- {{item.pageName}}
Thơ văn khuyến đạo
Giờ, để thay đổi không khí, tôi xin chép lại vài bài thơ văn khuyến đạo của “Điển ông”. Những bài này là Điển cầm tay tôi chép lại, không hề sửa chữa, bôi xóa gì - Khi viết xong, ông hay đề thêm câu: “Huệ nghiêm chấp bút”.
Thơ của Phật Bà thì đề : “Huệ Minh chấp bút”, còn Nam Hải Liên Hoa thì đề “Nam Hải Liên Hoa ứng tặng.”
NHŨ BẠN
Cõi đời trải có bao lăm
Chiêm bao tỉnh mộng trăm năm thẫn thờ
Công hầu khanh tướng ai ngờ!
Giàu sang vinh hiển bụi bờ vong thân
Người ơi, một kiếp phù vân
Đắng cay nhục thể, muôn phần ai hay
Để rồi nằm xuống trắng tay
Cuộc cờ sinh tử ai bày thế nhân?
Sông Mê chèo mãi không cùng
Thuyền nan phận mỏng e chìm giữa khơi
Chắp tay mà khấn bên trời
Mâm cao lễ vật, cỗ đầy thức xin
Xót xa hai chữ nhân tình
Những mong đút lót phận mình an khương
Tượng thờ vàng thiếp son sơn
Lọng che sáo phủ, e còn chưa nguôi
Trên cao trông xuống nực cười
Bụt đất tượng gỗ cả đời lạy van
Mẹ cha hất hủi bên đàng
Tiếng kêu đồng loại chẳng màng tâm hao
Ai thương, ai lụy, ai sầu?
Mấy ai tỉnh mộng bên cầu oan tương
Bắt tay, khuyên lấy bạn đường
Nẻo về xa lắm sao còn phân vân...
Huệ Nghiêm chấp bút!
17/5/1991
KHUYÊN AI
Xa Luân pháp chuyển dời tứ hải
Cõi trầm luân thập loại u mê
Đón người mấy nẻo đi về
Từ bi _ Phật độ hồn mê giữa đời!
Mấy ai biết thế - gian - vạn - hữu
Ai tỏ tường Tứ - đại - giai - không
Làm người giữa cõi trầm luân
Tử sinh còn động, lòng trần còn xao!
Tâm còn động thì thân chẳng tịnh
Hồn còn mê, xác ấy tỉnh sao?
Liên hoa – Sen chốn bùn nhơ
Mà trong trắng mấy ai ngờ, ấy duyên!
Nầy chân lý phá Mê, khai Ngộ
Thương thế nhân Phật trợ hồn mê
Đoạn lìa đau khổ – hướng về
Đạo Tràng – mai hậu còn nhờ thân sau
Nẻo đường chân lý dài lâu
Hào quang Vĩnh cửu, tỉnh mau hỡi người!
Rằm tháng tư – chín hai
Huệ Nghiêm chấp bút!
NGỘ
Phòng trung khởi lệ – đoạn trường sa
Trọng giang hí thủy lộ thu ba
Nguyệt lãm thi đề vi nhất dạ
Vụng khởi – tâm sầu bán tự đa!
Bạch lão phi vân trùng tuyết ngạn
Bỉ tâm cô sự lãnh vi hòa
Thế hạ miên trường sinh bách nạn
Sử nhân mặc khải, ngộ Long Hoa!
1/1/2001
Huệ Nghiêm chấp bút!
SUỐI NGUỒN HẠNH LẠC
Nếu ở chốn Thiền môn người không tìm được cứu sinh – thì hãy can đảm rời đó mà đi, can chi phải chôn thân ép xác mình – để cho tháng ngày trôi qua ngoài cửa, luống phí một đời! Hãy mặc chiếc áo người đời đang mặc, ăn món ăn mà đời đang ăn, mang đôi dép đời đang mang – và đi con đường mà mọi người đang đi đó! Hãy cúi xuống nhiều hơn ngẩng lên và hãy dừng lại, cho dù trong lúc đang muốn tiếp tục ra đi!
Hãy nâng lên bàn tay mình những sinh linh đang khó ở và hoạn nạn. Hãy che chở cho họ, dìu họ bước đi cùng ta – và hãy rời họ khi nào họ không cần ta nữa! Người sẽ làm được nhiều hơn hết thảy những kẻ khoác áo thiền môn để trốn tránh sự đời, sẽ cởi bỏ được gánh nặng phiền muộn ưu tư đang lưu giữ trong lòng mình khi để tâm vì người khác.
Mỗi giọt mồ hôi, mỗi giọt lệ và thậm chí một giọt máu đổ ra vì tha nhân còn đáng giá hơn ngàn vạn câu kinh người tụng niệm miệt mài mà không hiểu hết nghĩa từ.
Mỗi giờ khắc bỏ ra vì người khác là giờ khắc bội thu mai sau. Thượng Đế có mặt bên bạn khi bạn quên mình vì tha nhân. Và những Thiên thần chúc phúc cho bạn trên những bước đường bạn đi qua. Những đau khổ bất hạnh hiện kiếp rồi sẽ không còn – và cơ duyên bình an hạnh lạc sẽ tự tìm đến!
