- {{item.pageName}}
Thực hành cụ thể (4)
* Có một người đàn ông bán bánh bò dạo - Ông dừng ở sạp báo mua tờ báo Công An, ho rũ rượi, mồ hôi vã ra, mặt sốt đỏ bừng bừng… Tôi gọi lại hỏi, ông nói: “Tôi bị viêm phế quản mà uống thuốc cả tuần rồi không giảm”.
Tôi trị bệnh cho Ông, chỉ 4 lần trong 3 ngày là hết hẵn!...
Chừng hơn 1 năm sau. Người đàn ông ấy đến tìm tôi, nhờ chữa cho bàn tay bị liệt 50% chức năng. Trên gần cổ tay có vết dao chém đã liền sẹo từ lâu, ông nói: “Từ lúc liền sẹo đến giờ cánh tay bị liệt, cầm nắm gì cũng không được - Tôi về Rạch Giá làm ăn hơn 1 năm nay, giờ gặp nạn vầy lại trở lên đây, ở nhờ người bạn để tìm chị, may mà còn gặp!”.
Tôi nhìn vết thương với khuôn mặt người đàn ông hung dữ bặm trợn – Rõ ràng là đâm chém nhau mà nên chứ chẳng sai! Những vụ như thế nầy mà nhúng tay vào thì “bị đòn chết thôi!”. Lại chắc lưỡi nhủ thầm: “Người ta ở tận miền Tây lên tới đây tìm, tức là ở dưới đó đã không chữa được, mình bỏ đành sao!”… Thế là tôi chữa cho ông có 4 ngày (7 lần điều trị). Bàn tay đã co giãn trở lại bình thường!
Ngay tối đêm đầu tiên, tôi ngồi quờ tay chạm vào cạnh giường, sưng lên 1 cục u đau điếng. Sáng ngày đã thấy bong gân sưng đỏ lên rồi! Ra sạp báo chữa bệnh cho người đàn ông đó, tôi ngẩn ngơ nhìn vết thương trên cánh tay ông ấy rồi nhìn lại dấu đau bong gân trên tay mình: “Phải công nhận đòn thay thế chính xác thực!”.
Người đàn ông ấy hết bệnh, hí hửng trở về quê, còn tôi bị bong gân đau cả tuần lễ - sự đánh đổi nho nhỏ cho 1 nỗi đau lớn, có thấm thía gì phải không các bạn?!
Nếu có ai đó bị một bệnh lạ hoặc đau đớn bất thường, là tôi lại phập phồng lo sợ cho chính mình… “Đòn phép” học được “chiêu mới” rồi đây!
Y như rằng! Ngày mai, ngày mốt thế nào rồi tôi cũng sẽ bị đau “na ná” như vậy - mãi đến giờ tôi mới hiểu: tôi đau giống BN bởi vì tôi chịu thế cho họ đấy thôi!
* Cô Thủy 20 tuổi – công nhân Satimex: Bị lên cơn suyễn đã 01 tuần, mỗi ngày một nặng hơn, BS cầm cơn không được- Người rũ rượi, chỉ thở lấy hơi lên. Tôi điều trị cho Cô, chỉ 3 ngày là cắt cơn hẵn!
Một thời gian sau, Ba cô T tới nhờ tôi chữa bệnh suyễn (bị y như con gái của mình). Vốn ông ấy là người “nói trây” có tiếng ở khu nầy, tôi chẳng dám đặt tay chữa bệnh, thoái thác rằng: “Chồng tôi không cho chữa bệnh cho Đàn ông!” Ông Tư đứng lên đi một nước – buông lại một câu: “Thầy Bà gì – chữa bệnh còn kén đàn bà, đàn ông!”…
* Tôi có người anh kết nghĩa – làm giám đốc công ty TNVLXDMN. Năm 1997 ông bị bướu độc bàng quang (5 bướu), lo sợ, tuyệt vọng và xuống tinh thần trầm trọng – Bệnh viện chuẩn bị mổ và xạ trị!...
Tôi về – thắp hương lên bàn thờ P.B, xin cứu lấy Anh – P.B về – bảo tôi: “Nếu con chấp nhận đánh đổi, ta cho bướu độc thành bướu lành!” – Tôi hứa!
Sáng hôm sau vừa ngủ dậy, trên mặt tôi (má bên phải) nổi lên 01 cái mụt nhọt. Tôi hốt hoảng – mụt nhọt mà nằm trên mặt thì xấu hổ đến chết mất! Vả lại từ bé đến giờ mình có bị nhọt bao giờ đâu…
Tôi ngắt một nắm lá bông bụp (còn gọi là bông lồng đèn) vò nát đắp lên rồi đi nằm. Nghỉ trưa 1 giờ đồng hồ, choàng dậy sờ lên má – Ôi trời ơi! Dưới da nó độn lên 01 dề to bằng quả chanh nhỏ cứng ngăn ngắt!
