- {{item.pageName}}
Liêu trai (4)
* Vào đầu tháng 7/1991, gần sạp báo của tôi có 1 tai nạn xe cộ: hai người thanh niên say rượu chạy xe máy đâm vào 1 chiếc xe ngựa chở cỏ, càng xe bịt đồng đâm lủng bụng và gảy nằm luôn trong đó. Xe cấp cứu đưa tơi bệnh viện - Ngay lúc đó tôi cầu xin Ơn trên cứu cho người bị nạn...
Nửa đêm đang lúc “lơ mơ” sắp ngủ, tôi thấy mình xuất hồn vào bệnh viện. Bước vô tiền sảnh tôi thấy tấm bảng ghi tên BS trực ca ngày, đêm, và tên y tá, hộ lý đàng hoàng bằng phấn trắng - “Điển ông” đưa tôi vào phòng cấp cứu, tới bên giường giở tấm ra phủ tôi thấy xác người Nam đó đã chết rồi! Tôi thét lên một tiếng, tông cửa chạy mất!
Quả nhiên, ngày hôm sau có tin người thanh niên bị nạn đã chết vì vỡ lá lách.
Sau đó 1 tháng (vào tháng 7 AL) mưa dầm dề cả ngày đêm. Độ 6, 7 giờ tối tôi đang ngồi trong sạp báo nhìn ra, sực thấy hồn cậu thanh niên chết ngồi gục đầu, đúng ngay cửa tiệm may, nơi bị xe đụng chết. Lúc đó, tôi mới tin lời truyền miệng của ông bà xưa: Chết vì tai nạn xe cộ cũng như chết dưới nước, ở đâu thành cô hồn ở đó, không được về nhà, chờ cho đến khi bắt được người thế mạng mới được rời đi!
Đêm đó, tôi làm bài thơ “Điệu buồn tháng bảy mưa ngâu”, xin chép lại cho bạn đọc nhé!
ĐIỆU BUỒN THÁNG BẢY MƯA NGÂU
Đèn vàng nhạt nhòa mái phố
Mưa qua hiu hắt từng cơn
Bóng ngã gục đầu trong gió
Về đâu – lạnh lẽo hương hồn?
Cửa khép – nhà xưa bỗng lạ
Bạn quen còn có ai đâu
Còn chăng nấm mồ vô chủ
Quạnh hiu ngọn cỏ mai sầu!
Trời cao động lòng trắc ẩn
Mưa buồn, mưa mãi từng cơn
Làm sao giúp người lận đận
Có ai mở cửa Thiên đường?
Địa ngục cũng không, Người ạ!
Số chưa phải số thì thôi
Lang thang cuối trời quạnh quẽ
Rồi về chốn cũ đợi ngày...
Nơi chết xin làm nơi ở
Đây thôi – còn biết đi đâu
Gục đầu đếm ngày giông bão
Điệu buồn tháng bảy mưa ngâu!
Tỉnh mộng người ơi, kẻo trễ
Công hầu, Khanh tướng mà chi
Nằm xuống – mộ phần vô chủ
Một nắm cỏ khâu xanh rì!
Chi bằng tu nhân tích đức
Nhờ đèn Từ rọi hồn mê
Tháng bảy, vài hàng cảm tác
Tri âm – xin bắt tay thề!
Diệu Thiện
* Có một người phụ nữ độ 25, 27 tuổi – nhà ở tận Củ Chi, có căn cậu Trạng 6 tuổi về theo! Thỉnh thoảng lại đi bộ từ nhà xuống chợ Hiệp Thành, lang thang khắp nơi, phán bảo đủ điều tùy hứng! Có lần bà D kế bên rủ tôi: “Trạng đang về bên nhà chị Hồng – người đến xem đông lắm, chúng ta sang đó coi đi”. Tôi tò mò cũng đi theo – lách qua đám đông, tôi vào ngồi ở 1 góc phản gỗ ở phòng khách…
Lúc đó xác Trạng đang khấn khứa ở phòng khách, bỗng nhiên quay lại nhìn tôi và nói: “Có căn sao không về nói chuyện chơi” – Tôi cười bảo: “Biết gì đâu mà nói”: “Không nói ta làm cho nói” - Đoạn đưa tay ngắt 1 bông hoa vạn thọ đang chưng trên bàn thờ nhúng vào ly nước cúng vẩy vào mặt tôi, lầm rầm xin gì đó! Ông nói trong đầu “Vào chơi nhé!” Tôi “ừ” xong leo tuốt lên giữa bộ ván ngồi xếp bằng trông oai lắm...
