh mắt

Như nói nhiều – mà như chẳng nói chi!

Nhân thế ơi – các người cứ cười đi

Dẫu cuộc sống phù du như sương khói

Dẫu hạnh phúc, vấp ngã và lầm lỗi

Dẫu trái tim đầy giông bão xót xa…

Tượng đá vẫn ngồi – và thời gian qua

Người vẫn đến, ngắm nhìn và suy ngẫm

Bao công trình nghiên cứu và tưởng tượng

Người vẫn người, tượng đá vẫn thờ ơ…

 

16/12/1991

 

ÂN SỦNG

 

Phải có những con người hy sinh

Thì mới có những Thánh lễ

Linh hồn được tôn vinh

Sau sự đọa trầm của nhục thể!

Hãy chịu đựng, ơi anh!

Đừng kêu van – nầy bạn!

Để linh hồn bay lên

Vượt tầng tầng thanh khí

Vòng Nguyệt Quế dành cho người không ngừng nghỉ

Trả giá để mua: Hạnh phúc Cõi Vĩnh Hằng!

Là ngày mai – (một ngày của Vô biên)

Cẩn thận – đừng so đo tính toán

Cái giá của cõi Thượng Thiên 

Đâu thể lấy dạ trần đong đếm

Hỡi kẻ phàm nhân, tay ngắn vợi vô cùng!

Thượng Đế chẳng gieo hạt giống Thiện ở đất lành

Bởi trần thế không phải là Thánh Địa

Hãy tự nảy mầm trên vùng đất dữ

Tự nên cây sinh trái, để thành rừng!

Rồi sẽ bay lên trời lớp lớp sinh linh

(Có tài biến đen thành trắng)

Thượng Đế vuốt râu cười và phán

“Cho chúng mi thành Tiên” – Vinh dự thay kẻ phàm nhân!

Để rồi mai đây tận một góc Thiên Đường

Những chiếc bóng đi về với hào quang vĩnh cửu

Những chiếc bóng nhớ nghìn đêm không ngủ

Đêm thế trần cay mắt đỏ nhân sinh!!

 

15/03/2002

 

LỜI CỦA HƯ VÔ

 

Người từ cõi sáng về đây

Thế trần đêm tối, bão vây còn nhiều

Ngàn dặm xa vẫn đìu hiu

Tay Người độ lượng cầm gieo mệnh đời

Đoá sen trắng đã tàn rơi

Khóc ư! Vọng tiếng ai cười đêm mê…

Bể sầu mạch cả nào khơi

Chảy tràn, cho lạnh đất trời sang xuân

Cúi đầu đếm những bước chân

Bao nhiêu bước nữa ly trần, hởi ai?

Tìm hư vô nắm bàn tay

Vẽ lên Nhật Nguyệt tháng ngày huyễn không

Hương Trầm thắp giữa mùa đông

Tàn đêm, khơi ngọn nến hồng giải oan

Nầy cát bụi! Đợi mùa sang

Trời cho mũ áo xênh xang về chầu

Biển xanh còn đợi ngàn dâu

Thiên thu đợi một giấc sầu – ai hay!...

 

14/11/2002

 

KẺ HÀNH HƯƠNG ĐƠN ĐỘC

 

Tôi bị buộc phải chấp nhận cuộc chơi

Không khí giới và chẳng cần nghi lễ

Không diễn văn chào mừng – chẳng có ai đón đợi!

Chỉ có một con đường – Tiến chứ không lui!

Chẳng có văn bản giao kèo nào ở trong tay

Tôi bị bịt mắt dẫn độ vào cõi sống

Với một tên gọi hẳn hoi – một cấu thành định mệnh

Cõi hằng sinh cười khóc một  thằng tôi!

“Cuộc Hành Hương đâu phải để rong chơi [1]

Để mang hài gấm và bước đi trên thảm

Là gót mỏng, chân trần trên cát nóng

Qua chông gai, sỏi đá – vực thẳm và bóng đêm”

Hãy tự cày xới đi mảnh đất trần dương

Hãy gieo hạt – và tự mình chăm bón

Sẽ có ngày nỗi buồn thành sức mạnh

Cây nên rừng, trái ngọt để đời sau!

… Người gục đầu bất lực, xót đau

Kẻ Hành Hương đơn độc!