Tôi thắp hương, xin P.B, Người về nói: “Con đã chấp nhận đánh đổi rồi. Để y như vậy đừng có thuốc men điều trị gì, bao giờ hết thì thôi!” – Cái mụt nhọt không làm đau nhức gì nhiều, chỉ hơi đỏ 1 tí và có đầu miệng, từ đó mủ chảy ra không ngớt! Tôi đứng bán báo mà lúc nào cũng có miếng gòn trong tay – chưa kịp chùi mủ đã chảy thành dòng…
Cố đưa tay mà nặn, chỉ ra chút máu nhờn nhợt – có gì khác đâu! Thế thì mủ từ đâu chảy ra vậy? Được 1 tháng rưỡi, chịu hết xiết – tôi đi BV Xóm Mới xét nghiệm máu: “Mụn nhọt lành tính!”. BS bảo: “Tiểu phẫu – may thẩm mỹ, không để lại sẹo đâu, yên chí!” xong – uống thêm 01 tuần lễ thuốc kháng sinh…
Sau 01 tuần, mủ lại tìm đường ra bên trên vết mổ đã liền sẹo – Chịu đựng thêm một tháng rưỡi nữa… nhiều người bảo: “Coi chừng mạch lươn, nó ăn ruồng vô não là tiêu đời!” – Sợ quá, tôi đi tới Trung tâm Ung Bướu xét nghiệm! Lại “Nhọt lành tính” và “Tiểu phẫu, may thẩm mỹ – không để lại sẹo!” Hai BS cùng học có 1 thầy chắc – nói 1 câu bài bản y như nhau!
Lại 01 tuần lễ kháng sinh – Uống vừa hết thuốc, mủ lại len lén bò ra phía dưới hai cái sẹo nhỏ bên trên…
Đến 3 tháng rưỡi, tôi tìm đến nhà Ông Ba (Thầy Bùa) nhờ khoáng dùm! Ông nhìn tôi một lúc rồi nói: “Cô bị hành căn, tôi không dám chữa đâu!” – Tôi năn nỉ ông thắp hương xin P.B, ông vừa gõ chuông, P.B đã về nhập vào tôi bảo: “Đã bảo đừng chữa mà cứ cãi – ta cho chết luôn!” – Ông Ba năn nỉ xin tha cho tôi, P.B nói: “Ông nặn hết máu ra dùm nó đi thì hết – Đừng khoán, vô ích thôi!” – Ông Ba nặn ra 2 cục gòn lớn đầy máu đen, tịnh không có chút mủ nào! Về nhà hết hẳn!... Ba tháng rưỡi cho 01 cái “mụn nhọt lành tính” – Đến nay, trên má tôi hãy còn 1 vết sẹo nhỏ xíu, dấu vết của 02 lần tiểu phẫu!
Từ ấy đến giờ, ông anh của tôi vẫn còn sống khỏe mạnh, và không tái phát lại lần nào!
* Chị Chín (kế bên nhà) bị xe đụng may hơn chục mũi trên bắp vế. Vết thương bị nhiễm trùng, mưng mủ và đau nhức, sờ vào phập phều trông rất sợ! Ấy thế mà tôi chữa có 4 lần chị Chín đã hết hẳn, không còn nhiễm trùng nữa…
Sau nầy nghĩ lại, tôi biết là Mẹ đã “lót đường” cho tôi khi chuyển về ở nơi chốn lạ, chữa hết bệnh cho bà chủ đất có nghĩa là “Bán anh em xa, mua láng giềng gần” rồi!
Từ dạo ấy đến nay (đầu năm 2000) toàn bộ gia đình 16 nhân mạng của chị Chín là bệnh nhân đắc lực nhất của tôi trong xóm! Một hai giờ sáng chẳng kể, mưa bão lạnh lùng chẳng chừa – Cứ: “Cô Lan ơi!” là tôi trở dậy khóa cửa chạy sang… Cứ thêm một “sinh linh nhỏ bé” chào đời, tôi có thêm 01 trách nhiệm mới – y hệt như BS chuyên nghiệp hay điểm cấp cứu trong khu phố! Có nạn tai xóm giềng lại dìu nhau tới tìm tôi, kéo theo sau lưng 1 đoàn rồng rắn trẻ con hiếu kỳ…
Chỗ tôi ở thuộc vùng quê Ap Đông, xã Thới Tam Thôn – Huyện Hóc Môn! Đời sống người dân còn nghèo khó, thiếu thốn cả về tiện nghi vật chất lẫn vệ sinh - bệnh hoạn cứ như cơm bữa, có khi cả nhà chữa bệnh 4, 5 người…
Cứ vô đầu xóm hỏi: “Cô Lan chữa bệnh” là ai cũng dẫn tới nhà liền! Chòm xóm người ưa, kẻ ghét! Bởi tính tôi ít nói, tối ngày đóng cửa ở trong nhà, không bước chân sang hàng xóm, người được chữa bệnh thì thương quý tôi lắm: “Vì cổ chữa bệnh không ăn tiền. Có bánh trái gì trong nhà, đem chia hết cho trẻ con hàng xóm.”
