- {{item.pageName}}
Nghiệp thế trả vay (2)
Kể từ ngày lấy ông Hinh làm chồng, tôi thường hay có những giấc mơ lạ (hay còn gọi là “Mộng ứng”). Đa số đều khó khăn và nặng nề, về sau ngẫm lại đúng như hoàn cảnh thực. Tôi kể bạn đọc nghe nhé!
* Tôi mơ thấy mình mặc bộ đồ lụa trắng rất đẹp cùng 2 bé Tí, Ti được ông Hinh chở bằng xe đạp (loại xe đạp thồ để chở nặng đi đường núi) đi từ cuối dốc lên căn nhà nằm cao ngất trên đỉnh dốc. Con đường vừa mưa xong trơn trợt, đầy dấu bánh xe dọc ngang - Chiếc xe đạp chở 3 mẹ con nhích từng bước nặng nề… Ông Hinh nói đùa: “Yên tâm đi, dân này chuyên đạp xe thồ mà!”. Rồi cũng lên tới dốc, vào 1 căn nhà trống, lúc đó 2 đứa nhỏ than đói bụng, ông H đi 1 vòng trở lại mang mấy trái khổ qua bảo: “Không có gì, ăn đỡ mấy trái này đi!”. Bé Tí vơ lấy, cắn 1 miếng rồi nhăn mặt vứt ra sân “Đắng nghét”. Tôi chỉ vào vách ngăn phòng khách nói: “Ngày xưa Ba xây nhà cho em có nói để của ở trong bức tường này. Ba còn dặn sau này phải tìm cây đèn nào sáng thực là sáng soi vào mới thấy được mà lấy của ra”. Không có đèn, ông H lấy cây sắt to đập mãi mà không vỡ được tường. Có thế, tôi tỉnh dậy - Quả đúng là lấy nhau khổ nạn trùng trùng, giống như người đói phải ăn trái khổ qua vậy!
* Một lần vía tôi mơ thấy mình đang có thai, đói bụng mà không có gì để ăn! Tôi và ông H leo lên cây ổi hái trái ăn cho đỡ đói. Cây ổi chỉ co toàn trái non, đắng nghét! Ông H nhai, nhăn mặt rồi nhả bỏ! Còn tôi không ăn, nghĩ “phải trèo xuống đi kiếm gì ăn, để con mình trong bụng nó đói!”. Sực nhìn xuống, thấy gốc cây bị kẽm gai rào chắn tứ phía tự lúc nào! Tôi bươn bả leo xuống, gai quào toạc cả tay chân...
* Tôi mơ thấy nhà mình ở cuối 1 con đường đê nhỏ hẹp. Một buổi chiều nọ tôi nhặt được 1 sợi dây chuyền thật to (của ai không biết). Nhìn tứ bề đồng không mông quạnh, tôi đem vào nhà cất định chờ mai ai tới hỏi tìm sẽ trả lại cho họ. Chẳng hiểu sao lại leo lên giường gát sợi dây chuyền lên bloc lịch treo tường rồi đi ngủ!
Sáng ngày hôm sau, cô gái giàu có kêu căng con ông phú hộ đầu làng dẫn 1 toán lính tới nhà tôi sục tìm. Mắng tôi: “Ở đây chỉ có nhà con nhỏ này, nó lấy chứ không ai! Tao mà tìm ra tao còng đầu mày đưa lên quận nhốt cho coi”.
Tôi ức quá không thèm lên tiếng, chúng sục sạo một hồi rồi bỏ đi mất! Tôi đi chân không, chạy riết lên Dinh Quan Huyện, vào công đường, thấy Ông đang ngồi lim dim, tôi la lên: “Anh Hai, lính nó lục soát nhà mình anh có biết hay không?” Anh nhẩn nha hỏi: “Có thấy gì không?” Tôi nói không, anh lại bảo “Thì thôi, để tâm làm chi!” Tôi ức quá tấm tức khóc, anh lại dỗ: “Đâu phải làm Quan rồi muốn sao cũng được đâu em. Cái gì cũng phải chiếu theo luật mà làm thôi”…
* Lần nữa tôi mơ thấy bị 3 người điên đuổi đánh, chạy vòng vòng - ba tên lực lưỡng cầm roi cứ tìm tôi mà đánh, mọi người đứng xem chật đường, không ai bênh vực hay nói năng gì - Sợ chúng phá tan tủ kính, trong quầy, tôi chạy vô, bị đánh đau quá chạy lộn ra đằng sau, vía thấy nhào đại xuống hầm nước sau nhà. Nước màu đất sét dơ bẩn, đầy rác rưởi, quần áo một ôm trên tay rơi vãi lung tung...