Những ân phúc trời cao dành người khác

Đêm đông dày, lạnh một góc đời riêng…

 

Tháng 10/2000

 

 

ĐỘC THOẠI

 

Trong căn nhà êm vắng lung linh khói hương bay dường như chứa đựng âm ba của cõi vĩnh hằng – với những tượng thờ oai nghi trầm mặc, với những ánh mắt Từ bi, như ban phát cho tầng tầng cõi thế giấc mộng huyền sinh…

Tiếng con thạch sùng tắc lưỡi trên cao tưởng cũng khẽ khàng như sợ làm động cái khí trang nghiêm ở chung quanh. Ngoài kia tán lá che mát vuông sân, gió nhẹ lay hoa trắng rụng đầy… Thanh tịnh bình yên, an nhiên và tĩnh tại – cơ hồ như chẳng có gì bất trắc xảy ra, hồ như giông bão cuộc đời chưa hề có mặt! Thế sao tận giữa lòng người không có sự bình yên? – Chừng như đâu đó ngoài kia cơn giông chực chờ kéo đến, chừng như dâu bể đường trần vẫn rình rập trên mỗi bước chân qua…

 Nầy hỡi những sinh linh mang hình hài tạo tác bởi  bàn tay của các Đấng Vĩnh Hằng – Các mi đã làm gì nên nỗi? Điều gì ẩn chứa đàng sau những sắc màu khoác vội bên ngoài, điều gì dấu che trong nụ cười lạc điệu – Trong ánh mắt thờ ơ mà như chứa đựng cả sương khói  vô thường trong ấy?!...

Mi tìm gì ở cõi thế phù vân? – Quỳ trước Đấng Quyền Năng mi cầu nguyện những gì? Một chớp mắt suy tư thiền định là bao dấu luân hồi, một trang trải muộn phiền dài đến bao lăm??

Bức tranh toàn cảnh ấy phải chăng là chưa nhất quán? – Làm chi có An bình, Tịnh lạc ở giữa chốn trần ai, tìm đâu sự bằng an giữa linh hồn sóng gió! Mây trắng chiều sương đi về phai màu tóc, mùa qua mùa “Lạc hoa tương dữ hận”, còn đâu!...

Giấu đi tiếng thở dài tự sâu kín tâm tư, ta mở cửa đón thế nhân tìm đến – Giấu nỗi đau đời mình đàng sau khói hương trầm dâng tiến, mượn tay Đấng Thiên Toàn cho sự sống khai sinh. Để rồi đêm đêm bên gối lẻ cô phòng, giọt lệ chảy vào trong thầm lặng. Ta giấu cả chính mình, chôn vùi bao xúc cảm, trầm luân cõi thế còn bao?!...

 

27/11/2003

 

 

VỊ ĐẮNG VÔ THƯỜNG

 

Ngọn đèn vĩnh cửu vẫn cháy

Trong ngôi miếu phi thời gian

Những đoá hoa phai hương

Còn nguyên màu rực rỡ!

Gió đi qua, khẽ khàng

Thả rơi vài xác lá

Tưởng cũng phi thời gian…

Lá nằm yên – ngẫm nghĩ

Cõi Thiền kia có, không?!

Và những Sứ giả của Thượng Đế

Người nghĩ gì sau vầng trán mênh mông?

 

Ngoài kia mưa còn rơi

Bao giờ hết mùa bão loạn

Những linh hồn cõi tạm

Đau vùi, chưa vơi!!...

Đem Vĩnh hằng đặt để giữa trần ai

Vị đắng vô thường có làm cay mắt Phật?

Có rẽ lối bể dâu vẫn nao cồn sóng lạc

Tấm áo luân hồi ai khoác buổi sầu vương…

Nghiệp thế còn mang, sao vội trách Hoá Công

Tâm cứ loạn – vọng trần làm sao xoá?

Hành Thiện đi, bớ con người vị ngã!

Cõi Vô Vi chẳng chứa kẻ u mê

Biến nỗi buồn thành sức mạnh hôm nay

Nâng thế tục từ bàn tay giá lạnh

Hoa sẽ nở, và mùa xuân lại ấm

Trên môi cười … tha nhân!

