- {{item.pageName}}
Nghiệp thế trả vay (3)
Chúng ta trở lại chương “Nghiệp Thế Trả Vay”. Có theo dõi hoàn cảnh của tôi trong từng thời kỳ một, bạn đọc mới thấy rõ nét hơn nữa sự huyền nhiệm của các Đấng đối với đời sống con người và thực tế nhất là tôi – trong suốt 23 năm dài đăng đẳng…
* Ông bà xưa có câu “Họa vô đơn chí!”. Bạn đọc thử tưởng tượng cảnh tôi vừa lo tiền cất xong 2 phòng trọ để cho công nhân thuê - người đến ở chưa đầy 1 tuần thì hố xí bị nghẹt! Đào hố xí phụ đặt ống thông, vừa ổn được 3 ngày thì gió giông giật tung cả mái tôn lẫn giàn cây, lật ngửa sang phòng bên cạnh, đổ nửa bức tường ngăn! Lại cắn răng vay tiền về sửa chữa – mất 2 ngày đục tường, chằng dây neo mái. Vừa xong chiều hôm trước, trưa ngày hôm sau Má tôi ra sạp báo gọi: “Lan ơi! Về mà coi giông gió lại giật mái tôn còn lại lật sang bên phòng mới sửa rồi kìa!”.
Lúc đó bạn cảm giác thế nào? Tôi chỉ muốn đứng giữa trời, dậm chân xuống đất mà kêu: “Trời đất ơi! Sao mà khổ đến thế này?”.
Có lúc trong cùng 1 buổi sáng - Ba mẹ con cùng nhau đi bệnh viện, hai chiếc xe thuê cùng chi phí cấp cứu, thăm khám mất khối tiền. Trong khi chữa bệnh cho người, tôi có lấy đồng bạc công xá nào đâu!
* Bé Chi từ lúc còn trong bụng mẹ đã có cảm ứng. Mỗi lần Ba về rồi đi, chỉ cần thông báo trước 15 phút là hành Mẹ đau bụng quằn người, hễ ba dắt xe vô là hết đau ngay tức khắc!
Sau biết ý – ba nháy mắt với mẹ xong xách xe ra đi ngay tức thì, bé trở tay không kịp nên mẹ mới được yên!
Độ chừng 4 – 5 tháng tuổi – trẻ con lúc ấy chẳng biết gì – vậy mà ba mẹ cự cãi với nhau là bé giận ba. Ba giơ tay đòi bế - bé hất tay ra, day mặt đi chỗ khác!
Mới hơn 4 tháng rưỡi – vừa biết lật! Dạo ấy đang mùa bóng đá thế giới, nhà nào cũng xem tivi đến cả đêm, hò hét vang trời! Bé Chi đang ngủ bỗng trở mình lật sấp thật nhanh rồi nhỏm lưng cong như con tôm thét lên một tiếng “vào!!!” rõ ràng như tiếng người lớn, khiến tôi sững cả người…
Sáu tháng rưỡi, bé ngồi chưa vững! Thấy tôi mua tấm ảnh Phật Bà mới đem về, bé bò tới đập tay lên hình nói hai lần: “pập pà! Pập pà!”. Độ 6 – 7 tháng, trẻ còn chưa biết pi pô những âm thanh vô nghĩa nữa là!...
Bé Chi được 6 tháng thì chúng tôi về nhà mới. Thuê đất, cất nhà xong nợ như “Chúa Chổm”! Lại thêm tiền bạc làm ra như có ai đó ở sau lưng lấy bỏ vào túi, tính toán mãi mà chẳng biết tiền đi về đâu! Ba bé Chi lo lắng quá, sinh ra nghiện rượu!
* Lúc bé Chi được 7 tháng rưỡi, tôi đã “ngắm chỗ” để gởi nuôi bé cho tôi đi bán báo trở lại. Đúng 3 lần trong vòng 1 tháng, đều không đưa bé đi được!
Sáng sớm tôi đi chợ, bé hãy còn chơi, khỏe! Vừa ghé nói chuyện gởi con với chị Diễm xong trở về là thấy bé lên cơn sốt cao, nằm lữ ra đó rồi!
