- {{item.pageName}}
Liêu trai (7)
* Trước khi tìm thợ xây miếu thờ 2 tượng Mẹ, tôi đã xin phép Điển PB về chỉ cho địa điểm, vẽ sơ đồ, cẩn thận từng chút một – Bởi đối với tôi mọi sự đều lạ lẫm và tôi chưa hề có kinh nghiệm!
Mọi việc đều tiến hành thuận lợi, mãi đến giờ phút cuối cùng, có một trục trặc nho nhỏ: Khi chỉ còn tô thêm mặt ngoài của bệ thờ (độ chừng 70 phân vuông). Cậu Long không thể nào xong được! Hồ trét lên rơi xuống ngay… Nghĩ: chắc là thiếu xi măng, L cho thêm xi măng, lại rớt!: “Hay do hồ khô quá!” – Thêm nước vào, tô lên lại rơi xuống tiếp… Gần 7 giờ đêm đói mờ cả mắt! Long vào nhà mượn cây quạt máy ra quạt cho chóng khô, cứ tô lên lại rơi xuống…
Không chịu nổi nữa, Long vào bảo tôi thắp hương xin Phật cứu: “Có ai phá rồi, không tài nào làm được!” – Tôi xin Mẹ về trợ, Long tô lần nầy được ngay!
Cậu em khéo tay có tiếng, làm thầu xây dựng, tình nguyện: “Để em xây cho chị 1 cái Miếu thực đẹp để chị thờ Mẹ…”. Cuối cùng bó tay trước vài mươi phân vuông tô vữa đơn giản nhất! Bàn tay vô hình án vào ra thế, các bạn thấy không?!
* Tượng Mẹ bốn người khiêng mới nổi, thế mà có 1 ngày tự nhiên rung lắc nhẹ như không! Cô Kh tới ngày vía lên lau rửa tượng thờ, la lên: “Cô ơi! Sao tượng Mẹ Diêu Trì rung dữ vậy!” Tôi cúi xuống xem xét: “Không hề có vết lún gạch hay đội nền, sờ cũng chẳng thấy đế dưới chân bị sứt mẻ chút nào – Tượng rung lắc do đâu?” Về sau tôi mới biết là điềm báo con trai tôi mất – Sau những ngày định mệnh đó, tượng cứng nguyên như cũ tự bao giờ chẳng biết…
* Con mất, tôi tụng kinh cầu siêu 49 ngày ngoài Miếu. Ngày nào cũng kêu vong con về quỳ lạy theo Mẹ! Có hôm trời mưa, nền xi măng ngoài sân ướt đẫm nhưng cháu vẫn quỳ – Thương con, tôi đem cái áo mưa trải ngoài sân để có chỗ sạch sẽ cho con ngồi lạy Phật… Tôi vốn nhát lắm, ngồi ngoài Miếu 1 mình thường vẫn sợ, nhưng nay biết có con ngồi sau lưng lòng Mẹ cũng an! Một phần xác, một phần hồn – Mẹ đây con đó… Thiên thu trong 1 tầm tay với mà với hoài không tới, nghe tiếng con mà mở mắt ra nhìn chẳng thấy con đâu…
* Tụng kinh được 1 thời gian ngắn thì xảy ra 1 chuyện: anh Ch (huynh trưởng Nhân điện) điện lên bảo tôi tìm hiểu xem tại sao 3 ngày đêm rồi anh cứ ớn lạnh rùng mình hoài, đến không dám tắm luôn! Anh kể trước đó 3 hôm anh đang ngủ ngoài phòng khách, mở mắt ra chợt thấy bóng 1 người đàn bà cao lớn tóc xoăn mặc đồ tang đứng trước mặt. Anh Ch sợ quá chạy vô buồng, bước ra xem lại thì không thấy nữa…
Tôi xin Điển trụ thần nhìn, quả nhiên thấy một âm vong đứng ở cánh cửa bên phải nhà, giống y như lời anh Ch tả! Nhưng tôi thấy lại là vong nam – tóc dài xõa và uốn lọn xoăn như nghệ sĩ. Tôi nói: “Họ đứng đó, hai tay bắt chéo buông xuôi, có nghĩa là cầu xin chứ không dọa nạt gì đâu. Thôi anh đi nấu nước nóng tắm cho sạch sẽ rồi tụng 1 thời kinh cầu siêu giúp họ đi!”
