- {{item.pageName}}
Linh căn chủ xác
Đến cuối năm 1990, một buổi tối tôi đang ngồi bán báo, cậu công nhân nhà máy Satimex tên Thu, đang ngồi uống nước bên kia đường vụt bước sang bảo tôi: “Bửa nay tôi nhìn thấy Linh căn của chị rồi - là Quan Am Diệu Thiện”. Tôi gạt đi: “Nói bậy mang tội chết đó” – “Ừ tôi nói vậy Chị không tin thì thôi...”
Cậu Thu tuổi chừng hăm mấy, người hơi “lưng tưng”, hay nói những điều khác thường, mọi người gọi chết danh là “Thu khùng”! Và tôi quên mất chuyện này, mãi đến 10 năm sau tôi mới nghe lần thứ hai...
Một đêm nọ (vào cuối năm 1993). Lúc 8g30 toi ngoài trời đang mưa tầm tã, cậu Thu đội áo go cửa nhà tôi, vào nói: “Ổng Bả biểu tôi nói, tôi không nói tôi bị đòn. Họ biểu tôi đi, tôi phải đội mưa đi vầy nè, thấy hông. Ổng Bả biểu chị phải nhớ cúng vía giờ ngọ hàng tháng ngày mùng 8, 18, 28 - Chị còn 1 phần linh căn bên Địa Mẫu. Cúng vía Địa Mẫu thì Mẫu mới trợ cho chị được không thì chị còn khổ dài dài...”
Quả thật lúc ấy tôi không hề để tâm tới lời Thu khùng nói, hắn nói lung tung đủ điều, quả là khùng thiệt rồi! Vốn cậu Thu là người dốt chữ, lại chân quê ăn nói bổ bả quen miệng rồi: “Nó kêu ai bằng Ổng Bả vậy kìa” Tôi nghĩ mà cũng chẳng thèm hỏi lại, rồi quên đi mất...
Về sau mới biết cậu Thu có phần Căn bên Địa Mẫu, nhưng do chơi thân, theo thầy bùa, thầy ngãi gì đó mà bị hành hoài! Có điều Thu coi quẻ hay lắm, nói đâu đúng đó: Lần Thu nói Ba tôi sống không quá tháng 5, quả đúng ba tôi chết mùng 8 tháng 5. Còn con trai lớn của tôi, Thu bảo: “Không qua khỏi tháng này” thì đúng 28/10 con tôi chết, chuyện này, tôi xin kể cho bạn đọc nghe vào chương sau!
Cuộc đời tôi, phép lạ ứng nghiệm từng ngày, hăm mấy năm là ngần ấy phép huyền nhiệm của “Ơn trên” - Cho kẻ hữu duyên tìm đến, cho gia đình, bè bạn, cho Cha mẹ, các em và các con...
Sự huyền nhiệm ấy diễn ra từng ngày, về sau (kể từ đầu năm 2000) có ngày cao nhất tôi phải giải quyết 5 vụ việc liên quan đến Am phần, có ngày chữa đến 30 người.
Từ năm 2001 đến nay, tôi mới bắt đầu ghi lại sổ thăm khám bệnh, có đầy đủ tên tuổi và địa chỉ của bệnh nhân. Bệnh chẩn, phương pháp, thời gian điều trị. Rút kinh nghiệm từng trường hợp một...Những bệnh khó chữa khi hết bệnh nhân ky tên xác nhận đường hoàng!
Để cho mạch chuyện được liên tục, tôi xin phép trở lại “Linh căn chủ xác”
Năm 2000, ăn tết xong tôi cất nhà trên đất mới. Ngày rằm tháng 4 năm ấy, tôi vừa Thượng trang, thắp hương xin PB về chủ lễ. Mẹ Quán Am về, đứng chắp hai tay sau lưng ngắm ảnh Phật Bà ngồi trên tòa sen tôi vừa đặt lên, hỏi: “Con thờ ai đây?”. “Dạ, Phật Bà Quán Thế Am Bồ Tát” – Tôi nói rành rọt, ngẩn người ra, không biết PB nói thế với ẩn ý gì! Người lại nói: “Trật lất! Quan Am Diệu Thiện - thờ chính Linh Căn của mình bao nhiêu năm nay mà không biết”
Xong người nói cho tôi biết: Quan Am Diệu Thiện tình nguyện xuống độ thế, xác trần sống 63 năm. Tôi hỏi: “Nếu là người Nhà Phật tại sao con không trường chay, cạo đầu, trì niệm và không đi tu?”. PB giải thích: “Người nào việc ấy, đó là việc của người Hoằng Pháp. Độ Trần là ở ăn cùng trần thế, là lăn lộn khổ nạn cùng thế nhân, giống y như thế nhân vậy!”
Tôi lại hỏi: “Nếu con là QA Diệu Thiện, tại sao lại để cho con khổ nạn trùng trùng như vậy? Để phải chịu ô uế xác trần đến 2 đời chồng tai tiếng oan gia nghiệp chướng, sao Mẹ lại chẳng cứu con?” PB bảo tại tôi trả nghiệp cho người ta đấy thôi: “Đã bảo những người bệnh do hành căn trả nghiệp thì con đừng chữa, con không nghe thì trách ai? Người ta nợ 10 đồng, mới trả được 2, 3 đồng chạy tới kêu khóc với con, con đưa tay ra cứu thì phải chịu trả thế cho họ vài đồng - họ bị án 10 roi con cứu tất nhiên phải chịu phụ cho ho vài roi, trách ai bây giờ!”
Tôi khóc nói: “Hai người cùng bị nạn và gục xuống như nhau, Mẹ bảo con cứu một người và bỏ một, con không làm được. Một là con cứu cả hai, hai là con không làm gì cả, con trả phép cho Mẹ! Mẹ lấy phép lại đi để cho con làm người trần thế bình thường, khỏi nhìn thấy cảnh bất công như vậy”.
