VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Thực hành cụ thể (5)

 

* Việc quan trọng đầu tiên Mẹ bắt HC phải làm: “Ngay lập tức xoay chuyển nhà cửa – Bán và mua nhà mới, nếu không sẽ không giữ được sinh mệnh của vợ con!” HC nói: “Vợ con không chịu, bà ấy nói nhà đang ở bao nhiêu năm làm ăn khấm khá không dời đi đâu hết!” – “Không chịu ta làm cho chịu…”

Thế là vợ HC đêm đó ngủ mơ thấy mẹ chồng về bắt dọn nhà đi chỗ khác ở – Bà cãi lại mẹ chồng, bị mẹ mắng!...

Sáng hôm sau hai vợ chồng bắt đầu đi tìm mua nhà và đăng báo bán nhà cũ! Đôi ba hôm – HC lại lên nhà tôi một lần, mang theo một lô những địa chỉ nhà bán. Tôi xin Mẹ về cho ý kiến! Mẹ nhập vào tôi – đưa bàn tay rà chầm chậm lên từng địa chỉ một, hai mắt lúc đó nhắm nghiền – xong Mẹ phán: “Căn nhà nầy xuống móng, nứt tường! Căn nầy nhà tranh chấp, không làm giấy được – Căn nầy có người tự tử chết trong nhà…” Vài đợt như vậy, Mẹ mới chỉ vào căn nhà địa chỉ :… : “Nhà nầy mua được! Giấy tờ có trục trặc chút xíu rồi cũng thông…”

Từ ngày giờ đi coi nhà đến thời gian đặt cọc, giao tiền… Nhất nhất đều do Mẹ chọn! Mọi việc như ý cả! – Chưa bán được nhà cũ, mua nhà mới xoay tiền không kịp, ông HC than với Mẹ, Mẹ bảo: “Về suy nghĩ lại. Chọn người quen ở hướng Tây – Chiều mai 2 giờ đi hỏi tiền, Mẹ cho người xuất ngân cho con vay!” – Quả nhiên, chiều hôm sau HC đến nhờ một người quen làm ở Ngân hàng về phía Tây, mượn ngay được 1 số tiền lớn…

Sau, vì tiền góp Ngân hàng mỗi tháng nhiều mà nhà cũ vẫn chưa bán được – HC đâm lo, than van với Mẹ! Mẹ Diêu Trì về, lại nói: “Để ta cho trẻ nó kiếm tiền về phụ cho con!” – Thế là cậu con trai thứ vừa tốt nghiệp Đại học nhận ngay được 1 hợp đồng thiết kế bản vẽ trị giá 40 triệu đồng. Cô con gái út thực hiện công trình phụ được bồi dưỡng 12 triệu… Ba tháng sau do quy hoạch nhà nước, cậu con thứ HC vẽ lại công trình cũ – lại được 40 triệu đồng!

Đăng báo đã lâu mà chưa bán được nhà, HC lại lên xin Mẹ! Mẹ Diêu Trì về nói: “Ráng đợi xong giỗ mẹ rồi bán, keo bà con xóm giềng họ quở!”. Ông HC vẫn còn lo, Mẹ nói “Con tin 10 con được 10 – con tin 3 sẽ chỉ được 3” – HC hoảng hồn: “Dạ, con tin – con tin”… Nếu tôi nhớ không lầm thì sau ngày giỗ đầu của Mẹ có mấy hôm là ông HC bán được nhà!

Các bạn thấy mẹ Diêu Trì do tính kiên quyết của mình, đã xoay chuyển mệnh số cho cả 01 gia đình hay chưa!?

Đến tận giờ phút nầy, những đứa cháu của Mẹ chắc vẫn nghĩ số tiền lớn vào trong tay là do tài lực của chính mình, nào biết đâu từ sự “xuất ngân, ban lộc” của mẹ DT…

Ông HC mua được đất, cất được nhà – tôi “chịu đòn” 1 tháng lẻ 5 ngày. Khi ông bán nhà cũ, tôi nằm 24 ngày chẵn! Sở dĩ tôi nhớ như in bởi vì những trận “hành căn” đến và đi đột ngột, tôi nhận biết chính xác đến từng giờ, từng phút… Chưa có đợt nào tôi đau nhiều và lại đau dai dẳng đến như vậy – Mái tóc dài nằm một chỗ mãi dính bết lại với nhau chải không nổi nữa, tôi nhờ người chở đi uốn ngắn cho nhẹ đầu, lại nằm chịu tiếp!

