- {{item.pageName}}
Thực hành cụ thể (6)
* Vào năm 1991 cô Kh vốn mồ côi mẹ từ lúc 18 tháng tuổi. Lúc đó cô bé đến nhà tôi chơi, kể chuyện mẹ uống thuốc quyên sinh, không biết 14 năm nay, từ lúc chết đã ra sao rồi! Tôi xin Điển tìm âm vong dời về cho tôi tiếp xúc. Tôi tả cho Kh nghe: Mẹ con chừng 20 tuổi, tóc dài tới mông kẹp lại, mặc áo bà ba màu xanh biển, đi đôi dép nhựa quay kẹp cũ kỹ, đứt quay. Kh bảo: “Nếu đúng là mẹ thì nói cho con biết khi mẹ chết có mất gì không?” – Mẹ Kh nói: “Tôi làm rớt cây kẹp ba lá rơi trong vách nhà, về sau mọi người mới thấy”. Rồi cô ấy kể thêm: “Con Đẻn (là tên gọi ở nhà) hồi nhỏ bị chí đầy đầu. Tôi xui Dì út nó lấy kéo cắt tóc ngắn, nó khóc thôi là khóc! Mười ba tuổi nó xách nước tưới rẫy, bị té xuống giếng, tôi lấy dây gàu quấn ngang eo tôi kéo nó lên!...” Kh nghe vậy khóc và tin là mẹ của mình, Kh nói: “Con té xuống giếng mà không biết làm sao tự nhiên dây gàu quấn cứng vào cây xà ngang trên miệng giếng, con cứ bám dây mà leo lên!”. Một thời gian sau, PB bảo Kh đem tiền tới chùa xin lễ cầu siêu cho mẹ, xong PB cho đưa đi đầu thai, từ đó không thấy mẹ Kh về nữa!
* Năm 2003, cô Kh (lúc ấy có chồng và 2 con) bị tà nhập. Đêm tối thường mơ thấy ân ái với người ngoài khi thì ông hàng xóm, lúc lại anh chồng… Tỉnh dậy bụng dưới đau thốn, có khi ra huyết, đau đến có lúc đi không nỗi nữa. Bị 8 tháng rưỡi như vậy, tình cờ có chị bạn tới chơi nói: “Tao thấy trong buồng ngủ nhà mầy có vong 1 con cọp vàng to lắm” (Người nói chính là cô Ng, xác nhập của cậu P mà tôi kể vào đoạn trước).
Kh sợ quá, ra ông thầy Ba (cũng là người đã trị phần vong cậu P). Ông đòi 3 triệu! Kh đưa được mấy trăm, lấy 2 lá bùa về để trong gối nằm, đêm đó bị “cưỡng bức” luôn 2 lần trong đêm. Tối hôm sau chồng Kh chở lên nhà tôi, Kh khóc: “Cô cứu con không con chết mất!”. Tôi hỏi: “Sao lại để mà chịu đến hơn 8 tháng, sao không nói cho cô biết?”. Kh bảo: “Con sợ cô rầy con tưởng tượng tà dâm”…
Hai vợ chồng vừa tới 10 phút thì thấy 1 người đàn ông to lớn, vai u thịt bắp bước vào! Tôi đưa ghế ra mời ngồi đàng hoàng, xong hỏi tính danh - Ông ấy cho biết mình không phải là con người nên không có tên, chỉ mượn xác về thôi, hỏi tuổi thì bảo là 127 tuổi! Tôi thấy thế bèn dụ dỗ: “Nhỏ nầy là con nuôi của tôi. Tôi bảo gì nó cũng nghe! Ông muốn gì cứ nói với tôi, tôi giúp cho”. Hắn bảo với tôi: “Cô nói nguyên văn chứ?”. Tôi ừ!. Hắn “tương” cho một câu: “Anh yêu em và muốn có em trong đời!”. Tôi hỏi: “Ông nói gì kỳ vậy. Thấy chồng nó đó không?”. Hắn huênh hoang: “Can gì cái thằng bất tài vô tướng đó mà sợ!”…
Hắn lại nói: “Bảo cô Kh bỏ chồng ở với tôi, tôi lo cho không thiếu thứ gì” – “Thế ông lấy vợ người ta, ông trả bằng gì?”. Suy nghĩ một chốc, hắn nói: “Ba năm, cả lương lẫn bổng!”. Tôi nói: “Lương bổng nó nhiều lắm, ông trả nổi không?” – “Cô đừng có lừa tôi, tôi biết hết!”. Đoạn, hắn nhìn quanh quất bàn thờ, xong hỏi: “Cô thờ ai đây?” – “Tôi đâu biết! Ra chợ thấy đẹp thì mua về để lên thắp nhang chơi vậy mà!”… (Lúc đó tôi đã xin giấu Điển đi hết rồi, để cho tôi tự điều tra).