Xác Trạng ngẩn nhìn một lát, rồi chắp tay vái lia lịa: “Ông tha cho con, tha cho con”. Xong leo lên ván nằm vùi trong lòng tôi, nói giọng nũng nịu: “Ong tha cho con, đừng bắt con về tội lắm. Con chỉ ham chơi chút xíu con về hà! Ong ứng hỏi, xác nói: “Con 6 tuổi, con trốn đi chơi 2 năm rồi” – Tự nhiên cũng vui chuyện, ông không rầy rà gì xác Trạng, quay qua xem số cho hết người này đến người khác, cuối cùng không phải Trạng nói mà là ông nói...
Tôi chỉ nhớ 1 việc mà sau này ứng đúng như vậy! Ông chỉ chị Hồng nói: “Ráng mà ăn chay niệm Phật cầu xin đi! Thằng con trai độc nhất của cô hơn 1 năm nữa thì chết đó”
Mỗi lần “Điển” về phán bảo những điều như vậy, tôi thường rất lo sợ, sợ người ta mắng mình ác miệng rủa họ - Vậy mà đúng! Hơn 1 năm sau một buổi chiều nọ tôi đang ngồi trong quầy báo, kế bên có 1 thùng thư của bưu điện. Một cô gái bỏ lá thư bào thùng rồi đi, lá thư còn thừa ra 1 góc! Bé Tín (con chị Hồng) lúc đó chừng 12, 13 tuổi đi qua đường, vừa đi vừa ngoái lại nhìn và cười. Một chiếc xe máy phóng nhanh trờ tới đụng “rầm” một tiếng. Thằng bé lăn ra đất dãy lên đành đạch như cá bị đập đầu...
Một tháng rưỡi sau cậu bé sống, đưa về! Bà ngoại (Mẹ chị Hồng) kể: “Đưa xuống BV Trưng Vương cấp cứu một hồi nó tắt thở, BS rút ống thở ra, tôi không chịu vác lên vai kêu xe chạy qua BV Chợ Rẫy, mới cứu được nó”. Vậy là phúc nhà vẫn còn... Thằng bé bị vỡ mất một mảnh xương trán, đến giờ hãy còn mềm phập phều, về sau tâm thần có hơi bất ổn một chút! Bà ngoại và Mẹ cậu bé từ đó hay ăn chay và thường xuyên đi chùa để tạ ơn!
Có điều lạ ở tôi là các phần Điển không bao giờ tự động về nhập xác, chỉ khi nào tôi đồng ý hoặc cầu xin thôi! Nếu Điển tự về mà tôi không muốn, sẽ trụ lại trong đầu xoay tôi chóng mặt một hồi rồi tan chứ không ép buộc - Và khi Điển nhập vào rất nhẹ nhàng, không bị ợ ngáp, múa may quay cuồng hoặc cướp cái thần của xác để ứng về trong xác mê! Với nhiều người khác khi Điển về hành nhiều lắm, và khi Điển xuất ra xác ngã vật ra sau bất tỉnh độ chừng 1 phút, sau khi tỉnh lại thì rất mệt...
Phần tôi, khi Điển về cả người nóng ran lên, phần da ở đầu và cổ đỏ rần, chỉ nghe choáng váng một chút thôi, khi hồn xuất ra cũng nhẹ nhàng và hoàn toàn bình thường như không có gì!
Những lúc như vậy tôi thấy linh hồn mình ngồi ra một góc, Điển phán bảo gì hồn nghe cả, sau kể lại chẳng sai 1 chi tiết nào! PB bảo: “Căn nhà Phật là căn tỉnh nên khi nhập căn thì tỉnh táo vậy đó”.
Và thêm một điều lạ nữa là trong tôi có thể nhập về hai ba phần Điển cùng một lúc, ngay cả linh hồn tôi cũng có mặt giữ quyền tra xét, giải thích, cầu cứu, quyết định...
Linh hồn tôi ngồi nghe tất cả, thỉnh thoảng xen vào góp ý kiến hoặc cầu xin Ơn Trên ứng cứu cho hồn ai đó...y hệt như người đóng 2, 3 vai trong một bộ phim lồng tiếng: lúc thì oai nghi, khi sợ sệt cầu xin, khi bướng bỉnh lúc lại dọa nạt, van cầu...Giọng thay đổi tùy theo phần nhập, cho đến khi giải quyết xong mọi việc mới thôi!