Hãy đón lấy ngọn gió xa đã khởi đi từ sau những vòm lá biếc dưới cội Bồ đề mang theo tấm lòng của đấng cứu thế từ bi!
Hãy ban phát như ta đã từng được nhận! Hãy yêu thương như ta đã từng được yêu thương – và hãy nhóm lên ngọn lửa từ ái trong lòng nhân thế vốn đã từ lâu chai mòn bởi lòng vị kỷ. Ngọn đuốc Huệ hãy còn kia, và vẫn lặng lẽ cháy sáng qua biết bao nhiêu thăng trầm cuộc thế, màu hư linh vẫn còn mang!...
Nào! Hãy đứng lên và hãy dấn bước ra đi, bước dấn thân cũng là bước tìm về. Đừng ngồi đó mà chờ đợi! Sẽ chẳng tìm thấy đâu một góc thuyền Bát nhã bập bềnh trôi trên sóng nước luân hồi…
Hãy tự mình nương cậy vào mình, tự mình chèo chống và dìu đỡ mọi người trên bước đường tìm về khởi thủy. Hoa Vô ưu rồi sẽ nở tự nguồn cội úa tàn, và người sẽ thấy mình như sống lại, tươi trẻ – khát khao và rạo rực, sự khởi phát của nguồn suối thanh tân, an lạc và viên mãn đời đời!!!...
Huệ Nghiêm chấp bút!
22/07/2005
LÒNG YÊU THƯƠNG
Cuộc đời quá ngắn – thế mà con người ta có dư thời gian để thù hận, trong lúc chỉ có rất ít ngày tháng để yêu thương - có phải ngọn lửa của lòng vị kỷ dễ nhen lên và bùng cháy hơn là suối nguồn tuôn chảy từ mạch sống dịu dàng?
Con người ta bận tâm đến xem mình đã đánh mất những gì, hay bị người lấy cắp bao nhiêu – mà quên đong đếm xem ta đã mang cho nhân chúng được gì!
Loay hoay với những toan tính, so đo người ta quên mất tháng ngày trôi qua ngoài cửa, mùa xuân đã rời đi – và buổi chiều định mệnh sắp về…
Đến khi gối mỏi chân chồn, mắt mờ tay run – người ta mới giật mình ngoảnh lại, và vụng về làm sao với những bước đi khập khiễng ban đầu: người ta đi chùa cầu phước, cúng bái và bố thí, thi ân như chuẩn bị để mua một chiếc vé đi qua ngưỡng cửa vĩnh hằng - mau lên kẻo không còn kịp, nhanh lên kẻo ngày sắp tàn rồi!...
Người ta dè dặt mở hầu bao, rón rén nhấc lên từng đồng xu tích cóp, nhặt nhạnh và hãnh diện để rơi vào bàn tay đang xòe ra của người hành khất, hoặc đèn nhang bạc lễ đến dâng mình ở cửa Phật từ, nơi mà cả một thuở hoa niên họ đã từng đi qua không hề ngoái lại! Rồi người ta trở về nhà, ngủ giấc ngủ ngon, mơ thấy từ những đồng xu của mình – cây Định Mệnh mọc lên xanh tươi và vươn ngọn tới bầu trời Vị Lai ngập tràn ánh sáng. Đó cũng là một hạnh phúc: hạnh phúc với những giấc mơ, phải không các bạn!?
Còn chúng ta – mang trong người niềm ân cảm sâu xa đối với cuộc sống, với những gì mà chúng ta có được quanh mình: một tiếng chuông nhà thờ gióng giả kêu gọi, một sắc màu tươi thắm của cánh hoa vô danh ngoài ngõ, một nụ cười cảm thông hay một tiếng chim gù… Một thoáng mây trắng lãng du cuối chân trời vô định, một cốc nước mát buổi trưa hè hay một chút hương xa…
Một cánh bướm chập chờn bên cửa, hay một bờ cỏ xanh êm dịu dưới bàn chân… Thãy thãy đều như muốn nói lên rằng: chúng ta đang hạnh phúc biết bao với những gì mà thiên nhiên hào phóng tạo tác và ban tặng – thế thì… sao chẳng mở rộng lòng mình, để thấy gần gũi và yêu mến hơn vạn vật chung quanh – để có thể nâng lên từ trong lòng tay một cành hoa gãy dập đêm qua vì mưa bão, vuốt ve một đứa trẻ xa lạ kêu khóc bên hè, có thể dìu đi một người vừa té ngã, hay kề vai chia bớt một chút gánh nặng của kẻ lạ qua đường - có thể cho người đang đói một vốc cơm nguội, cho kẻ khát một ngụm nước trong, cho người rách rưới một chiếc áo, cho kẻ yếm thế một lời động viên, cho kẻ đang buồn một câu an ủi… Những điều đó hoàn toàn có thể, phải không các bạn?!
Và… hãy thương yêu nhau đi, để rồi mốt mai định mệnh có làm xa nhau người ta không phải ân hận rằng đã không trao tặng cho nhau những gì mình có thể – Bởi vì “cho là nhận” đó mà!...