Hắn lại nhìn tôi: “Cô đẹp đó. Cô lấy tôi đi tôi lo cho cô đến mãn đời lên xe xuống ngựa, muốn thứ chi cũng có!” – “Ông nói bậy! Tôi có chồng mà”. Hắn cười khẩy: “Cô đừng dối tôi, tôi biết hết! Cô ở có một mình!”… Lúc đó, Điển mẹ không còn nhịn được trước sự càn rỡ của hắn. Tôi chỉ nghe tiếng thốt lên bên tai: “Mẹ Diêu Trì nè con!”. Và thấy hắn thoắt vụt dậy chạy mất… chỉ 30 giây sau mẹ đã đưa hắn vào vứt nằm vắt vẻo trên chiếc ghế hắn vừa ngồi đường hoàng lúc nãy, từ đó hắn cứ nằm úp mặt, không dám ngóc lên nữa…
Chưa bao giờ tôi thấy 2 Điển Mẹ Quán Am và Mẹ Diêu Trì về cùng 1 lúc như đợt nầy, tên nầy hẳn là ghe gớm lắm đây! Mẹ Diêu Trì đứng ngoài, mẹ Quán Am đứng trong canh. Mẹ Diêu Trì lên tiếng: “Nói cho ta biết can cớ gì mi gặp cô nầy?”. Hắn kể rằng một buổi chiều nọ hắn đang đi tìm chỗ để cất giữ Linh vị thần, ngang cửa nhà thấy cô Kh đang đứng đó. Cô đẹp, hắn mê nên đột nhập vào nhà luôn! Mẹ hỏi: “Linh vị Thần để ở đâu? Mi là con gì, khai ra mau!” – “Linh vị để trong tủ chỗ giường cô Kh nằm”. Hắn bảo mình là con cọp trắng có vằn đen! Tôi hỏi: “Sao cô Ng thấy cọp màu vàng?” – “Ngu gì để cho người khác biết chân tướng của mình!”
Mẹ Diêu Trì bảo: “Gọi Thần Bạch Hổ về đây cho ta!” – “Lần đầu tiên, tôi mới thấy nhân diện của Thần Bạch Hổ: chỉ có phần đầu là mặt người, tứ chi lốt cọp trắng vằn đen, có đuôi đàng sau thật dài! Thần đi 2 chân như người, chỉ thấy từ trên cao đáp xuống đất, cung hai tay chào Mẹ - Mẹ phán: “Tới nhà cô Kh vô cái tủ trên đầu giường lấy Linh vị của hắn đem về đây cho ta!”. Độ chừng 1 phút sau Thần BH vừa đáp xuống, tôi thấy mẹ Quán Am thoắt chồm tới thật lẹ, xé tan chiếc Linh vị vứt bay vèo ra ngoài! Tôi la: “Mẹ, mẹ không để cho con xem linh vị đó ra làm sao!”. Mẹ nói: “Nó cướp được chạy trốn mất, ta truy bắt được cũng còn khó!”
Mẹ Diêu Trì bảo thần BH: “Đem nó về giam dưới gốc cây mai trước nhà cô Kh”. Tôi hỏi thì cô Kh xác nhận là có 1 gốc mai lớn ở ngay trước nhà! Thần BH đưa hắn đi mất, phút sau trở về nói với cô Kh: “Báo gia chủ tôi đã giam hắn ở gốc mai bên phải căn nhà. Sau 21 ngày mới đưa đi xét xử! Tôi cần nhắc kỹ để cho hai vợ chồng nhớ: “Để ngay tại đó 1 ly gạo, 1 ly nước cho hắn ăn uống, nếu thấy dơ phải thay ngay ly khác! và trong suốt khoảng thời gian 21 ngày phải giữ sạch sẽ khoảng sân trước - ngay 1 tàn thuốc, 1 chút nước thừa cũng không được đổ ra đó, nếu không phép của thần BH không thiêng.”