Lâu lâu tôi về dưới nhà xin đồ cũ của các em, cháu đem về. (Các cháu tôi có quần áo bà con bên Mỹ gởi về, mặc chán lại đem cho – đa số còn mới và đẹp!) Tôi đo ni từng đứa bé trong xóm xong may, sửa lại đàng hoàng – giặt tẩy, nước xả thơm lừng đem cho… Trẻ con mỗi đứa 01 ôm, cười vui ríu rít như ngày hội…
Vậy đó mà tôi bận tíu tít suốt ngày, có khi 1 giờ trưa hay 6, 7 giờ tối chưa có miếng cơm vô bụng, trưa mới đóng cửa định nằm nghỉ 1 chút lại nghe: “Cô Lan ơi! Chữa bệnh.” Một hai đứa bệnh, trẻ kéo nhau đến cả bầy… vào cô Lan chữa bệnh không tốn tiền lại được ăn, đứa nào chả thích! Do vậy chỉ cần cô Lan kêu 1 tiếng là trẻ con hàng xóm “dạ” rân!
Chiều mát, trẻ con tập chạy xe đạp. Cứ nghe “rầm” một tiếng, bé Chi – con tôi lại nói: “Có bệnh nhân nữa rồi!”
Cô Lan “mát tay” lắm – đau đớn, khóc lóc một hồi đưa vào cô L chữa bệnh, xong cho thêm cái kẹo hay cái bánh, cam đoan… hết đau!
Chiều tối, người tập trung đến nhà tôi chữa bệnh đông – xe để chật sân nhà! Hàng xóm tụ tập lại nghe ngóng, hỏi nhau: “Nghe nói Cổ chữa bệnh không ăn tiền, mà chữa suốt ngày như vậy rồi lấy gì sống – uống nước lả chắc!” Lại có người bảo: “Nói vậy, chắc sau lưng cũng móc ngoéo người ta đưa tiền cúng lễ nầy, lễ nọ – chứ chẳng lẽ ở không đi làm chuyện thiên hạ!”
Có nhà khác Đạo, nói dèm: “Bà Thầy lang đó làm thầy Bùa thầy Pháp thì có! Bả thư yếm cái gì trong bụng cô S mà bụng càng ngày càng lớn, đau quằn đau quại, mai mốt nổ cái “bùm” chết ngắt cho coi!” – Con tôi về mách mẹ, buồn hiu: “Mình chữa bệnh không ăn tiền mà sao họ còn nói xấu mình nầy nọ…” Tôi khuyên: “Kệ họ, con à! Họ khác Đạo không có lòng tin, đừng chấp họ làm gì!”
Vốn cô S do hoàn cảnh gia đình khó khăn, đi “kế hoạch” những 6 lần trong vòng có mấy năm, giờ tử cung biến chứng – bụng dưới cứ sưng to, chướng hơi, như có ai từ trong ấy thổi ra – đau đớn lắm!
Tôi chữa giảm đau, ngày khác đau tiếp lại vào! Bệnh viện cũng thua, biết bao nhiêu tiền thuốc men cũng chẳng tác dụng gì!...
* Bé Dung – con chị Chín – ngộ độc do ngậm phải keo thổi (đồ chơi trẻ con). Hai bên má sưng phồng to lên và khó thở! Tôi cấp cứu sau 20 phút thì hết sưng và hơi thở bình thường trở lại…
* Bé Trúc (con cô Tiến nhà kế bên) 4 tuổi. Bé dậm chân lên con dao để ngửa – đứt sâu và dài, máu ra xối xả! Tôi cầm máu, ngưng sau 5 phút, điều trị thêm 05 ngày chân lành hẳn, không còn đau nhức nữa!