Ba tên điên nháo nhác đi tìm ngoài đường - bỗng nhiên có 1 người phụ nữ nhảy xuống theo, đưa cho tôi chiếc nón lá, xong vắt quần áo bỏ vào trong nón rồi ra dấu cho tôi núp sau lưng, leo lên mà chạy trốn đi chỗ khác!
Lại thấy một Ông lớn đeo kính gọng vàng, cặp táp, giày Tây, áo veston, chừng như đang đi thị sát! Ông tới trước mặt, nhìn tôi mà chừng như không thấy, quay ra vẫy tay ra dấu nói: “Không có ở đây đâu, sang bên kia tìm đi!”. Thế là ba kẻ điên xách roi bỏ đi mất...
Tỉnh dậy, tôi thấy mình khóc đến sưng cả mắt, cầu xin PB về hỏi: “Mấy người điên đó là ai! Tại sao họ đánh con dữ vậy?” PB bảo: “Người ta nói “họa vô đơn chí” là vậy đó con”. “Người phụ nữ và ông lớn là Phật Bà với Phật Ông phải không? Sao chẳng ai cứu con hết vậy?” PB lại bảo: “Con phải tự cứu mình, chúng ta chỉ hỗ trợ chút xíu thôi! Con phải tự chèo chống mà vượt qua sóng gió cuộc đời, con à!”. Vậy đó, mọi người khóc kêu thì Mẹ cứu, còn tôi thì Mẹ bảo phải tự chèo chống, nghĩ đáng buồn chưa?!
* Cuối năm 1994, vào một đêm mùa đông lạnh lẽo, tôi mơ thấy một giấc mơ lạ: “Thấy mình đang đi vào 1 khu rừng nọ, đến 1 ngôi Đền để vay tiền dùm bà H (đã kể vào những đoạn trươc). Chờ mãi đến lúc trong Đền có 1 cô gái mặc bộ đồ màu trắng đi ra, cô ấy nói với tôi: “Bà ấy hết chuẩn cho mượn rồi, chị về đi, lo cho thân chị, nợ nần lung tung kia kìa!”. Nói vừa xong, thoạt thấy trong đền đi ra một ông lão phơ phơ tóc bạc mặc 1 bộ đồ trắng cũng giống cô gái kia!
Ông cụ chân đi lửng thửng, cô gái lặng lẽ theo hầu đàng sau. Tôi cũng đi bên cạnh, lòng buồn rười rượi - Ông cụ nhìn tôi một thoáng rồi nói: “Con à, của Bề trên cho của một sinh mười, Bề trên lấy lại của mười không còn được một”.
Tự dưng tôi reo lên: “A, con biết rồi. Hèn nào trước đây 3 năm hai ông bà ấy nghèo lắm. Nhờ ông cho mượn tiền, họ mở 1 xưởng cưa, mướn 30 người thợ, còn sắm được 2 chiếc xe máy xịn nữa! Đợt này làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất - Ông mà không cho mượn nữa họ bán hết của cải chưa trả hết nợ, còn lo bị ở tù nữa à”...
Ông cụ đi bộ dài theo con đường nhỏ bên hông ngôi đền, cô gái vẫn kính cẩn theo hầu phía sau. Dưới chân tôi lá mục rụng đầy, lẫn trong xác lá có đầy những vàng nhẫn, vòng xuyến bằng vàng ròng sáng lấp lóa... Trong tôi dâng lên lòng tham: “Chỉ cần 2 khâu như thế này là đủ cho mình trả nợ rồi!” Lại đấu tranh tư tưởng: “Không được, đây không phải là của mình, lấy là ăn cắp”. Ông cụ mỉm cười, theo dõi diễn biến trên mặt tôi, đoạn cúi xuống nhặt 1 chiếc nhẫn đặt vào lòng tay tôi, nói: “Ông cho con, để ăn dần. Mai mốt ông cho tiền trả nợ. Nhớ lời ông dặn nghe không!” - Tôi lặp lại như con vẹt rồi giật mình tỉnh giấc: “Của Bề trên cho, của một sinh mười. Bề trên lấy lại, của mười không còn được một”...
