- {{item.pageName}}
Liêu trai (5)
Đầu năm 1999, trong xấp lịch Phật cuối năm có một ảnh Thích Ca Mâu Ni rất đẹp! Ông ngắm nghía rồi bảo tôi: “Tấm này đẹp, đem ép lamina về treo trong nhà đi!”. Tôi hỏi Ông xem tấm ảnh nầy là ở giai đoạn nào. Ông nói: “lúc vừa mới cắt ái ly gia!”.
Tôi đem thuê người làm 1 hình ép lamina rất đẹp, về nhà treo ở phía đối diện bàn khách. Vừa ngồi xuống ngắm nghía, “Điển” đã về quay tôi đến chóng mặt như người say rượu, tôi sợ quá bỏ chạy!...
Ba ngày liền đều như vậy! Tôi chịu hết xiết đóng đinh treo trên đầu bàn khách. Không nhìn thấy ảnh nữa – hết quay!
Một thời gian sau, Phật Bà về – tôi hỏi: “Phật Bà ơi! Có phải tấm ảnh nầy là lúc mới cắt ái ly gia không?” Phật Bà phì cười: “Ai nói?” – Tôi bảo rằng Ông nói với tôi như vậy. Phật Bà buông một câu: “Thích Ca thành Đạo!” – À, thì ra “Điển Ông” lừa tôi! Nếu biết là ảnh Phật Thích Ca, tôi chẳng dám để trong nhà vì Điển của Phật Ngài mạnh lắm, mỗi lần về chỉ đứng ngoài cửa thôi, tôi đã bị quay đến tối tăm mặt mũi rồi!
* Vào đầu năm 2003 có người đưa tới cho tôi một phụ nữ bị âm vong nhập. Nguyên cô ấy làm việc trong nhà có 1 người nam vừa mới chết - cậu này vốn bị tật cụp xương sống từ năm 12 tuổi, về sau 25 tuổi lại bị lao phổi. Hận đời, cậu P. chui đầu vào lu nước tự tử!
Sau khi chết, P. nhập về xác cô N. Mỗi lần về lại đánh xác rất dữ, hai ba ngày sau người vẫn còn đau nhừ! Gia đình đã đưa tới cho 1 vị thầy pháp nào đó, ông đòi công 3 triệu, dùng roi dâu đánh tả tơi vẫn không đuổi được âm vong…
Vừa lên nhà tôi, cậu P. đã nhập vào xác và đánh cô N. Có nhìn thấy cảnh ấy mới thấy lạ lùng: cô N tóc dài cột cao lên, lúc ấy tự mình nắm đầu mình mà đánh, mà thoi, mà vả… Đầu tóc xút xổ, hai mắt long lên sòng sọc, răng thì nghiến kèn kẹt. Trông thực kinh khủng!
Tôi nạt 1 tiếng lớn, N buông tay, ngẩng nhìn! Tôi nói: “Còn đánh xác trần 1 lần nữa, ta đánh cho hồn phách tan thành tro bụi luôn, thử coi! Tại sao lại đánh người ta dữ vậy?”. P. buông gọn lỏn một câu: “Hận đời!”
Tôi bắt P lấy dây cột, buột tóc lại đàng hoàng, rồi ngồi khuyên can, an ủi và khuyên P vào chùa tu để giải nghiệp dữ, P bằng lòng, thế là xong! Đòn roi chẳng khuất phục được hồn, vài câu nói dịu dàng, phải lý đã làm cho vong hồn cải hối, quay đầu tìm về nẻo Thiện!
Về sau, mỗi lần cậu P muốn nhập về, lại bảo cô N “đi lên chị Hai nói chuyện chơi!”. Cậu sợ nhập xác ở nơi khác, hồn không tỉnh lại làm điều sai trái…
Hồn cậu P thiêng lắm! Cậu về cho số đề ai, người ấy đánh là trúng liền! Tôi đã tận mắt chứng kiến, có lần chị em rủ nhau đi chùa, ra khỏi cổng, cô N ghé tai cô bạn H.A đi kế bên nói: “Em biết hôm nay chị Bảy kẹt tiền, đánh số 82 đi! Không được nói với ai – mà đánh vài đồng thôi nghe!”. Quả nhiên, chiều hôm đó H.A trúng đề số 82!
