VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Nguồn ân cứu mới

 

Vào cuối năm 1999, tôi có dịp xem số cho một người Đàn ông tên HC. Khi đó Điển báo những điều quan trọng – mà sau nầy ứng chẳng sai! Đại khái: “Căn nhà hiện tại ông đang ở chỉ phát trong vòng 20 năm, sau đó sẽ là 1 quá trình tàn lụi rất nhanh, trở tay không kịp! Trong nhà có một mạch nước ngầm độc hại đi xuyên suốt từ sau ra trước – Tính từ cửa sổ buồng giữa đếm 6 miếng gạch là chỗ mạch nước đi qua – khí độc của nó sẽ triệt chết tất cả những ai là phái nữ ngụ cư ở trong nhà. Đầu tiên sẽ là người cao niên nhất…

Mọi việc bắt đầu vào năm Ngọ sắp tới đây! Ông HC xác nhận: hiện tại trong nhà ông còn 3 người nữ là Mẹ, Vợ và Con gái út – Mẹ và vợ ông bệnh nặng, con gái út thì xanh xao, nhược sức và hay bị choáng…

Thế nhưng – đâu dễ gì tin vào 1 lời phán đoán mông lung, ông HC và gia đình vốn trí thức, có danh vọng và địa vị! Để hỗ trợ cho ông làm giảm bớt tác dụng nặng nề của mạch nước ngầm – tôi chỉ ông tìm mua 01 chậu kiểng có lá nhỏ màu xanh thẫm, loại lá dầy – đem về để ngay chỗ có mạch nước ngầm… Quả nhiên 1 thời gian ngắn chậu kiểng chết, lại thay chậu khác!...

Đến cuối năm 2001 – Mẹ ông phát bệnh nặng! Năm 2002 (ngày cuối tháng Giêng) – Ông điện lên nhờ tôi xuống xem có trợ gì được cho Mẹ ông không: “Mẹ tôi đã hôn mê rồi. BS chẩn không quá 2 giờ trưa nay, bảo lo hậu sự đi là vừa!” – Tôi xuống nhà, thắp hương trên bàn thờ PB và Cửu Huyền khấn xin cho Bà “phải ở thì ở nhẹ nhàng, phải đi thì đi không đau đớn!” – Tôi về, quá trưa thì Bà tỉnh lại, kể chuyện: mơ thấy mình đi qua 1 con đường hầm, tới 1 nơi đầy ánh sáng và rất đông người, chợt nghe tiếng con cháu la khóc quá Bà quay trở lại - Hồn nhập vào trong xác và… tỉnh!

Nhưng vì bệnh quá nặng – Bà chỉ sống thêm được 1 tháng rưỡi – mỗi ngày tôi trợ điện cho Bà qua điện thoại! Cứ hễ Bà nói đau ở đâu, chữa xong Bà nhẹ còn tôi thì đau thế…

Sau ngày hôm đó – Ông HC lên nhà, PB về bảo: “Mẹ con không sống được bao lâu nữa đâu. Kêu Sư Thầy tới tụng Kinh cho nhẹ mình!” Ông ấy nói: “Khổ nỗi mẹ con không tin gì cả, không chịu con biết làm sao giờ!” – “Không tin ta làm cho tin!”. Ngay đêm đó gần 11 giờ khuya, mẹ HC bảo ông mời Sư đến tụng Kinh và Quy Y cho Bà… Từ đó bà nghe kinh suốt ngày, còn nói với HC: “Nếu biết tu tốt như vầy thì Mẹ tu từ lâu rồi!”. Kinh giảng có câu “chỉ cần niệm Di Đà nhất tâm bất loạn trong chừng một niệm khi chết sẽ vãng sanh Cực Lạc Quốc”. Có phải chăng ngay lúc bên bờ sinh tử Bà đã ngộ được “nhất tâm bất loạn”?!

Thấy sự mầu nhiệm của Nhà Phật đã chuyển tâm được Mẹ mình, ông HC tin lắm – từ đó hay lên thắp hương lễ hay lạy Phật ở nhà tôi! Một hôm P.B về bảo: “Mẹ con sống không quá 10 ngày nữa, con chuẩn bị hậu sự đi là vừa! Vì tấm lòng hiếu thảo của con không thua gì Mục Kiền Liên, ta ban cho con ân phúc: Nhà Phật sẽ đưa Mẹ con đi đầu thai chuyển kiếp ngay tức thì – không phải về trả tội chốn Âm Cung!

Nhớ lời ta dặn: Mẹ vừa tắt thở – thay vì ngồi đó khóc thì con thắp đèn sáng lên tất cả các Bàn thờ, đốt hương trầm xin đích danh ta: Quán Thế Âm Bồ Tát – xong rồi lấy tấm hình P.B đang thờ đem xuống cho Mẹ con ôm vào trước ngực! Con ngồi ôm tay Mẹ trong vòng 10 phút, xong xịt dầu thơm tẩy trần trả về chỗ cũ, từ đó trở đi hành lễ theo Đạo Pháp, cúng chay không cúng mặn! Và nhớ phép chỉ thiêng trong vòng 10 phút đầu tiên sau khi chết!”