Trong lúc Điển về hành xử, hồn và xác của tôi luôn luôn là người chủ trì, Điển trên chỉ làm theo lời yêu cầu của tôi và chính tôi phải là người động não, “tùy cơ ứng biến” y hệt như vị Quan tra án ở Công Đường. Điển trên chỉ là “phương tiện trợ cứu” mà thôi!
Tôi thường nói vui với mọi người: “Tôi chỉ làm Quan tắt, tự điều tra, phá án, ra quyết định rồi trộm con dấu đóng cái “cụp” là xong, chứ có được học tập, rèn luyện bao giờ đâu!” Phải tự mình suy nghĩ tìm cách rồi linh động mà hành xử, những lúc ấy, đầu tôi căng lên như muốn nổ tung, phải khéo léo và cẩn trọng, không thể chuyên quyền, áp đặt hay dọa nạt, lợi dụng Phép Ngôi cao mà khống chế Am phần. Luôn phải giữ đúng lương tâm và đường lối của nhà Phật: “Từ Bi Hỉ Xả”, độ lượng khoan dung và từ ái, phải xử cho công bằng và hợp lý, sao cho muôn người vạn loại phải “tâm phục, khẩu phục”! Và tôi luôn làm được điều ấy trong suốt 22 năm qua, chưa bị khiển trách lần nào...
Để rồi sau những lần “phá án” cam go, tôi như quả bóng bị xì hơi, lơ ngơ lẩn ngẩn y hệt “thằng khờ xuống chợ” vậy!
Và tôi phải cảm ơn sự “khảo đảo” trong ngần ấy năm của PB, để tôi trở thành người “giỏi ứng biến" như bây giờ...
Suốt từ những ngày đầu tiên đến nay, “Điển ông” không ra mặt hành xử, nhưng tôi vẫn biết Ông ở bên tôi và lặng lẽ trợ cứu khi tôi lâm nạn. Những quyết định đột xuất của ông lắm lúc làm tôi phát điên lên được, nhưng chả lẻ cãi lại trước mặt mọi người sao! Ông rộng lượng và bao dung, thấy ai cũng muốn cứu, nhưng “cứu người thì ông cứu, bị đòn tôi lại bị” mới kỳ chứ! Khi bị “hành trả nghiệp” đau đớn quá tôi khóc lóc và trách cứ đổ tội cho ông và kiếm chuyện làm nư đủ kiểu...Những lúc như vậy ông im lặng chịu trận, không giải thích gì cả, tôi lằng nhằng quá thì ông biến mất, bao giờ tôi hết kiếm chuyện ông lại trở về...
Có điều bất bằng nữa là ông không bao giờ “vẽ đường chỉ lối cho tôi”, và khi tôi đau ông chỉ im lặng! Tôi có năn nỉ ông góp ý về việc gì đó ông lại bảo: “Tùy em, em làm sao cũng được”
Ông hiền lắm, suốt 22 năm nay ông chưa lần nào mắng mỏ hay nặng giọng với tôi, mặc dù lúc đau bệnh tôi “nghịch thường hết biết” có lẽ ông thương tôi phải chịu đòn oan...
Nhưng điều đáng sợ nhất lại là “đòn cân não”: Điển thường chuyển vào bộ não của tôi những lời thô thiển, xúc phạm tôi vô cớ, thậm chí bắt chước tiếng chươi thề, nói tục của ai đó - giọng nói của người lạ như vọng về từ đâu đó nơi mù mù tâm thức...Những lúc như vậy tôi phát điên lên, tưởng có thể đập đầu vào tường cho vỡ tan đi, để không còn nghe tiếng nói vọng từ trong não mà lại nghe chừng như ở một cõi nào rất xa vọng tới. Ngày xưa thỉnh thoảng có đọc tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi còn nhớ có một cụm từ diễn tả được trạng thái này: “Truyền âm nhập mật”!
Sau những lần như vậy, thần trí tôi gần như muốn điên lên, rất lâu sau, 10 bữa nửa tháng, vẫn chưa trở lại bình thường - Bây giờ tôi mới biết đòn “tra tấn tinh thần” đáng sợ đến thế nào!
Qua lúc đó, ông khuyên tôi: “Khi nào em nghe từ miệng anh nói, em muốn xử sao cũng được! Điển đưa vào thần trí của em để thử thách em, xem như hành trình tu tập vậy. Em còn để tâm nghe và giận thì còn bị dài dài. Điển rèn luyện chữ “nhẫn” và đức “xả” cho em đó thôi!