Từ ngày vào Chùa ở, cậu P rất ngoan, dễ thương và vui vẻ. Không còn chửi thề, nói năng ngang ngược như hồi mới nhập xác cô N. P vẫn thường về nhà chơi, mỗi lần như vậy lại rủ cô N lên tôi nhập vào xác, chị em nói chuyện. Phương cho tôi biết mình là phần linh căn cao, phải tội nên bị đày thê thảm vậy đó! Bây giờ nhờ chị Hai khuyên nhủ mới trở lại đường ngay, mai mốt về căn sẽ độ lại cho chị để trả ơn…
* Có lần, tôi bảo P tìm hiểu xem “Điển Ông” đang ở bên tôi, nguyên gốc là ai? P nói: “Ông muốn em cho nhập xác để nói chuyện cho chị nghe!” – Tôi đồng ý! Thế là Ông nhập xác cô N, xưng mình là 1 vị tu Phật sắp đắc đạo, Ông khuyên tôi phải rèn luyện mình cho giỏi – để Ông an tâm rời tôi mà đi: “Tôi còn việc của tôi, tôi không thể theo trợ cô hoài được”. Hỏi tính danh, Ông nói: “từ từ rồi sẽ biết!”.
Nói xong, khi cô N ra về, tôi hỏi tại sao Ông lại nói như vậy? Ông bảo: “Nói nghe cho hợp lý vậy mà!”.
Qua trưa ngày hôm sau, tôi ghé nhà cô N chơi, gặp lúc cô đang đau đầu dữ, nhờ tôi chữa!
Tôi đưa điện chữa cho cô N vừa xong, cô hỏi tôi: “Sĩ Đạt Ta là ông Thánh của Đạo Phật phải không?” Lúc chị chuyền điện, em nhắm mắt lại bỗng thấy một luồng hào quang tỏa xuống đầu và tiếng nói: “Ta là Quan Âm Bồ Tát, ta chữa bệnh cho con nha!”. Lời chưa dứt, lại thấy 1 đạo hào quang nữa xẹt xuống, rồi nghe tiếng người đàn ông: “Ta là Sĩ Đạt Ta. Để ta chữa bệnh cho cô Ngọc!”.
Tôi ngạc nhiên: “Em có nhớ lộn không vậy?”. Cô N nói: “Không mà! Em cố nhớ cái tên đó để hỏi lại chị”. Cô N là người Đạo Thiên Chúa. Cô không biết tên Sĩ Đạt Ta là ai cũng phải thôi! Còn tôi, tôi biết mà chưa bao giờ dám tin!...
* Đến ngày rằm tháng bảy năm 2003. Cô Ngọc lên nhà tôi phụ nấu cơm cúng (thường vào các ngày rằm, ngày vía. Chị em chúng tôi tụ lại nấu 3 mâm cơm chay cúng Phật). Cúng xong mời cậu P về nói chuyện chơi và ăn cơm cúng, P nhập về cười ngất nói: “Chị Hai ơi! Em biết “Điển Ông” trong nhà chị là ai rồi. Em là đệ tử ruột của Ông mà không biết mới là kỳ chứ. Ông là Thích Ca Mâu Ni đó”.
Tôi lại hỏi: “Thế tại sao hơn nửa năm nay em không biết?” – P bảo: “Người ta phép cao muốn khoác áo nào chẳng được! Em theo dõi mãi tới hôm nay mới thấy Ông ra mặt đó!”.
Việc Ông tự xưng với tôi – tôi chưa hề nói lại với ai, tôi sợ người ta bảo tôi bị “tâm thần hoang tưởng”.
Lần trước tôi có hỏi Ông tại sao lại xưng mình là Sĩ Đạt Ta – Ông bảo là muốn nhờ miệng người khác nói để cho tôi tin, nhất là 1 người khác Đạo…
* Qua 22 năm, tôi được biết 1 số linh căn của 91 kiếp (phần của người Nam). Trong đó có: Thần Lam Sơn, A Di Đà Phật, Di Lặc Tôn Phật, Thần Nam Tào, Ngọc Đế, Đế Thích, Độc Giác Phật, Tỳ Lô Giá Na Phật… Điển Ông đưa về cho tôi biết và tiếp xúc với mỗi người trong 1 thời gian ngắn.
