VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Liêu trai (3)

 

Cứ mỗi đêm, khi tôi ngủ say la lúc “Điển ông”đi về cõi Trên. Chỉ cần tôi cựa mình thức giấc, cất tiếng rên là lại thấy ông giở màn chui vô: “Anh đây, anh về đây”. Nếu ông bận việc đi cả đêm, thường cho người về canh nhà giúp tôi! Ông nói: “Xác trần có phần về nhập là xác trống, giống như mảnh đất lạ có người bắt cây cầu sang! Một người sang được thì 10 người sang được - Anh không cho người về canh nhà em sẽ bị phần âm về quậy”.

* Có đêm tôi giật mình thức giấc, người vẫn nằm trên giường nhưng vía thấy đi ra phòng khách gặp 1 cô gái trẻ đẹp mặc đồ lụa trắng thắt chẻn ngang eo. Tôi hỏi: “Ai đó”. Đáp: “Tôi là Huyền nữ”. Tôi hỏi: “Ngồi đây lam gì?” Lại đáp: “Canh nhà” - hỏi nữa cứ vờ như tượng đá chẳng trả lời gì!

* Có lần thấy mình đi ra giữa san lúc nửa đêm, thấy có 1 người đàn ông mặc áo thụng bằng gấm đen đồng tiền thật to, đầu đội mũ cánh chuồn đen và cũng đi đôi hài gấm màu đen. Tôi lại hỏi: “Ai đó”. Đáp: “Tôi là Chư Thiên”. Tôi hỏi: “Đứng đây làm chi?” - “Canh nhà”. Câu trả lời y như một lập trình, hỏi nữa cũng chẳng thèm đáp lại một tiếng...

Chừng như Ông chỉ đi vào ban đêm, và đêm nào cũng đi vào lúc tôi đang ngủ. Nếu tôi tình cờ thức dậy, ngồi lên là lại thấy ông về, tôi có hỏi thì ông nói: “Anh đi làm việc, anh còn nhiều trách nhiệm. Nhưng anh chỉ đi vào lúc em ngủ thôi, khi em thức là anh về”...

Lúc tôi có khách hay các em tới chơi thì ông đi mất, khi cần làm việc liên quan tới âm phần lại thấy có ông rồi, mặc dù ông không hề ra mặt, nhưng tôi biết đàng sau mình, vẫn có ông lặng lẽ hỗ trợ. Thời gian đầu tôi bị phần Am đánh hoài, trong lúc đang truyền điện cho bệnh nhân thì họ thừa cơ đánh lén, chỉ thấy mình xây xẩm choáng váng rồi ngã y như bị trúng gió, phải có người dìu dựa vào ghế ngồi 5 phút thì hết!

Những lúc như vậy tôi khóc và cằn nhằn ông ghê lắm. Ông nói: “Rồi em sẽ học được kinh nghiệm từ những cú ngã đó. Anh ở sau lưng em, anh không để cho ai làm hại em đâu!”

* Trong thời gian tôi bị loạn mạch tim, đành phải năn nỉ gởi con cho Ba chúng nuôi giúp (trong hơn 1 năm). Có 1 lần bé Ti bị Ba đánh - bèn bỏ nhà đi, trốn theo bạn về thành phố. Ông Điền điện về không có con hốt hoảng, còn tôi thì khóc ròng, cầu xin PB về giúp! Người nói: “Nếu con nguyện cạo đầu ta đưa nó về cho con trong vòng hăm bốn tiếng đồng hồ”. Tôi đồng ý, đến sáu giờ tối ngày hôm sau tôi vẫn chưa thấy tăm hơi thằng bé, mọi sự tìm kiếm đều vô vọng...

Do quá lo lắng, tôi đi rước bé Chi trễ giờ đón trẻ, đó cung là  thời khắc định mệnh! Tôi gặp bé Ti (lúc ấy 12 tuổi) đang đi với mấy đứa bạn, thế là tôi bắt nó đưa về! Thằng bé bảo: “Con nhớ mẹ định nửa đêm trốn về thăm nhà rồi sáng mai theo 2 thằng bạn lên thành phố bán bánh mì với nó”.

Sang ngày hôm sau tôi khấn xin xuống tóc tạ lễ với PB, Người về nói: “Ta thử con như vậy thôi, đừng xuống tóc làm gì! Ngồi bán sách báo mà cạo đầu ai coi cho được”. Vậy đó, tấm lòng Bề Trên rộng lượng và bao dung như thế, nhưng khi cần thiết thì cung lạnh lùng như băng giá - Tôi ngẫm câu “Thương con cho roi cho vọt, ghét con cho ngọt cho bùi”, mà thấm thía: Roi của Mẹ đánh con đau lắm, nhưng ngọt bùi Mẹ cho cũng thấm thía lòng trần!