Mẹ Diêu Trì giải thích: “Quỷ tu lâu năm thì hiển Thần, chúng ta phải tôn trọng họ!”. Hèn nào mẹ không cho tôi tiếp xúc nhiều với các vị Thần, vì “Trong Thần có Quỷ” (Mẹ nói như vậy!)
Mẹ bảo tôi án hình chữ Vạn trên lưng cô Kh thêm mấy ngày nữa để tẩy hết tà khí ra khỏi người cô! Tôi làm được 2 ngày, Kh lên bảo: “Sao con nhức đầu dữ quá, nhức 24/24 luôn!”. Tôi sanh nghi, hỏi; “Thế Ong Ba có đưa gì cho con không?”. Kh bảo: “Có đưa 2 lá bùa để ở dưới gối nằm!” – “Hèn nào mà chẳng bị đòn. Binh không ở trong đó mà!”…
Tôi giải bùa, bảo Kh chiêu đãi Lộc thực trả về thầy Tổ, cô Kh hết nhức đầu ngay tức thì và cũng hết bệnh tà mị…
Đúng như lời Mẹ nói – Người đã bị Tà nhập được 1 lần thì cứ bị hoài! Từ ấy đến nay đã 5 năm trôi qua, Kh thường xuyên bị hết phần nầy tới phần khác quấy phá, hễ tôi giải ra lại bị “chịu đòn thế!”
* Hai vợ chồng cô Kh mua được 1 căn nhà xây cất rất đẹp, giá lại rẻ! Chưa kịp mừng, rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy đến:
- Có con rắn chui vào nằm khoanh trên bếp gas, dưới ấm nước… Lạ một điều căn nhà sạch sẽ, tân kỳ, bếp gas đời mới – Có ẩm thấp, dơ bẩn, là môi trường cho loài động vật bò sát đâu!
- Đứa con gái 6 tuổi đang “ngồi pô” trợt té u đầu chảy máu, một mực đổ là “tại cái sào phơi đồ nó xô con té!” – Chắc thấy gì lạ ở đấy không chừng!
- Chồng Kh vốn là thanh niên khoẻ mạnh, tỉnh táo, có mê tín gì đâu! Tự nhiên đang đi, nghe như có ai đó xô 1 cái ngã va đầu vào cạnh tường chảy máu…
Tôi nghiệm lại: “Có lẽ chủ trước người ta xây xong về ở bị quậy phá quá họ sợ mới bán rẻ mà đi chỗ khác! Căn nhà đẹp, thiết kế tân kỳ đến như vậy, tại sao chủ về ở có 3 tháng rưỡi thì bán rẻ, đương nhiên phải có vấn đề gì đấy!”
Tôi tới nhà Kh, vừa bước vô cửa thoắt đã rùng mình liên tục: 2 âm vong gác hai bên buồng ngủ, WC 2 tên, bếp gas cũng 2… Mở cửa sau ra thấy 1 người nữ và 2 nam. Chúng nắm tay nhau sẵn sàng “nghênh chiến”! toàn bộ là dân ma tuý xì ke, chết dữ thành âm Ngạ Quỷ…
Lúc đó tôi đang bị hành, rối loạn tiền đình dữ lắm! Người chóng mặt quay cuồng thì trụ Điển về không vững, đành nhờ “Huynh trưởng” lên giúp cho!
Hai vợ chồng Kh sợ quá phải đăng bảng bán nhà. Người tới xem cũng nhiều, giá lại rất rẻ, vậy mà ai cũng đến rồi đi, thậm chí có người đặt cọc rồi bỏ cọc…
Sau khi giải phần âm ra chừng có nửa tháng thì Kh bán được nhà…
* Chị Tám vốn trước làm nghề nấu đám tiệc - Sau bệnh hoạn liên miên, nằm bệnh viện mãi đến nỗi bán cả căn nhà đang ở. Hai năm rưỡi mà bệnh không khỏi! Hết tim lại tới huyết áp, đang đứng ngã đùng ra xỉu – cấp cứu… Đến BV, bác sĩ xét nghiệm máu, điệm tâm đồ không có gì nặng nề, bác sĩ vừa quay lưng đi khỏi đã xỉu rồi!!