Lần lượt – tôi sẽ kể nhân duyên nào tôi được gặp, các bạn sẽ biết trong các chương kế tiếp!
Ngài còn nói một điều: Chúa GiêSu chính là hậu thân của Thích Ca Mâu Ni! Tôi vặn lại Ông: “Chúa GiêSu không có vợ! Còn Ông thì xác nhận Sĩ Đạt Ta với Da Du Đà La là đôi vợ chồng vĩnh kiếp không hề rời nhau. Ông giải thích sao về chuyện này? – Rồi còn nghe kinh giảng: “Thích Ca là đời cuối cùng – Từ ấy đến nay các vị Phật không còn xuống thế nữa – là sao?”. Ông giải thích từng phần một: “Gần như tất cả các giáo phái thuộc về chính giáo đều chung một nguồn cội. Tùy theo phong tục tập quán, quan niệm hay trình độ tri thức mà chọn phần linh căn cho phù hợp mà thôi! Chia rẻ là do lòng dạ của loài người còn đố kỵ, nhỏ nhen, tư lợi và thích xưng hùng xưng bá – Họ tự đưa ra những điều luật riêng, ép các tín đồ phải tuân thủ, rồi gán cho là của các Đấng, khiến sinh lòng tị hiềm, tranh đấu – Tạo ra những cuộc Thánh chiến để tạo quyền lực riêng cho mình. Các Đấng ở trên cao lướt gió nương mây, theo làn thanh khí mà đi về, có thiếu thốn chi điện đài, áo mão?!
Mộng tranh bá đồ vương là mộng của kẻ tục thế. Nếu anh có ý đó đã chẳng để cho em lủi thủi ở một góc đời như thế này! Chuyện làm cho em trở thành 1 người nổi tiếng, dựng nên 1 nhánh Đạo mới và quy tụ tín đồ là chuyện nhỏ, nhưng chúng ta đâu cần phải làm như vậy. Em tình nguyện xuống Thế để độ đời chứ đâu phải để Hoằng Pháp!”
Còn về việc Chúa GiêSu không có vợ, ngay điều đó đã là 1 giải thích hợp lý cho em rồi: GiêSu sống có hơn ba mươi năm và phải chịu tội nhục hình thế cho loài người! Có vợ để rồi vợ con phải đưa mình lên giàn hỏa sao?
Việc kinh sách ngày xưa nói: “Các Phật không còn xuống thế nữa” – đó là chuyện của ngày xưa! Bây giờ tình hình cõi Thế đang ở vào giai đoạn hỗn loạn, các thế lực tà giáo phát triển mạnh khống chế, đàn áp và bức hại chúng sinh, trên cao đâu thể làm ngơ! Các Đấng, ai có lòng thảy đều tình nguyện xuống trần để độ đời…
Mọi việc đều phải theo đúng công pháp, đâu phải muốn làm sao thì làm! Nếu thế thì chúng ta chỉ cần phẩy tay một cái là tạo lập lại trật tự, can gì phải chịu khổ, chịu nhục như em! Các Đấng xuống trần, khoác áo trần – ăn, uống, ngủ nghĩ như người trần thế và lặng lẽ trợ cứu chúng sinh…
Chỉ cần trong 1 tập thể nhỏ đã có thể tồn tại 1 ma, quỷ, yêu, tinh – hoặc 1 Thánh Thần, Tiên Phật – khoác áo trần như bao nhiêu người bình thường khác, và làm những việc mà họ muốn làm. Chờ đi, rồi phép trên sẽ xoay chuyển cho em được diện kiến nhiều người, để cho em có thêm lòng tin mà vững bước!”.
Giờ mời bạn trở lại chương “Thực hành cụ thể”. Kẻo không Ơn Trên trách: “Chúng ta xuống trần miền đâu phải để rong chơi!”…