Bé được 8 tháng rưỡi, tôi làm cơm cúng dâng lên bàn thờ Phật Bà xin cho gởi bé, từ đó mới ổn! Chị Diễm giữ bé phải than: “con bé kỳ lạ quá! Mỗi lần tắm lấy áo dơ để xuống đất thì bé mới chịu đứng lên, bằng không cứ co quíu 2 chân lại, không chịu dẫm lên nền gạch hoa! Khăn thì cái lớn lau người, cái nhỏ thì lau mặt – khăn lớn đem lau mặt là bé hất ra không cho lau…
Cơm ăn phải riêng chén, riêng muỗng! Hễ cô Diễm đút cho bạn khác, quay lại đút bé là bé ngậm cứng miệng lại, không chịu há ra ăn!
* Khi bé Chi gần 8 tháng. Có người muốn thuê khoảng sân sau nhà tôi (có 1 hồ nước 2 khối) để “làm bò lậu”! Cuối cuộc đất nhà tôi là rẫy tập đoàn, họ chích điện cho bò chết xong đem vô nhà mình xả thịt - cái giá họ đặt ra đến 1 triệu rưỡi mỗi tháng (vàng lúc đó có 400 ngàn/chỉ).
Tôi không bằng lòng, vì sợ cảnh sát sanh - thế nhưng càng chịu đựng thì số phận nghiệt ngã lại càng dồn! Nợ nần chồng chất, không trả nổi! Hai tháng sau đến bước đường cùng, tôi thắp hương xin Phật Bà cho phạm tội sát sanh: “Mẹ cho phép con cho người ta thuê đúng 3 tháng – lấy tiền trả nợ rồi con ngưng! Chúng con cùng đường rồi, xin Mẹ thương mà xá tội!”.
Tôi nói với chồng. Ba bé Chi bảo: “để ăn cơm xong, anh đi kêu người ta!” – vừa dứt tiếng nghe đánh “rầm!” một tiếng – bé Chi đang ngồi chơi ở góc nhà bị cây ngã đè cứng trên đầu (nguyên tôi có 1 giường gỗ tạp vừa mua về, còn dựng ở góc nhà chưa ráp lại thành nguyên mẫu).
Cả người bé không bị gì, trên đỉnh đầu nổi lên 5 cục u như đỉnh mụt nhọt – thêm 1 đường gờ chạy từ trán lên tới đỉnh đầu, con ngươi mắt bên trái bị giật sang 1 bên, còn ló ra có nửa! Bé sốt cao ngay tức thời 42 độ, vậy mà không hề đổ 1 giọt máu! Má tôi nghe vậy có lên thăm, cho 100 ngàn bảo đưa bé đi bệnh viện chụp hình sọ não “con ngươi nó lạc mất rồi kìa! Đưa đi bệnh viện ngay nếu không coi chừng khó cứu!”.
Tôi biết là con mình bị hành – vừa sợ vừa ức! Để bé nằm úp mặt lên chân lấy dầu xức, vừa xức vừa khóc, lầm bầm: “ác gì mà ác dữ vậy! Con bé biết gì mà hành nó – có giỏi thì hành tôi đây này, cho xe nhà binh đụng chết cho rồi đi. Tôi đâu có muốn sống làm chi!”. Vừa dứt tiếng, con bé chợt nẩy lên một cái dập mặt xuống nền nhà – bứt nướu răng, máu chảy không cách nào cầm lại được…
Ngay lúc đó Phật Bà về nói: “Ta đã nói với con rồi – món quà đó là do ta mang đến, ta lấy đi lúc nào cũng được! Sát sinh là tội trọng của nhà Phật mà con muốn nhúng tay vào máu sao?” – rồi Người hạ giọng: “Để ta làm cho nó hết sốt nó ngủ – khỏi đi bệnh viện, lấy chai nước nóng chườm vài hôm là lặn. Con ngươi mắt từ từ sẽ bình thường trở lại, không có di chứng gì cả – nướu răng cũng 1, 2 ngày thì lành, khỏi thuốc men gì!”.
Nói vừa xong, quay lại thấy bé Chi đã lăn ra ngủ, không còn sốt nữa!