Có người giới thiệu chị lên nhà tôi, đặt ống nghe thấy mạch tim vẫn ổn, mới ra tới đường cái lại xỉu, chồng gọi xe đưa đi cấp cứu…
Hôm sau, tôi dò ra 2 âm phần: 1 đứa con trai chết bé và 1 con chó cái – Lông nó màu hung, eo bụng thon mảnh, tướng vừa vặn trông bề ngoài rất đẹp! Mẹ Diêu Trì nhập vào tôi, tra án: “Mi bao nhiêu tuổi?”. Đáp: “Hai mươi bảy!” – Hỏi: “Mi có tội gì – khai mau!” – “Dạ, tội đam mê sắc dục” – Thằng bé trai thì độ chừng 4 tuổi trần truồng người trắng nõn trông rất dễ thương! Bé nhập về thì người mẹ lạnh – rét run, bao nhiêu mền đắp cũng chẳng ăn thua!
Chị Tám nói: “Đi coi Thầy bảo cháu nó là Trạng, bảo cúng liên tục: lúc thì quần áo Trạng, ngựa xe, rồi tập vở, tiền bạc… đủ thứ hết trơn!” – “Thằng bé lắc đầu bảo không nhận được gì, ngay cả bộ đồ trên người cũng không có mà mặc – Am vong là quỷ, cúng cho Trạng nhận làm sao được! Thằng bé chết dưới nước, hèn nào lúc về là làm cho mẹ nó lạnh run…
Mẹ khuyến dụ 2 phần đi vào Chùa Hang tu, chúng đồng ý! Mẹ cho ngày, giờ đưa vong – bảo chị Tám mua hoa trái đem lên chùa cúng để gởi vong!
Đến ngày, chị Tám lên nhà tôi mua hoa trái cúng. Và nhờ tôi đi theo lên chùa! Mẹ về không cho, ngay cả hoa trái Mẹ cũng bắt đưa cả vào chùa: “Nghiệp cô còn lớn lắm – chưa dứt được. Cô Lan nhận lộc bị đòn thế chịu không nổi đâu!”. Chồng chị Tám bảo chị tin lời tôi là mê tín, nên giận chẳng thèm đưa vợ đi (nguyên anh Tám trước là y sĩ, lại theo đạo Công giáo).
Mới được có 5 hôm, Mẹ về bảo tôi nhắn chị Tư lên cho Mẹ gặp. Mẹ Diêu Trì nói: “2 âm vong đó không chịu tu, quay quá ta cho trói lại rồi - Cô phải cố niệm Phật và thắp nhang cầu xin cho nhiều, phải tu tâm dưỡng tánh đi! Chúng nó mà trốn ra được thì cô khó mà yên ổn”.
Mẹ còn vạch ra những tật xấu, thói hư của chị, sau nầy người hàng xóm xác nhận đúng y như vậy!
Tròn 1 tuần lễ, 2 phần âm trốn ra – về quậy chị Tám nữa! Chồng và con trai dìu lên nhà tôi, vừa tới nơi chị ngã vật ra ghế: “Chị Lan ơi! Cứu tôi”. Hai âm phần nhập vào, chị Tư rét run và giẫy muốn sập ghế nhà tôi – 2 cái mền đắp và 4 người đè vẫn không lại! Vong con chó nhập vào nghiến răng trèo trẹo: “Tại sao bắt trói tôi ngoài cửa, tại sao không cho tôi ăn”.
Tôi cầu cứu, Mẹ về – nhẩn nha hỏi: “Sao con, giờ muốn ăn gì ta cho! Gà, vịt hay giò heo?...” – :“Hổng ăn gì het á!” – Chị T (lúc đó vong đang nhập vào) nhìn sững vào mặt tôi xong xuống giọng! Tôi thúc hối Mẹ bắt vong, để lâu sợ chị T chịu không nổi chắc chết!