PB lại bảo: “Ta gieo một cái hạt giống, ta chẳng đời nào để cho nó thui chột đi. Chờ đấy”! Nói rồi biến mất...
Trưa hôm sau, có cô Nhung ở gần nhà rũ tôi lên chỗ xác Mẹ Quan Am cứu khổ cứu nạn, tò mò tôi cũng đi theo!
Cô Yên, trước cũng là Giáo viên, người đẹp đẽ, nghiêm trang và đạo hạnh - cô kể sự tích Mẹ về hành xác để ra căn, nghe mà bắt rùng mình: Trước cô bị bệnh nặng, liên miên hơn 2 năm trời, thuốc men BV khắp nơi chẳng ăn thua gì. Người “man man” luôn, nhìn đâu cũng thấy ma quỷ, mỗi lần thấy lại ngã ra xỉu cứng người...
Đến lúc bỏ ăn 11 ngày nằm liệt một chỗ mê man. Sáng hôm đó tỉnh dậy thều thào bảo gọi hết cha mẹ 2 bên lại để cho cô nói chuyện. Khi tập trung đủ hai họ, cô Yên nói: “Ta là Quan Am cứu khổ cứu nạn. Nay Ta muốn về xác để độ trần. Ta cho hai họ bàn tính lại với nhau, nếu đồng ý thì Ta cho xác sống, còn không thì sữa soạn đem chôn đi”. Hai nhà bàn đi tính lại, cuối cùng phải đồng ý. Thế là từ 1 người Đạo Thiên Chúa cô Yên trở thành người xem quẻ, xác Mẹ Quan Am cứu khổ cứu nạn!
Tôi đến đó đã 12 giờ trưa, ba chị em chưa ai ăn cơm thế mà ngồi nói chuyện đến 4 tiếng đồng hồ. Cô Yên về xác Quan Am cứu khổ cứu nạn, còn tôi Quán Thế Am Bồ Tát nhập! PB cứu khổ theo năn nỉ bên tôi xin tha cho xác trần, đừng có hành xác quá không nên! Giọng nói của Người dịu dàng, thuần hậu, còn giọng nói của Quán Thế Am thì cứng cỏi, quyền uy và nghiêm khắc. Khi Điển trên rời đi, nhìn lại đã 4 giờ chiều…
Xác cô Yên không biết mình nói gì, còn tôi thì nhớ không sai chi tiết nào - ra về còn nhớ mãi giọng nói êm êm như ru của Mẹ cứu khổ ... Mẹ người ta thương con đến vậy, còn Mẹ của mình thương cho roi cho vọt, nghĩ buồn quá...!
Quan Am Diệu Thiện rất ít khi về xác, mỗi lần tôi đau quá, van nài kêu khóc - Người về, nhìn tôi rơi nước mắt mà chẳng làm gì được, nói: “Vì Ta mà con khổ”. Thế rồi bỏ đi…
PB thì nói quanh co cho qua chuyện: “Nếu Ta can thiệp, sau này không tròn căn quả, về trên Diệu Thiện trách ta, ta biết ăn nói làm sao?” thì ra (tôi nghĩ mà không dám nói): “Quan Am Diệu Thiện xuống trần để chịu đau thế cho người chứ không phải để độ người”
Mãi đến đầu năm 2008 là thời gian tôi chuyển được nghiệp trần lẫn Căn đạo, Mẹ Diệu Thiện mới về và cười với tôi lần đầu, cũng là cười trong nước mắt. Q Â Diệu Thiện! Đúng như tên gọi, Người hiền lành và dịu dàng lắm - về với tôi luôn mặc 1 chiếc áo màu lam bình dị, không sang trọng và uy nghi như PB. Người còn trẻ, chỉ chừng hai mươi mấy tuổi - còn PB thì trông người trên dưới 40 tuổi.
Chỉ từ rằm tháng tư đến nay, Mẹ Diệu Thiện hay về thay tôi hành xử. Có điều cũng không ra mặt! Khi tôi cần đưa linh hồn đến đâu đó để điều tra, nhìn lại thì thấy không phải xác trần của mình, mà là Quán Am Diệu Thiện. Người đến chẳng đợi tôi mời, ra đi cũng chẳng cần tôi tiễn! Hèn nào con giống Mẹ: chẳng cầu kỳ trong ăn vận, chẳng trang điểm phấn son, không khoe khoang thành tích, không màng danh lợi xa hoa - Ăn uống cam khổ, đạm bạc qua ngày các thức sơn hào hải vị không hợp khẩu, bạn sang giàu danh vọng ít gần, người thiếu thốn đói nghèo năng gặp...
Học theo Phật: “Đi không để lại dấu chân: Cho bàn tay phải, bàn tay trái không hay biết”
PB hay nói, mãi rồi tôi cũng quen miệng: “Chúng ta là người nhà Phật”. Lắm lúc bị người sửa lưng - Tôi chỉ cười trừ! Có biện minh nầy nọ, chỉ tổ người ta bảo mình “bệnh tâm thần” mà thôi...
Chỉ có bệnh nhân, người cần tôi là biết tôi. Hàng xóm cách vài căn chẳng ai biết tôi làm gì, ngay cả các em của tôi còn bảo: “Chị Hai ở không suốt ngày mà cứ than bận”!
Đối với nhân thế thường tình thì làm lụng “đầu tắt mặt tối” để có tiền muôn bạc vạn mới là giá trị của con người. Nhân suy nghĩ nầy, tôi làm bài thơ “Phong trần khách”. Xin tặng bạn đọc vài bài Thơ Khuyến Đạo của Diệu Thiện (Tịnh Vân).