* Ngày xưa, trong nhà tôi có điều kỳ lạ xảy ra gần như đã có lập trình sẵn rồi: Ngày Rằm, ngày Vía nếu tôi cúng hoa Vạn thọ trên bàn thờ là y như rằng qua 1 đêm tất cả các cánh hoa đều được ngắt ra để nằm gọn vun 1 dúm ngay chính giữa bàn thờ, đàng sau các lư hương! Ba bàn thờ là ba dúm hoa như nhau, điều lạ lùng là cả bình hoa còn nguyên vẹn, không hề có dấu tích của bàn tay phá hoại và những đóa hoa Vạn thọ còn nguyên cả cuống cả đài, giống như có ai đó đã tẩn mẩn chơi 1 trò chơi lạ, đánh đố kẻ phàm nhân...

* Một lần trong nhà có con gà mái đẻ trứng so (lần đầu tiên). Phải nhốt cho nó quen ổ mới. Tôi đem cái thúng to để vào đấy nắm lá cọ cho êm, lót lên trên bao gạo gấp làm tư rồi để cái trứng và con gà mái, úp lại bằng 1 cái trạc (loại đan bằng tre nứa dùng để nhốt gà) xong lại cẩn thận đè lên trên bằng 1 khúc gỗ lớn!

Buổi trưa tôi đi dạy về, đố bạn biết điều gì đã xảy ra? Con gà mái không đẻ trứng nào, nằm ôm cái trứng cũ ngoài đất, cách chừng 1 mét - cái trạc úp ở ngoài còn nguyên, khúc gỗ chặn trên cũng còn! Tôi mở trạc ra, đứng ngẩn người nhìn bao gạo gấp tư nằm gọn dưới đáy thúng, nắm lá cọ trồi lên trên. Ai muốn chứng tỏ sự có mặt của mình trong căn nhà khóa cửa, không người?...

* Một buổi trưa, tôi tìm mãi không ra cái đế cắm nhang muỗi, lầm bầm: “Nhà có 2, 3 cái mà giờ mất cả rồi”. Tôi cầm cây chổi đi quét nhà - tự nhiên, từ trên đầu phía sau lưng có ai đó ném cái đế cắm nhang bay qua đầu tôi rơi xuống ngay trước mặt, cùng với tiếng cười của Ông vang lên trong đầu...

* Tôi bị mất xâu chìa khóa. Tìm lung tung mãi không có, tôi vái Ông tìm giúp, rồi bỏ đi bắc nồi nấu cơm! Lát sau lên nhà, vừa sục tay vào định tìm, xâu chìa khóa đã nằm gọn trong mấy quyển sách, 1,2 chiếc chìa đong đưa như trêu cợt trước mắt tôi...

* Có lần tôi đang ngồi xem ti vi thì ông về tới. Lúc đó ngoài trời đang mưa lớn, tôi thấy ông mặc 1 chiếc áo Ba đờ suy dầy và mịn rất đẹp. Vào nhà, ông móc trong túi ra 1 nắm trà, cọng trà se lại nhỏ xíu trông rất khéo, toa mùi hương thoang thoảng. Ông nói: “Chè mạn đó, thơm không?”

Rồi lại móc từ túi bên kia, cẩn thận mang ra 2 chùm hoa nhỏ xíu rất lạ đặt vào lòng bàn tay tôi: “Tặng em nè”. Tôi nhặt lên 1 chùm hoa trông y như Mai chiếu thủy, nhưng cánh lơn và dầy hơn một chút, hoa màu trắng kem (mai chiếu thủy có màu trắng muốt). Ông bảo: “Đây là hoa Xu xi, còn đây là hoa Ngọc trâm. Hai loại hoa này ở tận trên tầng cây cao ở Ba Núi, anh hái về cho em đó! Đặc biệt vào mùa khí trời lạnh giá hoa mới nở, càng lạnh hoa lại càng thơm”

Hoa ngọc trâm trông mường tượng như cây trâm cài đầu với nhiều đóa hoa nhỏ xíu chung quanh, màu trắng long lanh như những viên ngọc - cả hai loại hoa đều có mùi thơm nồng và lạnh, cứ y như vừa lấy ra từ trong ngăn tủ lạnh vậy!

Tôi hỏi: “Ba Núi là ở đâu? Nó trông như thế nào?” Ông nói: “Là nơi ba ngọn núi cao ngất chụm đầu vào nhau. Quê hương của các Thánh ở đó. Để hôm nào anh dẫn em lên núi chơi”

* Ngày ấy đã đến - một đêm PB về bảo tôi: “Dỗ cho trẻ nó ngủ sớm, ta đưa con về thăm Ba Núi”. Sau khi con ngủ, tôi trở dậy thay áo bà ba trắng, lên giường chui vô mùng ngồi xep bằng, xuất hồn đi theo PB! (ngày trước nhà tôi còn đất rẫy tập đoàn phía sau, chiều tối là muỗi nhiều lắm không vô mùng sẽ bị muỗi cắn, khó mà tỉnh tâm được). Khi tôi xuất hồn đi như vậy, người vẫn tỉnh táo hoàn toàn, đến nỗi khi 2 đứa con mê ngủ lăn trúng, tôi khe khẽ đẩy chúng xê ra và vẫn tiếp tục đi - Độ 1 lát nghe tiếng bầy gà kêu ngoài sân, lúc trời đang mưa, tôi còn xin phép cho ngưng để trở dậy, bắt nhốt bầy gà, xong vào ngồi xếp bằng lại đi tiếp, không hề có trở ngại gì!