Mười lăm phút sau anh Ch hí hửng báo: “Nghe em nói anh lấy kim tự tháp ra trục vong ngay chỗ đó ra khỏi nhà xong hết ớn lạnh liền tức thời”… Nói chưa dứt lời, đã thấy âm vong đứng ở cửa nhà tôi rồi! Tôi nói: “Họ đến đây rồi, cúp máy để em ra nói chuyện với họ coi sao!”
Có điều lạ mà tôi thường kinh nghiệm là phần âm “đánh hơi” tài lắm – Chỉ nghe qua điện thoại, thoắt đó đã lên tới chỗ tôi rồi…
Tôi hỏi, âm vong khai tên Nguyễn Văn Sâm – người tỉnh Thái Bình, chết năm 47 tuổi – mất cách đây 2 năm rưỡi do bị “tình địch” thủ tiêu… Nhìn anh chàng đẹp trai tướng thư sinh bạch diện, 2 mắt to mơ màng, mũi thẳng môi son – tóc uốn dợn như “tài tử xi nê”, tôi nghi ngờ hỏi chận. Thì ra vong anh ta lúc sống làm nghề “mồi chài phụ nữ”… với bộ dạng nầy, khối cô chết mê , chết mệt đây!
Tôi lại tra: “Sao công an người ta không điều tra cái chết của ông?” Vong nói: “Tôi bỏ làng vào Nam sống vô gia cư lâu rồi, chết đâu ai biết!” – Tôi khuyên vong mỗi tối về nghe kinh quỳ lạy cho chuyển tâm rồi tôi xin Bề trên cứu! Vong bằng lòng, rời đi!
Chiều hôm sau, tôi đang đứng trong bếp làm thức ăn, chuẩn bị bữa cơm chiều. Có 1 cọng đậu văng ra khỏi chảo, nhác thấy ai đó chạy vào nhặt lên ăn, nhìn lại thì ra vong người đàn ông ấy! Tội nghiệp, tôi dọn cơm lên mời ăn… Chiều hôm ấy, chỉ có mình tôi ở nhà. Vong tên Sâm ngồi xuống, ngước lên nhìn tôi nói: “Cảm ơn cô!” – Vừa nhìn thấy 2 mắt xanh lè, tôi kinh hoảng tống cho 1 đấm – âm vong văng ra ngoài sân! Bước vào, hắn nói: “Thưa cô Hai, tôi đâu có làm gì mà sao cô đánh tôi?” – Tôi xin lỗi: “Tại ông nhìn tôi làm tôi sợ. Thôi ông cứ ngồi ăn một mình xong rồi đi, tôi ăn sau vậy nhé!”. Lúc đó tôi bị bế tim, gần như sắp xỉu, lê được vào buồng ngồi trụ thần thiền 5 phút xong cấp cứu cho mình mới tỉnh!
Các phần âm vong ngạ quỷ hay yêu tinh, chỉ nhìn thấy đôi mắt của chúng là ta bị Điển âm đánh quỵ liền tức thời! Dạo mới bắt đầu chữa bệnh, tôi đã bị đôi ba lần như vậy – xỉu mất mươi mười lăm phút mới tỉnh… lúc đó thay vì chữa bệnh, lại thấy bệnh nhân giật gió, xức dầu cho mình…
Về sau năng lực mạnh hơn, chỉ bị choáng váng, trống ngực đập liên hồi, mệt tim và khó thở chừng 5, 10 phút – tự mình cấp cứu cho mình là hết!