Đợi lúc “xuất kỳ bất ý” – Mẹ bắt 2 con trói nghiến đem vứt ngoài Miếu. Chị T lập tức trở lại bình thường! Chồng chị xin lỗi đã nghi ngờ tôi, anh nói: “Từ cha sanh Mẹ đẻ tới giờ tôi mới thấy lần đầu, lần trước không có mặt tôi – tôi không tin nên đâu có đưa bả đi, để bả thuê xe ôm đi 1 mình. Tôi ghét mê tín lắm – Bữa nay tôi mới tin!”
Đêm ấy, Mẹ gọi cậu Ph (phần vong vào xác cô Ng lần trước) ở chùa Hang về, bảo đem 2 âm vong đi. Ph nhăn nhó: “Lần trước Mẹ bắt con canh, con mới đi ăn cơm nó đã bứt dây chạy mất rồi. Chân con là chân đi, Mẹ bắt con ở một chỗ canh nó con không chịu đâu!”… Mẹ dỗ ngọt gì đó một hồi, Ph nói: “Rồi, Mẹ lấy dây phép Mẹ trói cứng lại, con vác nó về trển con giao lại là xong!” – Tôi chợt nhìn ra miếu thấy trên cổ 2 phần âm có sợi dây bằng vải màu đỏ…
* Chị Tám về nhà, khoẻ và mừng chưa được bao lâu – Tới chuyện Mẹ chồng mất! Bà mất có 10 ngày đã về nhập vô chị T, đánh mắng xác trần, đòi ăn sống, uống máu tươi… và uống rượu như uống nước lã – 1 chai lít rưỡi uống bằng hết mà khi xuất vong chị không hề say! Chị Tám lại bệnh liên miên, lên tôi chữa cũng khi bớt khi không.
Độ vài lần như vậy, 1 ngày kia bà cụ ra mặt! Tôi nhìn thấy, giả vờ cung kính tới ngồi dưới chân ngọt ngào khuyến dụ… Ban đầu bà lão trừng mắt ngang ngạnh – chốc lát sau thì nhập vào chị T khóc kể lung tung, cuối cùng chịu vào chùa tu, bảo anh chị biện 1 mâm cơm ra tới ngoài phần mộ gia đình để mời cha Mẹ anh Tám ăn 1 bữa từ giã rồi đi! (Nguyên bà là Mẹ kế của anh Tám)
Từ đó anh chị T tin lắm! Chị đi làm xa tới ngày vía Mẹ Diêu Trì cũng điện về bảo anh đi mua trái cây lên cúng – Khổ nỗi anh T “tứ thời tám tiết” mặc áo thun, quần short! Có lần 8 giờ đêm đập cửa nhà tôi khi ngoài trời đang mưa tầm tã, xin vào thắp nhang cúng vía Mẹ với bộ đồ ấy, làm tôi đứng ngẩn người ra đấy mà chẳng biết nói sao!...
* Có đêm 2 Mẹ con chị T lên chữa bệnh. Con gái chị nói: “Chết rồi, chắc là bể bánh xe rồi! Giờ nầy lấy ai đâu mà vá! Xe chạy không nổi lết bánh như là chở mấy người trên xe vậy!”
Tôi chữa bệnh xong, rờ bánh xe thấy 2 bánh còn cứng nguyên, bèn vỗ vào tay cầm xe, nói: “Thôi, đi chỗ khác chơi – để cho Mẹ con người ta về nghe chưa!” – Có thế, hai Mẹ con chạy xe về tới nhà nhẹ bâng! (Lời chị T nói lại!)
* Cô Duyên. 18 tuổi – bị viêm xoang mũi tái phát! Mũi sưng đỏ đau nhức và sốt cao – Tôi chữa hết sau 5 lần, về sau vài tháng tái viêm tôi trị thêm 1 đợt nữa het hẳn, không tái bệnh nữa!
* Năm 2001 – Cô Duyên bị ma nhập! Khi người nhà đưa lên, cô D đã nói sảng, phải dìu mới đi nổi!
Tôi cho Điển trục phần âm, D đau nhức cả người giống như có trăm ngàn mũi kim đâm - Người vẫn tỉnh, hỏi vẫn trả lời nhưng vật vã vì đau ghê lắm. Sau đó chìm vào cơn mê sảng, không còn biết gì nữa!