Trời đất, tôi vẫn là “người trần mắt thịt” cơ mà! Có câu châm ngôn của ai đó: “Người ta nhổ vao mặt kẻ hèn nhát, hắn nói: trời mưa”, tôi mà là kẻ nhu nhược, yếu hèn sao!? Thế là tôi “quậy tới bến”…
Càng quậy càng bị đòn đau, càng đau càng quậy, lại đau! Đến lúc tận cùng của sự chịu đựng, tôi khóc thê thảm một lần, khóc đến lạnh ngắt tay chân, khóc tưởng đứt từng đoạn ruột - Thế là sáng hôm sau... hết bị đòn!
Mọi cái đau đớn biến đi đâu mất, cứ như một trò đùa - khi nó đã qua rồi, tôi không tài nào có thể tưởng tượng ra cơn đau ấy nặng tới chừng nào. Cứ như người ngủ mê mơ một cơn mơ dử, tỉnh ra thấy mình nằm trên chăn êm nệm ấm và giấc mơ không còn nữa...
* Có lần tôi vừa đau vừa quậy trong nửa tháng trời như vậy. Đến một đêm đang nằm mê mê trên giường nghe tiếng ông nói, mở bừng mắt ra, tôi thấy ông đang đứng chắp tay cầu xin tất cả các cõi Trời, Phật hỗ trợ cho ông hiện nguyên hình Tất Đạt Đa Hoàng Tử để tôi tin ông. Thế là tôi lại thấy các vệt sáng nhoáng nhoàng bủa xuống trên đỉnh đầu ông, sau đó hiện ra hình ảnh Tất Đạt Đa Hoàng Tử (Chỉ thấy nửa người trên) đẹp lộng lẫy, toàn thân như dát đầy vàng! Một dáng thanh niên tuổi chừng hăm ba, hăm bốn tuổi, đội chiếc mũ có ngù cao toàn bằng vàng. Hoàng Tử cười với tôi, đưa bàn tay lên chào rồi biến mất, tôi còn kịp thấy ngang cổ tay đeo 1 băng tay bằng vàng và bàn tay với những ngón thon mảnh đẹp như tay người con gái...thế là tôi hết “kiếm chuyện”!
* Có lần cũng qua một thời gian bị đòn, và tôi đang ra sức oán thán, đổ tội cho ông. Đêm đó tôi vừa lơ mơ ngủ, chợt thấy một cảnh tượng rất lạ: có 1 chiếc bè lớn, trên đó là tất cả người, vật, nhà cửa...PB mặc áo lụa trắng, đang cố sức chống cây sào đẩy chiếc bè lớn qua sông. Dưới dòng sông ấy nước đen kịt và đủ thứ rác rưởi dơ bẩn trôi lềnh bềnh... Chỉ thấy hình ảnh đó thoáng qua chừng 1, 2 phút rồi biến mất. Tôi lại ngồi dậy khóc và xin lỗi PB với Điển ông và sáng ra...hết bị đòn!
Đến khi nào thấy tôi đi đến tận cùng của sự chịu đựng và tuyệt vong, Bề trên lại “xả hành”! Coi như qua một cuộc tra tấn dài ngày, được cho nghỉ dưỡng sức vài hôm, để rồi lại bắt đầu một trận đòn mới...
Thời gian càng lâu, tôi càng tiến bộ nhiều hơn - mọi việc đều xử nhanh chóng, mau lẹ! Chẳng bù với 10 năm đầu, tôi còn bị những phần âm giỏi tà phép đánh cho “xiểng liểng”, đầu váng mắt hoa, cảm giác lúc ấy y như người bị trúng gió, bước đi chỉ chực ngã té! Mặc dù lúc đó sợ đến mất hồn nhưng vốn “lì lợm” tôi chẳng chịu thua bao giờ. Định thần lại tôi cầu xin các thế lực Trên về cứu và tôi lại thắng! Những phần âm hung hãn Điển về bắt đưa đi mất, chẳng còn hại người được nữa...
Đầu tiên, ơn Trên để cho tôi tự hành xử, đến khi nào tôi thua, tôi cầu cứu thì Trên mới ra tay ứng cứu! Những lúc như vậy tôi ức lắm, trách cứ ông đủ điều, và ông cũng chỉ một chiêu duy nhất: “Im lặng là thượng sách”
Có lúc bị đòn nhiều quá, tôi khóc và trách PB: “Người nắm đầu con nhấn xuống bùn, đến khi nó ngộp thở sắp chết thì kéo lên cho thở vài hơi rồi lại nhấn tiếp, tại sao vậy chứ? Con có tội gì, Người nói đi”. Đương nhiên là chẳng ai thèm trả lời tôi...