Tôi trích lại đây 1 đoạn văn tôi viết trong cơn đau, các bạn đọc nhé!

… “Cơn đau trải dài từ chót cổ xuống thắt lưng, xuống hai đầu gối, hai khoeo chân – và tận cùng ở khớp ngón chân cái! Chừng như ở đâu có xương thịt ở đó có cái đau, chừng như máu đang ngừng lưu thông trong cơ thể. Cả một thể xác to lớn kiệt quệ không ngừng rên rỉ, quằn quại! Mỗi bước đi là một chuyển dời đau đớn, mỗi một thời khắc sống là một đọa đày…

Đứng lên, ngoi xuống, bước tới, quay lui… mọi day trở chuyển vận đều như có cơn đau đang xé lên đâu đó trong người. Lặng nghe ngóng, theo dõi… mãi chẳng biết nó đến tự bao giờ và chừng nào thì nó sẽ ra đi!...”

Thường khi, tôi làm nhiều việc khác nhau trong mỗi ngày, nên khi “bị đòn” lắm lúc cũng chẳng biết bị từ vụ việc nào nữa! Đợt nầy vì đau quá lâu tôi cứ nằm khấn Mẹ: “Xin cho con biết tại sao con phải chịu đau đớn như thế nầy!” – Và Điển báo cho tôi 01 giấc mơ:

* Tôi thấy mình đang đau và đang nằm một chỗ y như thế này! Một buổi trưa độ 2, 3 giờ – ông HC lên tới thấy tôi nhịn đói nằm một chỗ bèn xốc dậy bảo ngồi lên xe ông chở đi kiếm gì ăn… xe vừa chạy, sực nhớ mình đang mặc bộ đồ lửng ở nhà, tôi la lên – bảo ông quay lại để kiếm cái áo khoác!

Xe vừa dừng lại, bỗng nhiên thấy có 1 toán người đuổi đánh ông HC, mà tôi thì đau quá chỉ đứng chịu trận đó, chẳng làm gì được! Nhìn qua bên kia đường, tôi thấy có 1 đứa bé đang ngồi, thấy tôi thì che mặt lại trốn… Vía tôi biết đứa bé cùng phe với bọn người kia, bèn bước tới dỗ ngọt: “Con nhà ai mà sao ngồi một mình, mặt mũi tèm lem vầy nè! Đưa cô lau sạch cho! Con ngồi làm chi ở đây!” – “Tui chạy theo coi người ta đánh ông kia kìa!”. Hỏi “Tại sao đánh?” – Con bé đáp: “Họ đánh không cho ổng ở dưới, ổng lên trên miệt nầy mua đất cất nhà, họ chạy theo lên đây đánh nữa!” -  “Ai đánh?” – Đáp: “Phe ông Tòng chứ ai!”… Có thế rồi tôi giật mình tỉnh dậy! Chợt nhớ: ông Tòng là người bán rau cải dưới chợ Hiệp Thành vừa chết vì bệnh ung thư hơn chục ngày… Âm phần phá rồi chứ chẳng sai! Vậy là tôi biết đợt nầy đau do đâu – Cố chịu đựng thôi, ơn Mẹ bề trên cứu bao người, mình đau một chút để “trả nghĩa” cho Mẹ, cố lên!...

* Con gái út của ông HC dạy trường Đại học. Một buổi chiều bị ai đó lấy mất túi xách đang để ở văn phòng. Nghe nói trong đó có 1 số tiền cùng với hầu hết giấy tờ: hộ khẩu, CMND, bằng lái, bằng giáo sư… ông hớt hải chạy lên bảo “Xin Mẹ tôi về cứu đi, mất cả rồi!” – Mẹ về hỏi: “Trong số đó giấy tờ nào quan trọng nhất” Ông đáp: “Bằng Đại Học - vì không cấp phó bản” Mẹ nói: “Được rồi, về đi – để Mẹ lo.”