Tôi chẳng dám đưa con đi bệnh viện, mặc dù lo đến chết được. Cãi lời Phật Bà lần nữa đi rồi biết! – Vậy mà mấy vết thương trong miệng bé Chi không hành đau đớn gì, bé vẫn ăn uống bình thường. Năm mụt u trên đầu lặn xuống rất nhanh, duy có cái gờ ngay chính giữa đầu phải 4 – 5 tháng gì đó mới lặn hẵn! Phật Bà muốn để tôi nhớ cho lâu tội của mình đó mà!
Chính vì tin tưởng vào phép huyền nhiệm của Phật Bà – và biết chúng tôi đang bị “khảo đảo”, ba bé Chi mới uống rượu say về nổi cơn điên đập nát bàn thờ Phật Bà. Cũng vì vậy mà tôi bỏ chồng, bồng bế các con trở về nhà cũ!...
* Đầu năm 1996, bé Chi mới tròn 1 năm tuổi, chưa biết nói tiếng nào. Cứ sụp tối là bé đội nón trên đầu đi vòng vòng trong nhà khóc hờ vì nhớ ba - Tôi chỉ biết khóc theo!
Từ đó bé bệnh liên miên, cứ mỗi lần sốt là lên cơn động kinh, tôi lại sợ đến mất hồn… ba tháng một đợt lên phong ngứa mưng mủ cả hai bên chân (điều lạ là chỉ bị 2 chân – cả người trên không có). Chạy thuốc thế nào cũng phải hơn 2 tháng mới hạ hết, sang tháng thứ tư lại phát lên tiếp, cứ như số đã định sẵn rồi!
Thường đêm bé ngủ, cả người luôn bị rung lắc nhè nhẹ, y hệt như “co giật nhẹ”, tôi rất sợ con bị di chứng của những cơn động kinh – nhưng nhà lúc ấy nghèo quá, lấy tiền đâu ra để đi bệnh viện chẩn cho con. Chỉ biết cầu khẩn, van vái ơn trên cứu mà thôi: “con giúp người chẳng kể công – cầu xin Trời Phật cứu lấy con của con!”…
Các bạn thấy đó – trong hoàn cảnh như vậy mà tôi vẫn không từ bỏ được “căn nghiệp” của mình. Người ta tới tôi chữa bệnh cho người hết, rồi con mình bệnh thì ôm con đi bệnh viện! Nghiệt ngã và cay đắng biết bao nhiêu… Mỗi lần đưa con đi bác sĩ, tôi len lén né tránh mọi người, không để ai nhìn thấy, hoặc có ai đến nhà thì vội vã giấu túi thuốc đi!.
* Bé Chi không chịu ăn cá, thịt gì hết… chỉ ưa độc có 1 thứ: nước tương! Có bắt buộc, bé vừa ăn vừa khóc! Người gầy tong teo – đến 20 tháng hãy còn bú, có điều làm tôi khổ sở là bé gần như bú sáng đêm, chỉ ngủ lơ mơ, trở mình lại bú!... Phần tôi thì trắng đêm chỉ lo cho con bú và… thay tả!
Cứ đầu hôm tôi pha 3 bình sữa lớn (250ml). Nửa đêm dậy súc bình pha thêm 3 bình nữa! Trở mình dậy, không thấy sữa đút vô miệng là bé khóc vang nhà – khóc lớn và dai, không cách nào dỗ được! Hàng xóm mất ngủ, rủa: “con nầy là con quỷ con yêu chứ phải người đâu – con tao mà thế thì tao bóp chết!”
Sau này tôi mới hiểu từ “con Ông con Bà”. Ông Bà ta xưa nói về những đứa trẻ là phần linh căn, nuôi nó “trần ai” hết biết! Cứ mỗi lần con bệnh là tôi “hồn vía lên mây” liền nhớ lời Phật Bà cứ sợ không giữ được con!
Thôi, tạm ngừng “tự thán” ở đây! Tôi lại kể tiếp bạn nghe chuyện “liêu trai” vậy nhé! Thực ra từ “liêu trai” tôi nghe có bề chưa ổn, nhưng vì “trình độ có hạn”, biết sao giờ! Các bạn có thể góp ý dùm tôi xem nên dùng từ nào cho thích hợp chăng?!