* Bé Nhung (con cô Lý) ở gần nhà tôi lúc nhỏ 3, 4 tuổi thường hay bệnh, vẫn sang tôi chữa luôn! Có lần bé bị làm kinh co giật, hai mắt đứng tròng, sốt cao! Tôi sang cấp cứu – chỉ 2 phút sau thì bé tỉnh, làm khỏe cho bé thêm – chốc lát bé đã ngồi dậy và uống sữa được…
* Bà Nội bé Nhung – bị zonar phần cổ sau lưng, ăn lan rất nhanh và đau nhức, sốt – lại ớn lạnh. Tôi chữa sau 5 ngày thì bà hết hẳn! Có người cháu trai ngoài Bắc vào chơi nghe bà khoe, cậu ấy nói: “Cô ấy chữa bằng gì mà hay vậy? Ngày trước cháu cũng bị giời ăn – nằm viện đúng 1 tháng rưỡi mới khỏi”.
Phần tôi – tôi chỉ nói với mọi người rằng chữa bằng Đông Y: Bấm huyệt! Tôi khoe nghề nầy do ông Ngoại của tôi truyền lại – Nói cho người ta dễ tin thế thôi! Ông Ngoại tôi mất năm tôi 13 tuổi, truyền cho tôi sao được – Nhưng tôi vẫn tin ông trợ cho tôi cứu người, và có lẽ cũng hãnh diện khi có đứa cháu nối “Nghiệp Nhà!”
Ông Ngoại tôi xưa là Đông Y Sĩ – người Trung Quốc, dòng họ Tạ ở Mai Hoa Huyện! Sang Việt Nam yêu bà Ngoại rồi ở lại không về… Cô gái quê Cái Bè đẹp, thất học – Lấy chồng được ông Ngoại tôi “Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” suốt cả một đời…
Ông tôi tài giỏi mà lại đạo đức nữa! Ông đã từng là Hiệu trưởng trường Tàu, ngày xưa có loại thuốc “Ngoại cảm tán” của nhà thuốc Đồng An Đường, Trung Hòa Đường là do ông Ngoại tôi chế ra, tác dụng hay hơn hết thảy các loại thuốc Bắc đương thời…
Vào thời Ngô Đình Diệm, có 1 người lính Việt Minh bị đạn xổ ruột, nằm ngay cửa nhà thuốc. Năm giờ sáng ông tôi dậy sớm tập thể dục thấy vậy khiêng vào nhà giấu biến, tự tay mình chế ra thuốc uống, thuốc rửa vết thương rồi may lại. Nghe ông kể: “Ruột người ấy đổ ra ngoài nhiều bằng cả rổ…” Ấy vậy mà ông tôi cứu người lính sống, hai tháng rưỡi sau hoàn toàn khỏe mạnh, ông cho tiền rồi lén đưa xuống tàu về quê!
Mấy năm sau, người đàn ông ấy vác trên vai 1 bao khoai củ các thứ lên nhà tạ ơn ông: “Con về quê lấy vợ, nghèo quá! Không có gì đáng giá – xin Thầy Bảy nhận cho tấm lòng con”…
Còn 1 việc lớn nữa về ông tôi – mà tôi phải kể lại cho các bạn nghe: Nguyên ở tại chợ Cao Lãnh, có tiệm thuốc Bắc “Trung Hòa Đường” của ông tôi là lớn nhất – mỗi sáng sớm, bệnh nhân ngồi 2 hàng đợi, dài ra tới ngoài chợ!
Ông bà đều tốt và thương người, ai nghèo thì bốc thuốc cho không lấy tiền… bà ngoại tôi “một chữ cắn đôi” không biết, vậy mà bốc thuốc mát tay không thua gì ông! Ai đến mua thuốc, bà nhớ mài mại lấy ra đưa, đem về uống vô bệnh nào cũng khỏi…
Ông bà ở căn nhà lầu 4 tầng, đúc tường dầy nửa thước, nhà chắc chắn như 1 lô cốt vậy! Đêm đó hai phe đánh nhau – cả chợ đổ vào nhà thuốc trú nhờ, ông bà chứa cả…
Hai trái B40 nổ thẳng trong nhà – căn nhà lầu 4 tầng tan gần như thành bình địa! Đến khi ông Quận trưởng (quen với dì tôi) tới, chỉa loa vào nhà: “Ai còn sống chui ra coi!”… Mọi người lóp ngóp chui ra – đếm cả thảy 72 người, không có thương tích gì, ai cũng bảo: “Ông bà Bảy phúc lớn quá, cứu được bao nhiêu là người…” Bù lại – ông bà tôi trở thành người tay trắng, tán gia bại sản luôn!
Thôi, tạm ngưng ở đây – Tôi kể tiếp về hành trình của Huyền Môn cho các bạn nghe nhé!