Hơn 7 giờ tối – Tôi đang ngồi xem ti vi, Mẹ DT về bảo: “Có rồi đó con!” – “Có gì vậy Mẹ” Mẹ nói: “Bằng Đại Học”.

Sáng hôm sau, quả nhiên ông HC điện lên bảo: “Có ai đó đã tuồn Bằng Đại Học qua khe cửa văn phòng trường…”

Các bạn có thấy chuyện hy hữu “có một không hai” chưa? Nếu ai đó có lòng, sao không ném trả toàn bộ giấy tờ?!

Mẹ giải thích: “Định mệnh là vậy, mình cũng phải chịu mất mát một chút cho trọn số, con à!”

* Lại có lần tôi mơ thấy đang đạp xe trên đường thì gặp ông HC – ông cũng đi 1 chiếc xe đạp, có giấy tờ gì đó nằm trong giỏ xe phía trước! Vừa gật đầu chào tôi – tới ngã rẽ ông gặp 1 người bạn, bỏ xe bên đường sang chào hỏi tay mắt mặt mừng… Khi quay trở lại thì mất xe! Tôi và ông đi tìm mãi mà không thấy – ông HC bảo: “Thôi chết, mất bản vẽ của thằng nhỏ đền công trình thì tiêu luôn!” – Đến đó, tôi giật mình tỉnh giấc…

Ứng biết sắp có điềm chẳng lành, ông HC và tôi lại cầu Mẹ cứu! Ba ngày sau, chú mèo nhảy lên bàn làm việc, “ị” tèm lem lên bản vẽ công trình của cậu kỹ sư!

Thực may – mới chỉ là bản phác thảo!

* Trong tay tôi có hầu hết hình ảnh của gia đình ông HC! Lòng tin vào Mẹ, hễ ai có việc gì là ông lại xin Mẹ về cứu. Ai bệnh hoạn thì tôi trợ (gián tiếp qua hình!).

Nguyên vợ của HC bị bệnh tiểu đường đã lâu năm, thường xuyên biến chứng – mỗi lần như vậy tôi vừa cầu xin vừa chữa bằng nhân điện cho đến khi khỏi thì thôi – Và công lao đó thuộc về… bác sĩ và bệnh viện!

Có lần tôi xin Thầy Hải Thượng về, thầy cho 1 loại thuốc để trung hòa lượng đường trong cơ thể: “Dây đậu dại” – Loại dây leo thường mọc theo hàng rào, lá như lá đậu mà nhỏ hơn, trái cũng nhỏ – trong có hạt như hạt đậu bé xíu xiu!

Tội nghiệp cho ông lão ngoài 60 tuổi, vì thương vợ phải lần mò đi tìm hái lá thuốc, tôi dắt ông vào tận hang cùng ngõ hẹp… Hai người vất vả lắm mới tìm được 01 bao thuốc lá, chừng nửa tháng lại đi một lần!

Dây đậu dại không kỵ với thuốc tây, chỉ nấu uống thế nước làm cho cơ thể dịu mát, an thần, hạn chế biến chứng của bệnh! Nghe đâu vợ ông HC còn đóng gói gởi cả về ngoài quê cho bà con nữa…

Sau, thấy đi tìm thuốc cực quá, tôi lấy giống đem về gieo trồng trên hàng rào quanh nhà, để ông chỉ việc hái đem về cho đỡ tốn công sức!

* Có lần, bà Cửu Thiên về bảo với ông HC “Nội nhật ngày mai – ngày mười bốn, con sẽ bị tai nạn xe cộ, có thể gãy chân! Để cứu con ta dặn: Cả ngày 14 từ sáng sớm đến 6 giờ tối con không được đi ra ngoài bằng bất cứ phương tiện gì. Qua 6 giờ chiều thì nạn dứt! Tuy nhiên ta cũng nhắc con nhớ cho kỹ – Số mệnh sẽ xoay chuyển bằng mọi cách để thực hiện án lệnh, nếu có ai đó tìm kiếm hay kêu gọi con ra ngoài vì bất cứ lý do gì, con đều phải từ chối! Ta sẽ cho người bảo trợ”…

HC làm y lời dặn – cả ngày 14 ấy chỉ ở nhà, nằm đọc sách và làm việc vặt, nhất định không đi ra ngoài! Đến hơn 5 giờ chiều, ông đang nằm lơ mơ trên võng, thoạt nhìn vào bức tường ở phía đối diện thấy mường tượng như hình 1 con cọp hay sư tử gì đó – thật to, lấp loáng như vẽ bằng ánh sáng - : “Tôi biết rằng Ơn trên đã cứu tôi!” Ông nói!