Đêm hôm ấy, hồn tên Sâm về ngoi kế bên con trai tôi nghe Kinh… Tôi ngồi trong Miếu, 2 người ngồi ngoài sân, sau lưng tôi. Tôi tụng kinh mà cứ nghe thoang thoảng mùi thơm gì đó rất lạ, gần như mùi son phấn… nghi là trong thẻ nhang, tôi lấy lên ngửi – không phải! Mùi thơm nầy ở đâu ra?
Tụng kinh xong, tôi hỏi con trai: “Con có thấy mặt thật của ông ấy sau khi chết không?” – Cháu nói: “Mẹ mà thấy là “ác mộng” luôn, khủng khiếp lắm!”. Tôi lại hỏi: “Con không sợ sao?” – “Sợ gì, con hay coi phim kinh dị còn ghê gớm hơn vậy nhiều! Mà Mẹ nè – ông nầy ổng điệu hết biết luôn, chết rồi còn xức keo vuốt tóc láng o, ngồi bên ổng thơm “nhức mũi”… Thì ra người sao hồn vậy! Chết rồi mà lòng trần vẫn chưa chừa!
Tuy rằng vong là ngạ quỷ. Ngạ quỷ thì phải nhịn đói, chỉ được ăn ngày mùng 2 và 16, những ngày khác có cúng cũng không hưởng được (Đó là lời Mẹ giảng). Nhưng ở nhà tôi, hễ tôi mời thì họ ăn được! Vong tên Sâm ăn uống từ tốn, lịch sự – ra vẻ một “quý ông lịch lãm”, chắc còn sống lắm cô mê đây!
Tôi tụng kinh – mỗi đêm đều xin cầu siêu cho hương hồn tên Sâm, xin Mẹ cho đi đầu thai chuyển kiếp! Được hăm mấy ngày tự dưng vong biến đâu mất 2 đêm liền, đêm thứ ba tới trễ, cũng ngồi xếp bằng ngoan ngoãn… Tôi liếc nhìn – ngạc nhiên: Sao hôm nay ông ấy to lớn dữ vậy kìa? Mọi ngày người nhỏ nhắn, thanh nhã mà… Mỗi lúc niệm Phật, tôi bảo “xá” thì hai người sau lưng chắp tay xá 1 cái! Nay ông ta chỉ ngồi im, hai tay chắp trước ngực như người Thiền định không nói gì… Tôi nhủ thầm: “Lát nữa tụng kinh xong phải nói mới được. Đến mà ngồi im thế kia thì đến làm gì!” – Nào ngờ vừa dứt tiếng Kinh, người đàn ông ấy bỗng phát một nụ cười mỉm, đưa tay vẫy chào tôi xong với tư thế ngồi xếp bằng ấy – cả người bốc bay lên cao, hóa thành tượng Thích Ca Mâu Ni đẹp lộng lẫy oai nghi – xa dần rồi mất hút… Tôi ngồi sững sờ mà rơi lệ!
Thì ra vong hồn tên Sâm được cho đi đầu thai, còn tôi được thưởng công nhìn thấy Kim Thân của Phật…
* Có một người đàn bà nghề làm rẫy, thuê phần đất lớn ở ấp 6 xã Đông Thạnh. Hôm ấy tới nhờ tôi giúp tìm hiểu xem trong nhà có gì mà cô ấy bệnh hoạn liên miên ngủ mơ toàn ác mộng! Vừa nhìn vào tôi biết ngay trong nhà có quá nhiều phần âm quấy rối: Hai mắt lạc thần, mặt mày xanh tái… Điều lạ là thấy có 1 người đàn ông mặt mũi hiền lành, tướng cao ốm, tay chân bắp cơ gò cứng, chứng tỏ là người luyện võ hoặc làm nghề lao động nặng! Tôi hỏi thì vong hồn ấy bảo mình là chồng của người phụ nữ kia! Tôi hỏi: “Chồng chị chết rồi phải không?” – “Dạ không. Chồng em còn sống nguyên!” – “Chị hai đời chồng?” – “Có một đời thôi, ông ấy vẫn còn sống!” Tôi tả người đàn ông: tứ thời hay mặc 1 quần cụt màu xanh dương đậm, áo thun không có tay – và đặc biệt là có 1 chân gỗ… Chị ấy gật đầu ngay tức thời: “Chồng em đấy! Cô tả đúng y người thật!”… Tôi ngạc nhiên, chả biết nói sao!