Tôi bảo người nhà đưa đi BV cấp cứu: “Cháu bị nặng quá, để ở đây rủi có bề gì tôi phải tội, đưa đi cấp cứu rồi tôi trục âm gián tiếp cho!”
Gia đình đưa D đi BV Xóm Mới. Ba ngày đêm BV không làm cho hết đau được, mặc dù xét nghiệm kết quả không có bệnh gì! BV Xóm Mới đề nghị chuyển viện lên tuyến trên. Gia đình đưa cháu về nhà…
Bốn ngày đêm không ăn uống ngủ nghỉ gì, con bé nằm mê mê – không cho ai lại gần! Vong nhập vào nói lảm nhảm lung tung. Gia đình D báo cho tôi xuống nhà từ 9 đến 11g30 đêm vong mới chịu ra… Nằm nhắm nghiền mắt, nhưng lạ 1 điều chỉ cần tôi đưa điện (đưa cách không, không sờ đến người) – Vong lại vật vã, quằn quại nhưng nhất định không chịu xuất ra…
Ngủ được 1 đêm, sáng sớm vong lại nhập vào. Gia đình lại gọi (dạo đó vào năm 2001 chưa có Mẹ Diêu Trì, Điển trợ còn yếu, nên tôi giải vong chậm hơn!). xác cô D đã đuối lã, không còn nói rõ tiếng nữa…
Tôi dụ ngọt: “Tôi biết trong nầy có vong mà, xưng tên cho tôi biết coi nào – rồi muốn gì tôi cho nấy không cần phải vật xác đau đớn như vậy!”. Tôi mượn lời dịu dàng giảng Đạo, khuyên nhủ một lúc thì xác chợt mở bừng mắt ra nói: “Con là em bé! Cho em bé rồi em bé đi! Cho quần áo đẹp con mặc, cho giầy có quay hậu con đi, cho nhà con ở (mà phải nhà lầu con mới chịu) cho xe con đi (phải là xe 4 bánh) Rồi cho tiền bạc bánh trái nữa thì con mới trả xác!”
Tôi khuyên: “Con là em bé, con cầm nhiều thứ ra kia mấy đứa lớn nó đè ra giật hết! Bây giờ vô chùa tu đi, có Phật che chở, có Sư tụng kinh cho nghe, có cơm ăn áo mặc đủ đâu có sợ đói nữa! Giờ cô Lan mua hủ tíu cho con ăn nghe!”. Vong vỗ bụng: “Con đói bụng lắm nhưng đau cổ không nuốt được! Con nhịn ăn hơn 2 năm rồi, chị D nhịn có mấy bữa thấm tháp gì!”
Vong chịu vô chùa tu nhưng nhất định bắt tôi phải đưa đi thì mới chịu! Thế là cả nhà cô D cùng tôi (cả thảy 6 người) vô chùa Long Thành (ở Đông Thạnh). Vừa vô tới giữa chánh điện cô D nằm ngã vật ra nhắm mắt thiêm thiếp, tôi dụ cách nào cũng không chịu ngồi dậy! Tôi đành khấn xin Mẹ về. Vừa nghe tiếng Mẹ bên tai cô D đã bật ngồi dậy lại ngồi lật Kinh ra đọc miết, tiếng ngọng nghịu như tiếng trẻ con… đợi đến hơn 1g trưa, tôi lại dụ: “Thôi, muốn đọc kinh chiều lại nhà cô cho đọc, giờ về ăn cơm đã, đói bụng quá rồi”…
Cô D cùng gia đình đi về, trưa đó ăn cơm trở lại bình thường. Chiều 4 giờ đòi gia đình đưa lên nhà tôi! Lúc đó D đã tỉnh nhưng tôi biết vong vẫn còn ở trong xác: “Con nhức đầu quá!” – Tôi bảo: “Thắp nhang lạy Phật 3 lạy đi thì hết!”. Quả nhiên, lạy Phật xong D hết đau đầu!… Vong lại nhập về, nói chuyện hoàn toàn tỉnh táo: - “Cô Lan nấu cho con nồi xông con tắm rửa tẩy trần rồi con trả xác con đi!” – “Để tối cô nói Mẹ chị Duyên nấu cho con tắm nha!”. Vong lắc đầu quầy quậy: “Hông! Cô Lan nấu thì con mới tắm. Mẹ chị Duyên nấu con hổng thèm đau!” (Điệu nầy chắc đang thửủ________________________________________________________________________________________________ thách mức chịu đựng của mình đây! Tôi nghĩ) Ngặt nỗi gia đình cô D đưa con lên gởi rồi về mất, tôi đành sang nhờ bà hàng xóm đi tìm dùm 1 nồi xông.