* Năm 1994, khi tôi cấn thai đứa thứ ba 1 tháng rưởi. PB về bảo tôi: “Con làm việc cho ta 10 năm, nay Ta trả công cho con. Là đứa con gái trong bụng của con đó. Con nói trước với chồng con kẽo nó nghi ngờ: chồng con đen như cột nhà cháy, con thì nước da ngăm ngăm - Nhưng con gái của con da trắng, má đỏ, môi hồng, nó là Thánh Nữ, pháp hiệu là Minh Tâm - 13 tuổi rưởi, con nhớ nghe! Nó sẽ ra đời ngày hai mươi tám tết, con lo chuẩn bị sẵn sàng đi. Mọi đứa trẻ khác khi lọt lòng mẹ thì hồn mới nhập xác, còn con bé nhập hồn ngay trong bào thai. Trong suốt thời gian đó, nếu hai vợ chồng con có tư tưởng không tốt thì nó không ra đời.
Ta dặn trước, nhớ cho kỹ! Đến khi đủ tuổi học lớp 1 mới cho nó vào trường, còn bé mà đưa đi xa mẹ linh căn nó sợ là nó bệnh. Đủ 12 tuổi mới tin nó là con của con nghe chưa!”...
Sung sướng biết bao nhiêu mà vẫn bán tín bán nghi. Tôi vốn có 2 đứa con trai, giờ có con gái thì rõ là điều tuyệt vời nhất!
Để được “điều tuyệt vời” ấy tôi phải đánh đoi một cách đáng sợ - Từ lúc có mang đến khi sinh con tôi không ăn được gì lạ ngoài cơm trắng, bánh tráng nướng hoặc nhúng chấm nước mắm với canh rau! Tất cả các loại thịt động vật không đưa vô miệng được...
Vốn tôi đã gầy ốm (43 kg) mang thai tới khi sinh cũng có đúng 43 kg! Bệnh viện thì khám hàng tháng BS cứ chau mày, đủ thứ thuốc bổ dưỡng vẫn chẳng lên cân tí nào!
Cái thai hành mới ghê chứ - mỗi đêm tôi nằm đau nhức rã rời, ông H phải day phần lưng mãi mới nằm xuống, ngồi dậy được!
PB bảo cho tôi nghỉ chữa bệnh một thời gian để lấy sức cho con, thực ra là nghỉ để lấy sức chịu đòn: Hai bàn tay tôi mười ngón sưng cứng cả 10, đau nhức liên tục, ban ngày còn đỡ, đêm tới nhức cả đêm, không để vào đâu mà chịu được! Cả 2 tay đều mất cảm giác, đụng đâu rơi vở đó, rửa chén bát không còn biết sạch hay dơ; chiên xào bị phỏng hoài không biết đau đớn là gì…
* Có thai độ 3 tháng, một đêm tôi đang nằm trên giường, thấy PB đưa về 1 bé gái độ 12, 13 tuổi, mặc áo đầm bằng voan trắng, chân cũng đi hài trắng! Con bé xinh xắn, tóc cắt ngang tai, da trắng, má đỏ môi hồng. PB bảo: “Con bé Minh Tâm đây! Mẹ con đó, chào mẹ đi”. Bé Minh Tâm nói lí nhí gì đó trong miệng, điệu còn xa lạ lắm…
Tôi ngồi dậy ôm bé vào lòng, hỏi: “Con thích ăn gì, mai mẹ mua cho con ăn?” Bé nói: “Con thích ăn nhãn tiêu”, 10 p sau PB đưa bé đi!
Từ đó, thỉnh thoảng PB lại đưa bé về để an ủi tôi, tôi nhìn con mà có thêm sức chịu đựng cho mình, chứ thực lòng tôi chỉ muốn quyên sinh mà thôi - sự đau đớn cùng cực không có bút mực nào tả xiết được. Có đêm trong cơn mê thiếp rã rời, tôi nghe như có gì âm ấm ở bàn tay. Mở mắt ra thấy bé MT đang quỳ dưới đất, gục đầu khóc, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi ấm trên tay tôi...
* Lần nữa, PB về thăm tôi, đang còn đứng đó, đột nhiên bé MT từ ngoài chạy vào quỳ xuống đất hôn gấu áo Mẹ Quán Am vừa khóc vừa van: “PB ơi tha cho mẹ con đi, tha cho mẹ con để con chịu đòn thế cho mẹ”. PB nạt: “Ai cho phép mi đến đây, biến mau”. Thế là con bé biến mất...
Những lúc như thế này, tôi cứ nghĩ mãi trong đầu mình “Bề trên, những vị mà tôi từng tiếp xúc lâu nay, phải chăng là quỷ ác đội lốt Thần Tiên, Phật để đày đọa mình?!