PB dẫn tôi đi loanh quanh 1 con đường nhỏ lên cao dần trên núi, tôi lờ mờ thấy như một bên là vực sâu, 1 bên tay trái có trồng nhiều cây cao ngang tầm ngươi, trái giống trái na (mãng cầu ta).

Lên đến đỉnh núi, trên ấy mặt bằng rất rộng, có nhiều căn nhà nho nhỏ xinh xắn, nhà tây nhà ta có cả - căn lợp ngói, căn lợp lá xé, lá chằm - lại thấy một nơi lợp bằng lá rộng và dài như hội trường, trong đó để hai dãy bàn ghế thật dài, phủ khăn màu xanh! Trên bàn bày thật nhiều thức ăn, hoa trái rất lạ và những chai, ly bằng pha lê óng ánh một thứ nước màu xanh, màu hồng rất đẹp - Tôi nghĩ thầm trong đầu: “Cõi trên mà cũng uống rượu nữa sao?” PB cười bảo: “Nước quả đó, uống thử xem”. Đoạn đưa cho tôi một ly nước màu xanh, vị thơm ngọt, uống vào đến đâu biết đến đấy!

Lại thấy những đĩa thức ăn như đồ chế biến sẵn thành viên hình tròn, vuông, hình chữ nhật... nhiều màu. PB gắp bỏ vào miệng tôi - chưa kịp nhai đã gần như tan ngay trong miệng vị mằn mặn, bùi bùi lại ngòn ngọt, rất là ngon!

PB kéo ghế, bảo tôi ngồi xuống. Tự nhiên tôi thấy trôi tới trước mặt mình những hình ảnh của nhiều người, mỗi hình ảnh chuyển tới trước mặt tôi, trụ lại chừng hai giây, ai cũng vẫy tay chào rồi trôi đi mất - Cùng với lời giới thiệu của PB vang bên tai: “Nhà bác học Einstein, Tưởng Giơi Thạch, Laphongtaine, Pascal...” Còn nhiều nữa mà tôi chịu không nhớ hết!

PB lại dẫn tôi ra sân. Ở đấy đã có sẵn rất nhiều người, tiếng nói nho nhỏ, lao xao nhưng tôi cố nhìn mà chẳng thấy tận mặt ai và cũng chẳng nghe được họ nói điều gì!

PB giới thiệu tôi là: “Thánh Cô Lan”. Tất cả đồng vỗ tay! PB hỏi tôi 3 câu hỏi đến nay tôi chỉ còn nhớ được 1 câu: “Hoa mùa Xuân là hoa gì?” Tôi đáp: “Hoa Xuân”. PB lại hỏi tôi tại sao trả lời như vậy - Tôi nói: “PB hỏi hoa mùa Xuân chứ đâu hỏi hoa ở xứ nào!” Tất cả mọi người đồng vỗ tay, PB cũng mỉm cười mãn nguyện…

Nguyên có một điều lạ là xác trần của tôi khờ khạo, nhút nhát và chậm chạp bao nhiêu thì linh hồn (hay thể vía) của tôi lại khôn ngoan, ranh mảnh bấy nhiêu! Từ suốt ngần ấy năm, vạn vạn lần ứng xử với các Đấng cũng như các cõi Am phần tôi chả thua ai! Chỉ có PB là tôi thua - Người rất thông minh, chặn đầu chặn đuôi một hồi là tôi bí!

Đây cũng là trò chơi mà PB thích nhất, và cũng là cách làm tôi khổ sở suốt ngan ấy thời gian: về lúc nửa đêm, dựng tôi dậy lục vấn đủ mọi chuyện trên trời dưới đất - Khi PB rời đi là tôi thức luôn tới sáng...

Đến tận sau này tôi mới hiểu là PB đang luyện để tôi “cao tay ấn”, tự mình biết quyền biến trong hành xử với các cõi, để không “bị động” hoặc phải chịu thua, cầu cứu Ơn Trên!

Làm một Sứ giả, một nhịp cầu nối như tôi không dễ, luôn phải căng thẳng đau óc để suy nghĩ, trong chớp mắt tìm ra cách ứng xử để thủ thắng, đưa phần Am (hoặc Linh căn) vào chỗ thúc thủ, hoặc là “há miệng mắc quai” phải chịu thua mà “tâm phục khẩu phục” để trả tự do lại cho xác trần! Và điều quan trọng là lấy cái Tâm Đức Từ Bi của Nhà Phật mà chiêu dụ, mà khuyên can, không phải dùng tới quyền lực và sức mạnh (Trừ những phần Am càn quấy, hung hãn vừa nhìn thấy đã tiến đánh. Với những người này tôi bắt trói lại, có lúc nhốt 1 tuần lễ, cho tiền bạc lộc thực rồi thả ra). Các bạn sẽ biết chuyện này vào đoạn sau…

Trước
12. Thực hành cụ thể (3)
Kế tiếp
14. Sự xuất hiện của các tinh chủ về y thuật