* Đến ngày rằm tháng 10 năm 2002 – ông HC lên thắp hương cho Phật – bà Cửu Thiên về nói: “Ở dưới Châu Đốc Hai có điện thờ Mẹ Diêu Trì. Hôm nay ngày Vía lớn – con đưa cô Lan xuống đó lạy Mẹ đi!”

Ông HC chở tôi đi Điện Bà Chau Đốc Hai ở Cần Giờ! Ngày rằm lớn người đến dâng hương đông đến nỗi chen chân không lọt… chúng tôi tìm tới chỗ thờ Mẹ Diêu Trì – một nơi đẹp đẽ và trang trọng! Hình tượng Mẹ Diêu Trì đứng giữa phòng, thật cao lớn, oai nghi – Ao Mão Cân đai, tràng phang bảo cái đủ đầy… Mẹ Diêu Trì mặc áo lễ bằng gấm đồng tiền màu đen! Chúng tôi hỏi Bà Từ ở đó: “Điện nầy thờ ai vậy bà?” - : “Không biết sao – Diêu Trì Địa Mẫu, Mẹ hóa sanh toàn cõi địa cầu đó!” – Tôi sững sờ, cả HC cũng vậy…

Ra khỏi Điện Bà, thay vì về nhà mình, HC nhất định trở lên nhà tôi: “Cô xin Mẹ về đi, tôi muốn gặp Mẹ!”…

Bà Cửu Thiên vào nhà trước, hỏi chúng tôi” “Sao – có thấy Mẹ Diêu Trì ở đó không con?” Tôi trả lời: “Dạ có – mà sao mặc áo màu đen, Mẹ về đây con thấy mặc áo xanh không mà!” – Bà CT nhích qua một bên: “Có giống người nầy không con?”. Lúc đó, Mẹ bước vào, mặc chiếc áo màu đen bằng gấm đồng tiền y như tôi đã nhìn thấy ở Châu Đốc Hai!

Ông HC hỏi: “Tại sao Mẹ nói là Phật Mẫu Tây Cung, dưới đó lại là Địa Mẫu toàn cõi?” Bà CT giải thích: “Tùy theo hành xứ, trú xứ, trụ xứ mà có tên gọi khác nhau – chung quy cũng chỉ là một mà thôi”. HC lại hỏi: “Con có duyên gì mà được phúc đức lớn như vậy?” Mẹ Diêu Trì nói: “Đâu phải chỉ có Thích Ca Mâu Ni xuất thân từ kẻ quyền quý – Quán Am Thị Kính xuất thân nhà bình dân đấy thôi!”

Rồi Mẹ bảo tôi thỉnh tượng Mẹ về thờ, để Mẹ phò trợ cho! Người đã bảo vài lần rồi, song tôi cứ lần khân, chối quanh mãi – Mới có 1 Điển nhà Phật tôi đã sống giở chết giở thế nầy rồi, thêm Điển lạ nữa… chắc tiêu luôn quá!

Tôi cứ từ chối, lấy lý do: “Con còn Điển chủ quản, để con xin phép đã, nếu cho phép thì con mới thờ – Bằng không bị đòn chết!” Nay Mẹ nói: “Ta đã hỏi qua PB rồi!” – Tôi biết nói sao giờ: “Nếu vậy con xin phép Mẹ cho thỉnh ảnh bà Cửu Thiên về thờ!” Mẹ lại nói: “Thờ Phật còn chưa nghiêm minh, thờ Cửu Thiên ba ngày vía trong tháng mà không đủ le là bị Điển phạt chết đó - Con thơ Ta, rồi vui thắp nhang buồn thì nghỉ ta chẳng trách con đâu!” Mẹ nói đến vậy, tôi còn từ chối đàng nào?!