Nấu nước xông rồi tôi pha 1 thau, dìu cô bé vô tắm! Con bé nặng phải gần 60kg, hai cô cháu vô được nhà tắm cũng mệt (cô D lúc đó không còn chút sức lực nào!) – Tôi để 1 ca múc nước trong thau, vậy mà ở ngoài cứ nghe tiếng đập tay, giỡn nước bì bõm hoài… Chờ lâu sốt ruột tôi la lên: “Mau đi, người đang yếu dầm nước lâu bệnh đó!” – “Bé giỡn nước một chút nữa mà!”…
Tắm xong ra ngoài, tôi nau bát nước nhân sâm cho uống, xong gọt trái cây cho ăn! Cô bé D vừa nằm đọc Kinh vừa ăn, vừa cười tủm tỉm…
Vong nhập vô xác trần cô D có tròn 6 ngày đêm, cô bé đã xuống cân 1 cách thảm hại. Mãi đến 5 năm sau vẫn không lên cân nổi, cho dù ăn uống bồi bổ, bác sĩ thuốc men đủ thứ cũng thua! Người ốm tong teo, da tái xanh… Nhiều lần, thấy nước da vàng ệch như người bị gan nặng, tôi bảo D đi xét nghiệm ở BV – Vẫn không có bệnh hoạn gì!
Giá các bạn nhìn thấy trường hợp nầy, còn ai không tin là “có ma” – ai dám nói rằng “mê tín” khi thuốc men BV cũng chào thua! khi 1 cô bé tròn mập “như con trâu nước”, giờ ốm còn hơn 40kg, da vàng như nghệ!...
* Về sau, thỉnh thoảng D vẫn hay bị vong nhập, hết vong nầy đến vong khác! Mỗi lúc khả năng tôi lại cao hơn, giải vong nhanh và dễ dàng - Vì thế tôi không kể chi tiết cho các bạn nghe nữa! Tôi lại nói về Điển trợ cho D như thế nào trong hôn nhân…
Điển về bảo cô D: “Con phải giữ mình, con sẽ mất sự trong trắng với thằng Hùng, nhưng con với nó có duyên mà không có nợ! Ta báo như vậy, con phải cố mà giữ mình!” (Lúc đó Hùng mới là người yêu của Duyên)
Mấy tháng sau, cô bé lên tôi khóc ngất: “Cô ơi xin Mẹ cứu con đi. Anh Hùng bỏ con rồi!” – Tôi sinh nghi: “Con mất rồi phải không?” – Con bé gật đầu thú nhận! Cầu xin tôi giải quyết mà lại không chịu cho Cha Mẹ biết. Trời hỡi trời! Tôi biết làm sao đây?
Thế là tôi phải cầu xin Mẹ se duyên cho chúng nó… Cứ vài bữa là cãi lộn, bỏ nhau! Lại khóc, lại cầu xin Mẹ… Có lần con bé đang nằm ngủ trưa, nghe tiếng ai gọi rõ ràng bên tai: “Dậy mau chạy lên chỗ thằng Hùng! Nó cuốn quần áo bỏ đi rồi kìa!” – Con bé chạy tới khóc lóc, năn nỉ, lại … huề! Cho đến khi cưới được nhau – Rồi đến giờ con gần đầy tuổi, tôi vẫn chưa buông được cô bé D ấy, nhỏng nhẻo, nũng nịu với tôi như con ruột! Lúc giận chồng thì điện lên khóc kể, đòi tự tử… Tôi lại phải khuyên răn hết lời…
Vậy đó – Có ai dạy gì buông một “bà thầy đa năng” như tôi?! Vì thế, tôi trở thành người thân gần như cật ruột của biết bao người…
Người ta vui vẻ, hạnh phúc, bình an tôi không thấy mặt! Bất hạnh, nạn tai đến tìm tôi, tôi phải chịu. Có khi ngày này sang ngày khác – chưa ổn, tôi phải chuyển dời cho đến bao giờ ổn cả mới thôi!