Quả nhiên chỉ 8 ngày sau mẹ ông HC chết! Ông làm y như lời dặn của P.B. đám tang nhẹ nhàng, trang trọng, cúng chay – không cúng mặn…

Vốn ông HC nhà chỉ có 1 mẹ 1 con, cha chết khi ông còn nhỏ, mẹ thủ tiết thờ chồng nuôi con từ thuở đôi mươi – Nay 82 tuổi thì bà mất! Tình mẹ con gắn bó lắm – Lên nhà tôi ngồi chơi chốc lát nghe bồn chồn, nóng ruột là ông đứng lên ra về: “Mẹ tôi nhắc tôi”… Chuyện vệ sinh và chăm chút cho mẹ, ông tự tay làm không để cho ai!

Cúng xong thất tuần (49 ngày) cho Mẹ, ông HC mua hoa lên thắp hương Phật tại nhà tôi - Ông còn đang đứng thì tôi thấy Bà (mẹ của ông) về đứng sau lưng nhìn qua vai ông ra dấu muốn tiếp xúc. Tôi nói – HC đứng dậy bỏ về, có lẽ do đột ngột chưa chuẩn bị tâm lý, có khi do không tin lời tôi, sợ tôi giả để lừa ông!

Đêm đó – âm vong của mẹ HC ngồi cả đêm trên ghế trong phòng khách nhà tôi – Còn tôi thì sợ đến… cả đêm không nhắm mắt! Sáng sớm, tôi điện cho HC bảo lên gấp!

Mẹ HC về tiếp xúc với con, ông hỏi: “Mẹ đầu thai về đâu – nói cho con biết với!” - : “Mẹ không có đầu thai – Mẹ đầu sanh về cõi Vô Vi! Cõi Vô Vi là cõi của nhà Phật đó con!” Rồi bà kể tiếp: “Nguyên căn của Mẹ là Diêu Trì Phật Mẫu Tây Cung. Do có tội vì hành xử sai việc mà bị bắt đi đày 570 năm! Lẽ ra phải còn 2 kiếp trần nữa mới mãn hạn. Nay vì nhờ nhà Phật trợ cứu Mẹ mới được trở về căn!”

Quay lại tôi, bà nói: “Nhờ cô Lan cầu xin mà ta mới được nhà Phật giúp. Ta nguyền rằng: Ngày nào cô Lan còn sống trên cõi đời nầy, hễ kêu một tiếng là Diêu Trì Ta có mặt trợ cứu!”

Rồi bà ra lệnh cho HC xây mộ theo ý Bà: Sơn màu xanh ngọc, bia màu xanh dương – chữ đỏ. Bên trên làm một vòm tròn tượng trưng cho cõi Vô Vi…

Bà đưa về hai người, giới thiệu: “Đây là Hoàng Mẫu – em Ta! Còn đây là Cửu Thiên Huyền Nữ, Đệ tử của Ta!

Hoàng Mẫu mặc áo Lụa vàng, Cửu Thiên áo lụa trắng, còn Mẹ Diêu Trì mặc áo màu xanh da trời!

Vốn tôi là người Đạo Phật, lúc đó chỉ nhớ mang máng: “Tây Vương Mẫu! Chuyện Tề Thiên Đại Thánh trộm Đào Tiên…” Mẹ Diêu Trì còn nói: “Khi mặt trời xuống là cung điện phía Tây hiển hiện” Mẹ bảo tôi: “Phật Mẫu đáo gia ở đâu thì nơi đó phát – Ta sẽ không để cho con phải khổ như thế này nữa đâu! Từ nay trở đi ta nắm tay con độ đời – Từ từ rồi ta chuyển ngân cho con có tiền độ nhật!”

Tôi xin: “Nếu thế thì xin Mẹ cho phép con mỗi năm lấy ngày giỗ Mẹ HC làm ngày vía an vị Mẹ Diêu Trì tại nhà con!” – Mẹ bằng lòng! Từ đó đến nay, HC giỗ Mẹ ngày 11 tháng 3 – còn tôi cúng vía Mẹ ngày 12 tháng ba hằng năm, đã 6 năm rồi…

Đây có lẽ cũng là sự xoay chuyển của các Đấng để giúp cho tôi có thêm năng lực mà độ đời, giống như lời P.B Quán Âm đã nói: “Ta cho con gà đẻ trứng là ta đã lót ổ sẵn hết rồi!”

Lẽ ra chúng ta chuyển sang một đề chương khác, nhưng chỉ e mất đi phần mạch lạc của câu chuyện – đang bắt đầu minh chứng cho sự huyền nhiệm hiện hữu từng ngày… không phải ở chỗ tôi mà ở nhà của HC!

Cũng phải thôi, các bạn nhỉ! Một dòng tộc mà tổ tiên bao đời thai sinh và dung dưỡng phần trần xác của Mẹ, đương nhiên xứng đáng để được báo đền!

Có điều Mẹ đã dặn dò HC: “Chỉ ở nhà cô Lan mẹ mới biết con – và là mẹ của con, chỗ khác thì không – Khi đã trở về ngôi là phải đoạn căn trần, mẹ không còn liên can tới con, không biết con là con của mẹ nữa!” giờ – tôi xin phép liệt kê một cách có trật tự từng việc một, để tiện bề theo dõi cho bạn đọc. Chúng ta chuyển sang đề mục “Thực hành cụ thể!”

Trước
24. Thực hành cụ thể (4)
Kế tiếp
26. Thực hành cụ thể (5)