- Nhưng chỉ có tôi là chịu đòn, chịu sự tàn nhẫn nghiệt ngã này, còn tha nhân thì được cứu độ kia mà! Từ bàn tay họ đã từng chiết giảm đớn đau tật bệnh và cưu sống bao nhiêu người, chẳng lẽ tôi chỉ là kẻ tội đồ bị lưu đày. Nếu thế thì tại sao tôi phải làm việc cơ chứ?
Tôi lặng lẽ nhìn, mường tượng thấy đàng sau khuôn mặt đẹp lộng lẫy, sau tấm áo lụa sang trọng kia là một linh hồn ác đang chuẩn bị xé tôi ra hàng trăm mảnh và tôi bắt rùng mình!
PB thì như một robot có trái tim bằng thép, chẳng hề động tâm đến những nỗi đau đớn mà tôi đang chịu. Chẳng biểu lộ một chút thương tâm, đôi mắt đẹp chẳng hề chao đảo, giọng nói vẫn quyền uy, hình dáng oai nghi, đẹp đẽ và sang trọng. Tay đeo vòng ngọc màu xanh trong vắt tưởng chừng soi thấy mình trong ấy! Bàn tay thật đẹp với những ngón mảnh dẽ chuốt nhọn kia có thể chẹn cổ mình sao? Mài tằm mắt phượng kia nhìn thấy sự đau đớn của người khác không hề biết chớp, đôi môi nhỏ nhắn màu son kia có biết run rẩy khi xuống lệnh cực hình?!
Chính trong thời gian này sự chịu đựng của tôi đã đến đỉnh điểm, và tôi đem ra đốt bỏ tập hồi ký 10 năm của mình.
Giờ hồi tưởng lại: đốt bỏ cũng là điều hợp lý thôi, bởi tôi làm sao có can đảm đọc lại nó 1 lần nữa trong đời. Tôi viết nó khi lòng chao đảo mất niềm tin, đau đớn và căm phẩn, tập hồi ký ấy nếu để lại chỉ khiến cho ai đọc thấy tự đưa linh hồn mình về địa ngục mà thôi!
Tôi nhớ có lần đọc thấy một chuyện kể về hai vợ chồng người phú hộ giàu sang, có 3 đứa con trai xinh xắn và ngoan ngoản. Tuổi đã cao, tiền bạc đã có thừa, họ đưa nhau lên Chùa quy y! Sau khi quy y, lần lượt 3 đứa con ngã ra chết, hai vợ chồng già tuyệt vọng đem chuỗi hạt, áo tràng lên Chùa trả lại cho thầy...
Rồi lại nhớ “sự tích con chim tu hú”: Một anh chàng phát nguyện đưa đò qua sông không công xá cả đời - trên 1 dòng sông rộng mênh mông và đầy sóng dữ. PB bảo: “Mi chèo qua sông đủ 10 lần ta cho hiển Bồ Tát” Rồi giả làm 1 người đàn bà, cứ hễ thuyền ra giữa sông lại bảo rằng bỏ quên một món, người chèo thuyền quay thuyền trở lại - Đến lần thứ 9 thì chịu hết xiết! PB hiện ra bảo: “Mi tu gì, tu hú thì có”...
Có lẽ tôi phải chấp nhận sự thử thách nghiệt ngã ấy để đánh đổi cho những gì tôi đã làm được cho tha nhân. Sự công bằng hay bất công cùng nằm trên một cán cân, cán cân kia là cánh cổng Thiên đàng với những linh hồn có cánh...
Ngẫm lại, tôi thấy thương mình quá! Tôi thương tôi biết bao nhiêu. Nó xinh đẹp hiền lành nhu thuận, nó dịu dàng đôn hậu yêu hết thảy muôn loài, nó tội gì mà phải chịu đòn roi đến thế? Tôi thở dài, nhớ hai câu ca dao: “Tiếc thay hạt gạo trắng ngần, đã vo nước đục lại giần lửa rơm”.
Đến tháng thứ 5 tôi bắt đầu bị viêm thần kinh tọa, đau thắt từ hai bên xương chậu trở xuống, mỗi ngày một nặng hơn. Đến lúc bại cả 2 chân, phải ngồi dưới đất mà lết đi...khốn nỗi đang mang thai chẳng uống được thuốc gì!
Con ơi, có biết chăng tấm lòng người mẹ, chịu đựng sự đau đớn để cho con trọn vẹn hình hài, chỉ mong cho sau này con ra đời thành người chí thiện, chí nhân...