PB gánh thay cho Ông tất cả. Hễ tôi trách cứ ông là PB về nhận hết tội cho mình: “Ta làm đấy, Ông không can dự gì”. Bởi PB biết tôi rất sợ PB, Người hay dùng uy lực của mình xử ép tôi, càng cãi lại càng bị đòn thêm. Tôi ưc lắm mà không dám nói gì!
* Có lần bị đòn nặng lắm, tôi thắp nhang xin cúng kiếu xong dẹp hết bàn thờ, tìm đến nhà Thờ xin rửa tội theo đạo Thiên Chúa. (Trong vòng 22 năm tôi đã 4 lần dẹp bàn thờ y như vậy)
May là hôm đó Chị bạn hứa dẫn tôi đi bận việc, nếu không, có lẽ tôi đã mang toàn bộ gánh nặng nghiệp chướng này chuyển vào nhà Thờ mất rồi!
Trưa hôm sau, độ 10 giờ sáng, đang đứng bán báo trong quầy chợt tôi thấy một chiếc xe mui trần chạy ngang qua, trên xe chở một tượng PB đẹp lộng lẫy, cao chừng 1m50. Chiếc xe như đang diễu hành qua lễ đài, chạy “xình xình” thực chậm qua khỏi sạp báo, tôi bước ra đứng nhìn thấy người phụ xế leo xuống, hướng dẫn cho chiếc xe đánh vòng quay lại, chạy qua sạp báo 1 lần nữa, xong đi xa dần rồi mất hút...
Có điều lạ là quãng đường trước cửa sạp báo không có ngã ba hay ngã tư, cũng không thấy người phụ xế hỏi đường hay tìm địa chỉ gì. Chiếc xe đến rồi đi cứ như trong một giấc mơ...
* Lại một lần nữa (trong hoàn cảnh tương tự) tôi chán chường ngồi lan man lật xốc mấy quyển báo đặc san. Ngay chính giữa quyển Đặc san Sân khấu có in hình Phật Thích Ca Mâu Ni thật lớn chiếm cả 2 trang báo - Cứ mỗi lần như vậy lại dường như có 1 tia chớp cảnh tỉnh trong đầu, tôi quay vào thắp hương xin lỗi PB và Ông!
Người chẳng buồn trách tôi đâu, tôi biết - Bởi liệu có mấy kẻ trên đời này chịu làm việc trong hoàn cảnh tương tự như tôi?! Cho dầu đau bệnh đến mấy, tôi vẫn không từ chối bất cứ ai tìm đến nhờ mình giúp (cho dầu là việc gì đi nữa, tôi không xử lý được trọn vẹn thì cũng một phần) Tôi làm mọi việc chỉ vì lòng thương người, chứ không vì lợi lộc hay danh tiếng! Tôi chỉ như là một hạt cát nhỏ nhoi vô danh ở một góc đời quạnh quẽ, không tiền bạc địa vị, không hạnh phúc cũng chẳng được yêu thương... Một người đàn bà tật bệnh liên miên, thiếu thốn nợ nần như cơm bữa, cuộc sống gần như “tứ cố vô thân”, không có cả tình thương yêu của người thân ruột thịt...
Người không thương tôi nhưng tôi lại yêu thương tha thiết mọi người...tôi yêu từ con người đến loài vật, 1 cánh hoa tàn cũng động mối thương tâm, cây cỏ dại nhổ bỏ đi lòng cũng xót. Đang đi thấy con cuốn chiếu, chú ốc sên bò ngang đường cũng dừng xe lại gắp bỏ vô lề “kẻo xe nghiến chết nó tội lắm”!
Thấy người ỷ mạnh hiếp yếu, tôi đau nghẹn như chính mình bị xử ép vậy. Tôi không bao giờ xem các trận đấu Bò hay đấu quyền anh, không ưa coi các phim bạo lực, cũng không thích xem các trận thi đấu, bởi vì ở đó có giọt nước mắt của người thua cuộc, có nỗi đau...
Tôi hay bị mang tiếng là “nhiều chuyện”, hoặc “ách giữa đàng lại mang vào cổ” và thỉnh thoảng cũng bị (nói vui theo kiểu dân gian) “đá giò lái” hoặc là “gậy ông đập lưng ông”. Mỗi đợt như vậy tôi buồn đến bỏ ăn, bỏ ngủ...sau đó vẫn chứng nào tật nấy, thấy chuyện bức xúc lại nhào vô!