Ta trở về khơi bếp lửa mùa đông

Sưởi nhành Vô Ưu bất lực

Nghe trái tim thét gào trong lồng ngực

Nỗi buồn cộng phân!

Khoác áo vô thường – đợi đến phong vân

Dấn bước lưu sinh mà tầm câu Phúc Lạc

Gieo những mùa vàng trên nền bất trắc

Mai xuân hoà ngồi hát khúc Đông phân…

 

03/12/2003

 

MÙNG TÁM THÁNG TƯ

 

Hôm nay là ngày Mùng tám tháng tư – ngày Phật đản sinh! Thay vì tìm đến cửa Thiền, những nơi tôn nghiêm với đầy đủ lễ nghi phụng chúc, thì tôi lại ở đây – Trong ngôi Miếu nhỏ, lặng lẽ ở một góc đời xa xôi, mờ khuất – với một chút hoa và một chút hương!

Tấm lòng có thế, và sự vọng tưởng cũng chỉ được chừng ấy! Chẳng chờ đợi vọng cầu, không chúc tụng tôn xưng… Nhìn lên ảnh Phật cũng như đang suy tư trầm mặc. Người nghĩ gì hỡi Đấng Cứu thế Từ bi? Người có nhìn lên không để thấy chúng sinh đang trầm mình trong lớp lớp mê đồ, màu giả tạm đang che mờ ánh mắt! Ngọn đuốc Huệ Người nhen tự mấy nghìn năm, nay từng trải mê phong Người cất giữ nơi nào?

Lãng đãng khói hương trầm dâng tiến, ngẩn ngơ chiếc lá xa cành. Vĩnh cửu đây – mà vô thường cũng là đây…

Sự an lạc Người ban, nhân thế ai người thọ lãnh, Cội Vô Ưu nở bao cánh hoa Đàm?... Có một ngày khai sinh thế thế thường hằng, cho Đại Đạo hoằng khai chuyển dời tứ hải… Lối dâu bể còn in trên nếp sầu thiên cổ, vị trầm luân nhuộm trắng sắc trời xanh! Cái lẽ vô thường mãi chẳng tỏ thông, được mất cứ dần xoay nay cười, mai khóc!

Tôi là ai trong cõi người ngơ ngác, lạ mặt nhân gian sớm tối đi về - Những đêm thế trần cứ thế dài trôi, chẳng nhìn thấy phía chân trời ánh hồng Đạo cả!

Hôm nay, như một tia chớp lóe lên tận chốn mù mù tăm tối: “ngày Mùng tám tháng tư!” Có một hồi chuông nào đó trỗi lên tận cùng mê thức, con người ta mới tự nhận ra: hình như mình vừa qua lớp ngủ đông dày dặc, chợt cuống quýt trông nhìn trước mặt sau lưng… Hình như chiều đã sang rồi, đêm vĩnh hằng sắp đến! Có kịp chăng để cho ta làm một cái gì đó cho mình và cho người?! Có kịp chăng khi ta muốn hướng về cõi Tịch lặng An nhiên nào đó – Ngoài cái cõi Sinh Tử luân hồi cứ như một trò chơi may rủi nầy?!

Quỳ dưới hình tượng Đấng Chí Tôn tôi lặng lẽ nhắm mắt, đợi chờ một sự “Mặc khải”! Liệu rồi sáng mai đây, khi ánh ngày lên soi sáng tận cùng ngõ hẹp – hay lúc mưa giông mây xám giăng trời, có còn tìm thấy một góc thuyền Bát Nhã bập bềnh trên sóng trần ai?!

Thôi thì mượn ba nén hương dâng, những mong hương khói mỏng manh kia sẽ kéo dài hơn phút giây vọng niệm: “Mùng tám tháng tư”…

 

26/05/2004

 

Hình như chúng ta lạc đề mất rồi, thôi xin mời các bạn cùng tôi trở về lối cũ, xuôi ngọn mê phong mà nương nhẹ khách hồng trần… Để rồi mai mốt đây cuối ngọn triều dâng, dẫu có xuôi tay cũng còn điểm trên môi nụ cười mãn nguyện…

 

[1] Lời của Điển Ngài Độc Giác Phật

Trước
30. Liêu trai (7)
Kế tiếp
32. Thực hành cụ thể (7)