Me lại bảo ông HC: “Mẹ thấy bên kia đường người ta có bày bán tượng Diêu Trì, con ra đó thỉnh 01 cái đem về đây!” – Rồi chính tay Mẹ bày lên bàn thờ Phật và thắp nhang, không cần lộc lễ thượng trang gì cả!!

Xưa nay, tôi vốn là người đạo Phật, không biết chút gì về Địa Tiên – Mẹ nói tới đâu thì tôi nghe và biết đến đó vậy thôi! Do chuyện nầy mà ông HC nảy ra ý cúng tặng cho tôi hai tượng Mẹ Diêu Trì và Quán Am cao 1m60 – to và đẹp như người thật! Nói là để trả nghĩa tôi đã giúp ông mua bán được nhà đất, xoay chuyển cho mọi sự hanh thông…

Tôi “giở khóc giở cười” khi người ta chở đến nhà, và tôi chỉ có ký nhận! Hai tượng Mẹ to lớn, mỗi tượng phải đến 4 người khiêng, tôi biết để vào đâu? Vả lại – xưa nay tôi có tu hành, trì niệm cho có bài bản bao giờ!...

Thế là phải lo tiền cất 1 cái am nhỏ thờ tượng Mẹ – Về sau Am tự thiêng lắm, ai khổ nạn tới xin là Mẹ cứu!

* Kể từ ngày Điển Mẹ Diêu Trì về ngự, người tìm đến ngày một nhiều! Đủ mọi nạn khổ trên đời tôi đều phải đảm đương – Nhưng chuyện nầy tôi xin kể bạn nghe vào chương sau, giờ chúng ta trở lại để biết thêm về sự huyền nhiệm của Mẹ Diệu Trì…

Hai tượng Mẹ đem về chưa có chỗ để, còn nằm nguyên trong bọc nilon – mấy ngày sau tôi phát hiện tượng Mẹ DT hơi nước bốc ra mờ mịt cả vỏ bao, kiểm tra lại thấy ngón trỏ của bàn tay phép Mẹ bị bầm giập, lòng tôi đau xót quá!

Điềm ứng mãi về sau tôi nghiệm lại mới biết, Mẹ về với tôi vui ít buồn nhiều! Mẹ nhìn tôi đau đớn đến rơi nước mắt mà không cứu được, chỉ than 1 câu: “Mẹ ruột của con không cho – Ta mẹ đỡ đầu cho con làm sao được!” – Còn nữa… mọi hoạn hạn dưới nhà ông HC, ông đều lên đây cầu cứu Mẹ, nghiệp trần của gia đình ông – Mẹ chống đỡ cũng mòn hơi!

Nhân đây, tôi viết 01 bài văn – xin chép ra đây mời bạn đọc – Để thấm thía hơn nữa tấm lòng hy sinh của Các Đấng với nhân loài…

 

MẸ TỪ ÂN

 

Đàng sau sự đẹp đẽ uy nghi là nỗi đau đời rất thực. Sau dáng vẻ điềm nhiên là sóng gió dậy lòng! Sự đường bệ cho bao người thần phục - Mẹ là Bậc Mẫu Nghi lập Địa, tạo Thiên…

Chỉ con biết Mẹ ơi – còn một trái tim riêng: nhân hậu, bao dung và dễ dàng rung động. Biết khóc cười, biết yêu thương và bi hận. Đau đến cháy lòng mà chẳng thể nói cùng ai!...

Khi con buồn Mẹ an ủi bên tai, khi con khóc có Mẹ lau dòng lệ – Những nỗi niềm giấu trong lòng của Mẹ ai sớt chia – Mẹ chịu lấy riêng mình! Sao trời cứ mưa, mưa mãi không ngưng. Cho lòng Mẹ nỗi buồn lo không dứt… Mẹ về với chúng con những ngày bão rớt – Ao Mẹ ướt rồi, thương biết mấy Mẹ hiền ơi!!

