- {{item.pageName}}
PHONG TRẦN KHÁCH
Giữa cõi phong trần xem lá rụng
Ngắm khách trần gian lũ lượt về
Cười khan: nhân thế mơ hồ mãi
Đêm dài nghe gió cuốn lê thê...
Lạc lõng mình ta nơi phố chợ
Rao mời Nhân Nghĩa chẳng người mua
Kẻ áo Công Hầu buông chẳng nở
Người thang Khanh Tướng lã đường trưa!
Giọt mật phù hoa rơi mái cỏ
Hóa hạt sương chờ Cội phúc xưa
Ta vén mây mù, trăng lại tỏ
Tầm nẽo Chân Như vẹn ước thề...
24/7/2007
Tịnh Vân
Tịnh Van là bút hiệu của tôi đó! Sẵn đang lúc hứng khởi, tôi chép lại vài bài thơ khuyến thiện, để các bạn đọc cho vui, nghe!
CHUYỆN NGƯỜI LÀM VƯỜN
Người làm vườn
Trên luống cày đơn độc
Mưa gió, bão cuồng, chớp giật
Ngày lại ngày...
Giọt mồ hôi rơi xuống đường cày
Hóa loài cỏ lạ màu xanh biếc
Rẽ lối bể dâu, vượt cồn sóng lạc
Lặng thầm vươn!
Người làm vườn nhỏ bé vô danh
Up mặt vào đêm, thao thức
Những đường cày lẻ loi, bất lực
Bao giờ đất phủ màu xanh?
Ngóng về xa vô tận mênh mông
Thiên hà vẫy gọi
Giữa trời đất chập chùng bóng tối
Biết nơi nao là lối đi về?...
Trên luống cày đơn độc lẻ loi
Người gieo những hạt mầm ngủ muộn
Đợi một ngày mưa xuống
Lại hồi sinh cây Thiện giữa đời
Hạt Bao Dung che bóng mát phận người
Hạt An Lạc che ngày giông bão
Hạt Từ Bi xin làm Hướng Đạo
Để muộn phiền nở đóa Vô Ưu!
Người - làm - vườn - làm thơ!
Vần điệu dấu che bao điều huyễn hoặc
Đêm - giữa cội nguồn vô thức
Người ra đi, về phía Thiên Hà...
Tịnh Vân
DƯƠNG CHI TỊNH THỦY -
PHÚC LẠC HỒNG ÂN
Từ bàn tay Người mầu nhiệm
Giọt Cam Lồ rửa sạch tội chúng sinh
Từ bàn tay Người mầu nhiệm
Cành Dương Xanh ban những hồng ân
Cõi thế nhọc nhằn đau khổ trầm luân
Có bàn tay Người xoa dịu!
Sóng áo lụa rũ mây trời tan hợp
Điểm Linh quang soi thấu bể tam đồ
Đêm thế trần có đuốc Huệ bừng soi
Người trong cõi u mê tầm dấu Phật
Tâm từ ái, Người đâu ngồi trong Tịnh thất
Nỗi đau đời xót dạ Đấng từ bi
Chẳng chờ ai phủ phục dưới chân đi
Người tìm đến, chìa bàn tay cứu rỗi
Muôn chúng sinh cúi dập đầu trước bệ
“Đứng lên đi, mau hành đạo cứu đời
Nầy con ơi! Long hoa hội tới rồi
Đời mạt Pháp – tu mau kẻo trễ.”...
Người tưới mát hồn con bằng dòng Tịnh Thủy
Nâng bước con bằng phép nhiệm Dương Chi
Con ngẩng đầu, tầm theo dấu Người đi
Bàn tay ngắn nguyền độ đời trong muôn một...
7/3/2000
NGHIỆP THẾ
“Đừng đợi già mới tìm đường theo Phật
Những nấm mồ hoang rặt thiếu niên”
Đời tất bật làm ta quên chân lý
Trốn bão giông, ta rẽ lối thay đường
Thơ khóc mãi bao mùa chưa ráo lệ
Sông Mê dài, thuyền mỏng, vượt sao đang!
Ta cúi đầu dưới tượng đài lễ Phật
Trái tim se, từng nhịp đập ngậm ngùi
Lòng sám hối mà sao chưa tỉnh ngộ
Hồn ăn năn sao chân bước cứ rời?
Người vĩnh cữu nên bình an vạn thuở
Ta kiếp trần hữu hạn vốn đổi thay
Hồn nổi sóng nay dập đầu trước bệ
Thiên thu đời trong khoảnh khắc nầy thôi!
Sao chẳng rũ bụi trần ngoài hiên nắng
Dưới Phật đài giữ chút dạ thanh trong
Sao chẳng ném bể dâu trên đường vắng
Dưới chân Người, bình an đến vô cùng...
Xa Bến Giác, chốn hồng trần còn nợ
Ngược Sông Mê, dạ thế vẫn còn mang
Đời có phút này thôi, rời chẳng nỡ
Phật đài ơi! Dẫu thác vẫn không quên!
27/10/1993
LÒNG MẸ
Anh sáng diệu kỳ từ hào quang của Phật
Vẫn lặng lẽ chảy tràn, thấm đượm chúng sinh
Vẫn âm thầm gỏ cửa những buồng tim
Hạt giống Thiện thay đời cho nghiệp dữ!
Tâm Từ ái xót người trong Mê lộ
Đêm thế nhân dài lắm, Mẹ hiền ơi!
Đuốc Huệ sáng ngời Mẹ rộng lòng soi
Thuyền Từ đó độ người cơn lầm lạc!
Con chẳng đến dưới chân Người, trong Tịnh thất
Không trường chay, chẳng khoác áo cà sa
Chẳng gìn lòng, xa lánh chốn phù hoa
Mãi ngụp lặn giữa trần ai, bể khổ…
Những đêm dài vẫn nghe lòng nổi gió
Trở dậy, âm thầm Mẹ đã kề bên
Con khóc con buồn Mẹ nhủ Mẹ khuyên
Mẹ vuốt tóc – ôi dịu dàng tay Mẹ!
Con lại đứng lên giữa đời giông bão
Lại bước đi – có lòng Mẹ theo cùng
Thân dẫu đau, đời vùi dập muôn phần
Tâm chẳng loạn, bởi bao lời Mẹ dạy...
3/10/1994
LẠC BƯỚC
Chốn Phật đài một chiều nao lạc bước
Duyên – không duyên, hương khói quyện chân ngày
Giữa cuộc đời còn kẻ tỉnh người say
Thì hư thực – giả chân nào ai biết!
Người Chín Bệ vẫn trầm tư mắt khép
Chốn nhân gian còn bao nẻo luân hồi
Kiếp vô thường mờ mịt dấu sương rơi
Đường mây rộng đi về dăm ảo ảnh!
Dòng Đuốc Tuệ soi đêm trường ấm lạnh
Sắc Liên Đài hoằng thịnh chốn Từ Nghiêm
Màu hư linh phảng phất cửa Thiền môn
Duyên chưa điểm – ơ hờ câu Mặc Khải!
Cõi Yên hoa khách hồng trần mê mãi
Men phù trầm say đắm dạ thường nhân
Sóng trần dương vùi lớp lớp mê phong
Sao chẳng tỉnh, mãi trôi dài hoạn lộ?!
Chốn Phật Từ chưa quen hồi tế độ
Bát cơm rau nhạt miệng giữa kinh thành
Ngoảnh nhìn sau, rồi tàn cuộc trăm năm
Mãi lạc bước đường Mê, lòng có hận...
Tháng 6/2004