- {{item.pageName}}
Rửa xác
Từ đêm ấy trở đi, mỗi lúc P.B về lại nghe tiếng gọi từ thinh không: “En mùa xuân. P.B ta về đây”. Sau gần 10 năm tôi có làm một bài thơ nói về danh hiệu mà P.B đã ban cho. Bài thơ có tên “En mùa xuân khóc mùa đông”
Những ngày tháng kinh khủng đối với tôi đã bắt đầu, “quyền năng” đi cùng với “khảo đảo” hay còn gọi là “Hành Điển, hành xác, hành căn”... Quá trình “măng luộc rồi trắng” trải qua từng ngày, thậm chí từng giờ, từng phút một!...
Ba năm đầu tôi không ngủ được chút nào, cứ gần nửa đêm, vừa chợp mắt P.B lại về gọi dậy nói chuyện gần 1 giờ đồng hồ, khi người đi rồi là tôi thức luôn đến sáng. Những liều thuốc ngủ cứ tăng dần lên và không còn tác dụng. Cả đêm tôi đau đớn từ đầu đến tận chân, tưởng chừng xương gãy ra từng khúc. Sáng sớm, thường xuyên không đứng được vững vàng, có khi chống tay xuống đất mà lê từng bước đi làm vệ sinh buổi sáng.
Tôi cứ y như tên tù bị đem đi tra tấn xong mang về vứt nằm ở 1 góc xà lim, có lúc đau nằm liệt một chỗ không tài nào day trở, phải lên tiếng kêu ai đó kéo đứng lên mới ngồi dậy được!
Vào tháng 9/1996 vong hồn tên Kính biến mất, thay vào đó là 1 hồn xưng là Thánh Minh, Đệ tử của Quan Am Bồ Tát. Người tầm thước, da ngâm đen, đầu cạo trọc, tính tình hiền lành nhẫn nhục! Người ấy nói tôi và họ tiền kiếp là hai vợ chồng nên P.B cho về trợ duyên cho tôi hành Đạo. Từ đó, hồn T.Minh ở cùng tôi 24/24. Và tôi bắt đầu chữa bệnh cho mọi người. P.B nói: “Mỗi phần linh căn độ trần theo một cách khác nhau. Có người vẽ bùa, khoáng nhang, cạo gió giác hơi, hoặc cho uống nước lạnh...Con là người trí thức ta truyền phép bấm huyệt, chuyền nhân điện trị bệnh cho có khoa học, kẻo người ta cười con mê tín”
Dạo ấy, tôi chưa biết cách mở luân xa, thu năng lượng bên ngoài. Chỉ dùng khí lực nội tại nên chữa bệnh xong, người rất nhược sức, có ngày chữa 8 người, tối về nằm dã dượi như xác chết, sáng hôm sau phải bồi dưỡng nhiều mới lại sức!
Hơn 20 năm chữa bệnh, tôi không hề lấy tiền bạc của ai vì nghĩ rằng quyền lực siêu nhiên về trợ mình cứu người vô điều kiện.
Mỗi lần bắt mạch chẩn bệnh, tôi lại hỏi trong đầu và chờ nghe tiếng nói báo trong tai về bệnh chứng. Lời tiên đoán của tôi rất chính xác, người ta hay nói: “Cô ấy chẩn bệnh còn hay hơn B.S – đi bệnh viện làm đủ thứ xét nghiệm mới biết, cô chỉ đặt tay lên là nói danh dách!” hoặc tôi chẩn bệnh xong cho bệnh nhân đi khám lại, kết quả y hệt như lời tiên đoán của tôi! Chẳng ai biết rằng đó là lời phán đoán của “các Đấng”...
Và tôi bắt đầu biết soi căn, xem bói, tiên đoán số mệnh, ứng biết sự có mặt của các Am phần hoặc Căn Điển. Tôi làm nhịp cầu nối giữa người Am và Dương, làm sứ giả cầu hòa hoặc ứng cứu. Những bệnh khó chữa, thuộc dạng B.V không tìm ra bệnh và không điều trị được tôi tìm nguồn cội ở phần Am để điều đình, năn nỉ cầu xin hoặc “hối lộ”, hoặc xin các Đấng về trợ cứu...
Từ đây trở đi, tôi xin phép viết xen kẽ về những trường hợp điển hình đã được các Đấng giúp cho thoát qua khỏi nạn tai, tật bệnh hoặc âm tà. Có thể tôi không còn nhớ chính xác địa chỉ của từng người, song những nhân chứng sống vẫn còn – Năm 1994, khi bị Điển hành quá, tôi không chịu nổi, đã đốt toàn bộ tập hồi ký, sổ ghi tên bệnh nhân và địa chỉ. Nay còn nhớ vài trường hợp, tôi kể lại hầu Bạn vậy nhé!