Thấy ở chỗ chị có nhiều âm vong, tôi phải nhờ anh Ch – huynh trưởng lên hóa giải giúp. Ngày xưa năng lực tôi còn yếu – Mẹ không cho động đến vong hồn chiến sĩ (vì họ có đội ngũ và võ trang đầy đủ, sợ tôi bị vong đánh, làm không lại!)
Sáng hôm sau tôi và anh Ch đến tận chỗ người phụ nữ làm rẫy để giải vong! Cả tôi và anh Ch đều sững sờ khi gặp chồng chị kia – nhân dạng y như tôi đã tả: cũng quần cụt xanh dương, áo thun ba lỗ, đặt biệt là cái chân cây!
Từ xưa đến tận giờ, đây là trường hợp đầu tiên mà tôi biết: Người đang còn sống nguyên lại có thể xuất hồn đưa vợ mình đi xin cứu giúp! Tôi khéo léo dọ hỏi: thì ra trước kia anh chồng chị ấy là người dân tộc miền cao, biết võ nghệ và bùa phép – Hèn nào có thể xuất hồn!…
* Mỗi trường hợp cá nhân, ở xa thì thôi. Nếu ở gần chỗ tôi, lâu dần đều trở thành tập thể! Tôi gần như thành “bác sĩ gia đình”, lại còn kiêm luôn “tư vấn tâm lý, hôn nhân gia đình, gỡ rối tơ lòng”… Mỗi chuyện của 1 gia đình có thể viết thành 1 chuyện tiểu thuyết nho nhỏ – Và nhiều chuyện tiểu thuyết nho nhỏ như vậy vẽ nên một nhân vật: “thằng Tôi”! từ cát bụi sinh ra, và ngày mai lại trở về cùng cát bụi…
Tôi đã từng viết 1 bảng quy định để lại cho con, bảo khi nào Mẹ chết – hãy thực hiện y lời Mẹ:
- Không để nải chuối xanh lên bụng như tục xưa để lại (nặng bụng, đau bụng chứ ích gì!)
- Không cúng cơm! (Chỉ tổ đãi lũ ruồi nhặng)
- Không đăng cáo phó rình rang, không đàn ca sênh phách…
- Chỉ cúng hoa trái: hoa huệ trắng hoặc lay ơn đỏ! Tìm thực nhiều hoa lài để kề bên. (Rồi mình sẽ hóa thành hương bay về cõi hư không)
- Quần áo đưa theo chỉ 2 bộ, đủ thay đổi!
- Đem nhục thể đi thiêu, về đưa ra biển – khúc nào trong xanh rải tro xuống nước ( nước đục sợ đau mình!)
- Ngày cúng giỗ, chỉ cần 1 mâm cơm chay, tránh bày biện và mời đãi đông người. (Sống chẳng cho ăn, chết làm văn tế ruồi!)
Vậy đó! - “Sinh ký tử quy”. Ta lại trở về nơi đã từ đó ra đi, cõi nào chẳng biết! Trần ai là cõi tạm, luyến tiếc gì chút mộng phù sinh…
Chợt nhớ, tôi chép vài bài thơ là lạ một chút, nói về những suy nghĩ “nghịch thường” của mình trong suốt thời gian bị “khảo đảo” – Xem như là mặt trái của tấm huân chương! Các bạn đọc xong rồi “thở khì” một cái, lật trở về mặt phải – để ngắm cái đẹp lóng lánh của nó, vậy nhé!