Con ơi, mẹ đánh đổi tất cả bất hạnh đời mình để cho con ngày mai hạnh phúc, Ơn trên sẽ vì mẹ mà cứu lấy đời con:
“...Hãy cứ cười cho trọn vẹn nghe con
Mẹ nuốt lệ, vì con mà sống
Dẫu đời mẹ không còn niềm hy vọng
Vẫn gọi đông về giấu kín, để con vui”...
(Với con)
“...Cô gái Hoàng Cầm chỉ thức một đêm thơ
Đêm dẫu dài vẫn chỉ là muôn một
Đêm đời mẹ dài theo chiều con trốt
Con trốt xoay theo định mệnh dần xoay”...
(Trường dạ Cô Miên)
Và:
“...Đứng lên đi, trời ngoài kia đầy nắng
Vai mẹ đây, cúi xuống để con trèo!...”
“...Hát nữa đi con, múa nữa đi con
Để cho mẹ thấy lòng mình vui lại
Mưa đầy trời, mưa hoài, mưa mãi
Mẹ lạnh một đời
Vẫn mong ấm phần con!..”
(Con tôi hát trong mưa)
* Đến 9 giờ sáng ngày hai mươi tám tết, tôi bắt đầu đau bụng, đồ đạc chuẩn bị sẵn cả rồi. Ngặt nỗi còn 2 triệu tiền báo xuân, sáng 30 tết người ta tới lấy, không bán được lấy tiền đâu trả bây giờ?
Tôi thắp nhang lên bàn thờ xin PB cho chậm sanh 2 ngày, để bán hết báo xuân lấy tiền trả nợ! 10 giờ 30 bắt đầu ra tí huyết, tôi lấy băng vệ sinh ra băng, lại cầu xin PB cứu, rồi lì lợm ngồi bán tiếp - Thỉnh thoảng lại đau quặn qua 1 cơn, ra tí huyết... Lại cầu cứu PB, thế mà không sanh, chịu được tới chiều mùng 1 tết còn chở đi chúc tết Má và các em. Đến 10 giờ đêm thì vơ ối, nước ra ướt cả chiếu! Tôi lại cầu xin: “PB ơi, mùng 1 tết Bác sĩ đâu có mà đỡ đẻ - xin cứu con chịu qua đêm nay.” Năm giờ sáng đi BV - BS đo huyết áp 18/16: “Coi chừng sản giật! Đưa vào phòng cấp cứu”. Đau bụng thúc, đau đến đứt ruột mà chưa sinh được. Tôi nhớ lời PB dặn: “Ta sẽ về đỡ đẻ cho con” Tôi khấn thầm: “PB ơi cứu con, con đau đến chết mất”!
Cổ tử cung nở mới có 3 phân, chưa có dấu sanh! Chích đến 6 mũi thuốc, thêm mũi thứ 7 chích thẳng vào chai dịch truyền, tôi mới sinh - Trong cơn đau mê, tôi thấy PB mở cửa bước vào, nhìn qua vai BS! Tôi la lên: “PB ơi, ở đây dơ bẩn lắm, PB ra ngoài đi.” PB cười: “Con quên ta là đàn bà sao. Để ta đỡ đẻ cho con”. Nói xong dứt tiếng thì con bé dọt ra...
Tôi nghe tiếng BS la lên: “Trời ơi”! Máu văng lên đầy bức tường trắng , đỏ cả áo blu BS - Nhau choàng 3 vòng cổ, BS nói: “Con bé này lớn mạng thật, con người ta nhau choàng 1, 2 vòng đã khó sống rồi, nó 3 vòng cổ mà không nghẹt thở mới là chuyện lạ”...Tôi biết rồi, Mẹ cho nhau choàng cổ để kéo em bé lại, không cho bé chui ra sớm đó thôi!
Tôi phải nói dài dòng và chi tiết đến thế, về một chuyện không được “sạch sẽ” so với đề tài quyển sách. Bởi vì muốn cho bạn đọc thấy hết sự huyền nhiệm của bàn tay các Đấng, in dấu ấn hiện thực trong đời sống của tôi từng ngày, từng ngày như thế đó! Và bàn tay ấy vẫn tiếp tục nắm lấy tay tôi suốt 23 năm, để xoa dịu nỗi đau của con người...
Mặc dù những lúc đau đớn và tuyệt vọng tôi có căm phẩn oán thán, PB, Người cũng không giận tôi đâu, tôi biết! Bởi những gì tôi phải chịu lớn quá và tôi đâu có tội gì để phải chịu như vậy.
Trong thời gian nầy tôi còn nuôi con nhỏ, PB lại cho tôi nghỉ thêm để dưỡng sức. Khi PB tuyên bố như vậy, người đã sắp xếp mọi chuyện cả rồi...