Nhân thế khổ đau tìm đến dưới chân Người, Mẹ bước xuống đài cao dìu con đứng dậy. Bàn tay phép vung lên Mẹ cất đi niềm khổ lụy – Ban cho con sự bằng an, lòng Mẹ vô cùng!

Quỳ dưới chân Người, con lạy Mẹ Từ An! Mẹ vén mây mù cho nắng hồng soi tỏ. Để đời con một ngày có Mẹ, bỏ đường Mê theo chân Mẹ độ Đời…

 

21.06.2003

 

* Mẹ giải thích: “Mỗi con người có 3 phần hồn: linh hồn vĩnh cửu, hồn hiện kiếp và linh căn (hoặc âm căn). Linh hồn vĩnh cửu mang dấu ấn của họa phúc tiền kiếp vào hiện kiếp, linh hồn hiện kiếp thụ lãnh – tạo tác: trừ cộng, nhân chia… phần Linh căn chỉ có tác động rất ít hoặc tác động gián tiếp mà thôi! Trừ khi Linh căn nhập xác trần để hành Đạo, độ Đời…”

Chính vì vậy, khi phần Linh căn có tội, bị đi đày thì chỉ một phần hồn vĩnh cửu đi. Còn Linh căn vẫn ở lại Ngôi Trời! Mẹ nói: “Ta đau lòng lắm vì biết rằng một phần của mình luân lạc đâu đó dưới kia, tâm trí chẳng phút nào yên!...”

Vậy mà – có ai đó đến bên chân Mẹ kêu khóc, Mẹ vẫn không đành lòng bỏ! Biết rằng họ có tội và đang chịu trừng phạt, nhưng thấy khổ nạn bỏ sao đành.. Thế là Mẹ tìm hết cách này đến cách khác khéo léo xoay chuyển sao cho phù hợp, để cứu được người thoát khỏi nạn tai!

Vừa cứu vừa răn – Mẹ nói: “Ta không có gì để cho không hết! Con đến kêu khóc, ta xét xem từ nay về hậu con còn phúc lộc hay không, nếu còn ta chuyển qua để cứu. Mai nầy không còn phúc lộc có than mấy ta cũng thua!” Rồi Mẹ kiên nhẫn ngồi lại khuyên răn, giảng đạo lý cho những ai có lòng nghe. Từ bàn tay Mẹ, bao nhiêu người đến nhà tôi – về sau nhiều ít đều có chuyển tâm, biết ăn chay, niệm Phật, làm lành – lánh dữ!

Tôi vốn là người Đạo Phật – nên Mẹ về chỉ giảng theo Phật Đạo, không bao giờ đá động đến Địa Tiên, không nói về mình – chỉ cốt giúp tôi độ đời cho trọn nghĩa…

Mẹ giải thích: “Nhà Phật chính độ phần hồn, Địa Mẫu lại chánh độ phần xác”. Chính vì vậy Mẹ Quan Âm khó khăn, nghiêm khắc hơn Mẹ Diêu Trì – Bởi rèn tâm khó hơn luyện xác! Ơn trên thương tôi một lòng một dạ cứu người, không màng bổng lộc nên cho cả hai Điển chủ lực: trợ xác và hồn!!

Cũng chính vì điều nầy mà nhiều người cho rằng tôi tà mỵ, lại háo danh! Cứ tự xưng mình là phần chân Điển cao nhất - : “Bao nhiêu Điển cao về nó cả rồi còn gì!”

Căn trên nhập vào tôi và tự xưng, tôi nào dám cản ngăn – Bảo rằng không phải thì cũng chẳng lấy gì xác định! Rốt cuộc rồi bị mang tiếng oan, không biết phân giải thế nào…

Sáu  năm trở lại đây – từ khi có Mẹ Diêu Trì, Mẹ Quan Âm ít về, chuyện hành xử giao phần Mẹ Diêu Trì chỉ khi nào ngày rằm, ngày lễ Phật hoặc chuyện hành xử liên quan đến các phần Linh căn nhà Phật PB mới về giải quyết…

Giờ tạm ngưng ở đây, chúng ta chuyển sang đề mục khác!

Trước
25. Nguồn ân cứu mới
Kế tiếp
27. Liêu trai (6)