- {{item.pageName}}
Thực hành cụ thể (3)
* Chị Hoa (con bà Hai) ở gần chỗ tôi bán báo. Một buổi sáng chị tới nhờ tôi coi xem tại sao dạo này trong nhà “loạn đủ điều” (theo lời chị nói)
PB về bảo: “Nhà cô có một người nam chết vì bệnh dữ, thành quỷ về quậy trong nhà, nhập vào đứa em trai bị thọt chân. Hiện âm vong đang ở sau nhà tắm, chỗ có cây gì cao lúp xúp đang có trái!: “Hèn nào thằng Bình nó thấy gì đó, về đòi chặt bỏ cây ổi. Má chị không chịu, vì cây ổi xá lỵ mới ra trái chín ngon lắm”.
Chị H nói chị có người anh trai chết vì bệnh thủy trướng, từ đó chị H ăn chay trường và tu tại gia đến giờ - Rồi chị bảo: “Thằng B từ trước giờ rất ngoan. Nay thì quậy phá đủ kiểu. Còn dám bóp cổ Má lấy tiền đi chơi nữa chứ! Mỗi buoi tối hễ chị tụng kinh thì B bỏ nhà đi chơi, tụng kinh xong nó mới về ngủ”. PB dạy cho cách nhận diện âm vong: “Tối nay, đợi đến lúc B về nhà chui vô mùng ngủ, cô lại lấy Chú Đại Bi ra tụng nữa, rồi sẽ biết!”
Sáng hôm sau, chị H ra kể chuyện đêm qua làm y lời PB dặn. B đang nằm trên giường thét lên: “Chị điên sao mới tụng kinh rồi giờ tụng nữa vậy?”. Chị H không thèm trả lời - thế là B trùm mền kín mít, rên hừ hừ và lăn lộn trên giường, độ 15 phút chị H sợ quá không tụng chú nữa, B mới nằm im! PB dạy: “Lấy tấm hình thờ của người cha để nằm đè lên hình người anh, vong đứa con không xuất ra để phá được, xong lập bàn hương án dưới gốc cây ổi, xin phép thỉnh tấm hình PB đang thờ ra để đó tụng 3 thời Chú Đại Bi, PB ta về giải vong cho...Tụng kinh xong xịt dầu thơm tẩy trần để lên bàn thờ như cũ”. Từ đó trong nhà yên ổn như xưa…
* Có một chị tên là Thảo, vợ của một ông chủ trại cưa (nghe đâu ở xóm mới-Gò Vấp). Chị giận chồng xách túi lên ở nhà bạn. Chị T bị bệnh gì không biết đã 3 ngày nay, trên hai cánh tay và chân các mạch máu nỗi gồ lên khỏi da, bầm tím, giống in như con đường những con giun đội đất lên mà đi, trông thấy mà bắt rùng mình! Tôi trị cho chị đen ngày thứ ba thì hết hẳn - Chị T buồn khóc kể chuyện nhà. Tôi ứng miệng nói: “Có hộc tủ ở ngay bàn thờ ông Địa, tiền bạc để ở đó coi chừng mất. Còn nữa, chị đem túi xách của mình để qua bên kia đi! Tiền bạc mang theo nhiều quá lỡ mất ở đâu tôi bị mang tiếng”. Chị T phải nhận là đúng và cảm ơn rối rít.
* Phong, em trai thứ năm của tôi bị chạm xe - Cả phần ngực trái sưng lên đỏ bầm, khó thở! Tôi chẩn xong bảo: “Chỉ bị phần mềm, không ảnh hưởng cơ quan nội tạng. Đi BV làm xét nghiệm lại cho chắc ăn”. Quả thật, BV cũng kết luận y như vậy. Tôi chữa 6 lần (4 ngày) hoan toàn trở lại bình thường!
* Năm 1990 có cô gái tên K, người Tàu lai ở gần nhà của tôi, thường hay sang chơi và tâm sự - Cô nói: “Nhà em có một xưởng dệt bị phá sản, ba mẹ em buồn chỉ muốn chết! Em quyết định lấy một người không yêu làm chồng để “bù của” cho nhà em. Anh này giàu lắm, có trại bò sữa hơn trăm con, chị xin PB về hỏi giúp cho em chuyện này xem sao”.
PB về nói: “Ta soi căn tiền kiếp cho cô biết nha! Trước cô là một người đàn ông họ Mạc ở tỉnh Thiểm Tây – Trung Quốc. Người ấy có tội tư thông với vợ của người bạn thân, kiếp này trả nghiệp phải thất tiết với người không phải là chồng mình. Và lúc này chính là lúc cô phải trả nghiệp đó”.
Cô K không tin vẫn tiến hành đám hỏi rình rang, còn lớn hơn cả đám cưới nhà người! Chỉ nữa tháng sau, biết chuyện gia đình cô K phá sản, vị hôn phu sỉ nhục cô K đã muốn lừa mình để lấy của - K tức quá hồi hôn, tra lễ vật lại cho đàng trai!
Thế rồi việc gì đến đã phải đến: Chàng trai thuê năm tên du đãng bắt cóc cô gái ra Vũng Tàu thuê phòng ở 1 tuần sau mới trả về - bánh xe luân nghiệp vẫn đi đúng con đường của nó...
Cho dù được cảnh báo, mấy ai dễ tin tưởng vào những lời phán bảo vô căn cứ, bởi lòng tham đã làm mờ mắt con người mất rồi! Kho tàng trước mặt trăm người hết chín chín kẻ chỉ muốn vục tay vào, cho dù có phải đánh đổi đến thế nào cũng mặc! Oi nhân loại, tại sao người ta chẳng ham sục sạo kho tàng tri thức nằm kia, dấu bụi trầm tích của thời gian vùi chôn lớp lớp - Thế nhân ơi, sử thi kim cổ con ghi, vạn vạn Thánh nhân Hiền triết, đời nay mấy kẻ noi gương?
Đạo pháp lưu truyền khắp cõi, Kinh luận Giáo điều ra rả bên tai, sao chẳng để tâm lóng tìm, theo dấu? Ai ai cũng ra sức dấn bước trên con đường hoạn lộ: sắm thêm cái xe đẹp, cái áo mới, cái nhà sang! Quán bar, hý viện, vũ trường mọc lên như nấm, trong lúc trường học, Giáo đường, Thư viện Đình chùa xuống cấp, bụi bám, nhện giăng...
Thôi thôi, có lẽ tôi đã đi xa đề mất rồi, mời các bạn trở lại hành trình khám phá “Huyền Môn”!