Làm quan tòa, thẩm phán là tôi. Luật sư biện hộ hay công tố viên cũng tôi! Quan võ gươm đao hành xử – Quan văn khua môi, uốn lưỡi cũng tôi… Làm sao – miễn là đem đến sự bình yên cho người ta thì làm, họ chưa yên thì tôi cũng đừng hòng được… ổn!
Thường tự xưa nay, khái niệm về tôn giáo, tín ngưỡng vẫn rất mơ hồ, chỉ chứng minh bằng lý luận qua loa – Và cũng chỉ bằng “cái tâm” mà cảm nhận … Ở đây tín ngưỡng và tôn giáo trở thành bàn tay cứu sinh, thực chứng rành rành như bàn tay của tôi đây – Bàn tay 5 ngón, cũng ngón dài ngón ngắn như bao người khác…
Từ chỗ tôi rời đi, người ta chuyển được tâm mình biết ăn chay niệm Phật, biết đi chùa, biết làm lành lánh dữ, biết hiếu sinh… Phần là do mọi người tin ở bàn tay huyền nhiệm của Bề trên – có sống tốt thì mỗi khi gặp hoạn nạn, Bề trên đâu có bỏ!
Mỗi người tới nhờ tôi, tôi vừa điều trị vừa an ủi, can ngăn và khuyên cho họ chuyển tâm, bởi bệnh tật và tai ách là định nghiệp – muốn xoay chuyển định nghiệp chỉ có 1 cách là “lấy cái Thiện trừ cái Ac!” – Muốn người tin vào Chánh Đạo, tôi chỉ có 1 cách duy nhất là phải cứu được họ! Niềm tin ở đây còn là sự đánh đổi giữa cai thực và cái ảo – để đổi vai trò: “Điều thấy rằng thực kia chẳng qua cũng chỉ là định hình cái giả – Điều tưởng chừng như ảo lại chứng tỏ lối đường chơn!”…
* Đêm hăm chín Tết D lên khóc kể với tôi đến gần 10g đêm mới về! Tối mùng 1 Tết tới Mẹ D lên từ 8g đến 10g30, khóc từ giã tôi – bảo là thôi chồng đi về quê… Chuyện nào tôi cũng phải nghĩ đến căng cả đầu để tìm lời can ngăn, khuyên nhủ và tìm hướng giải quyết cho ổn thoả. Đến giờ nầy (5 năm sau), ba Mẹ cô D vẫn còn chung sống hạnh phúc, và D thì lấy được người mình yêu – Điều đó nói lên tấm lòng các Đấng xoay chuyển mệnh trần, đem đến bình an hạnh lạc cho những ai có lòng tin tìm đến, hướng về…
Bàn tay của các Đấng không từ bỏ một ai, cho dù khác đạo! Đúng như lời Phật dạy: “Không có giai cấp khi máu người cùng đỏ, khi nước mắt người cùng mặn” – Thậm chí đến kẻ vô thần, tà đạo… chỉ cần mong muốn được cứu giúp, chỉ cần đưa bàn tay ra, bạn sẽ được dìu đỡ! Đương nhiên điều tối cần thiết là phải có lòng tin: “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ bẩy được cả trái đất”. Lòng tin là động cơ, lòng tin cũng là cứu cánh!
Ay thế mà… Các bạn có biết điều bí mật nầy ở tôi không – Điều mà tôi giấu kín tận đáy tâm hồn, điều hoàn toàn nghịch lý với những lời dông dài mà tôi vừa nói ở trên: Tôi là kẻ “không có niềm tin” – Không có niềm tin cho chính bản thân!
Chẳng ai cứu được tôi thoát khỏi cái Địa ngục mà tôi đang ngụp lặn, nếm trải nầy! Chẳng ai làm cho tôi hết đau đớn, trong khi bàn tay tôi lại cất đi nỗi đau cho biết bao người… Điều nghịch lý đó đã tồn tại và vẫn còn tồn tại suốt hai mươi mấy năm qua…
Xin chuyển sang phần khác, kẻo không bạn đọc phải nghe tôi “ca cẩm” đến sáng mất!