- {{item.pageName}}
Rửa xác (2)
Giai đoạn này là lúc tôi bị hành căn khủng khiếp nhất (dài gần trọn 20 năm). Phải nói là tôi không hề muốn nhìn lại bao giờ! Nhưng vì tôn trọng sự thực, tôi xin phép chỉ kể lướt qua... Nếu không có 2 năm trở lại đây được giảm về mọi mặt: cả về thể xác lẫn tinh thần cũng như hoàn cảnh sống thì có lẽ chẳng bao giờ tôi co can đảm nhìn lại đời mình - Cơn ác mộng 20 năm rồi sẽ chìm vào quên lãng. Giống như hạt bụi kia rơi xuống tự thiên hà, cọ xát cùng cát bụi đường trần ố lem, trộn lẫn hay dúi dụi vào 1 góc kẹt nào đó giữa cuộc đời, chẳng còn lại lấy một âm vang...
Gần 50 năm, hơn nửa kiếp sống con người chỉ còn lại ánh chiều vàng qua song cửa, nhìn lại đời mình tôi chẳng biết nên cười hay khóc! Nước mắt khô mất roi qua bao hố thẳm nhân gian - Vẫn còn cháy đâu đây ngọn lửa Huyền Môn lặng lẽ soi tận cùng những nỗi đau thương và niềm bất hạnh. Còn nguyên bàn tay cứu sinh vô hình mà Đại Hùng Đại Lực, Đại Từ Bi! Và vẫn còn nguyên một tôi làm chứng cho 2 sức mạnh: Sức mạnh của sự cứu rỗi và sức mạnh của sự tàn phá chẳng nương tay!
* Tôi hay bị nhức đầu, nhức như có ai đó cầm cây kìm to kẹp vào hai bên thái dương. Đến ngày thứ ba thì hai mắt đổ hung quang, nhìn một thành hai! Không uống thuốc còn đỡ, càng uống càng nhức muốn chết được, chừng 10 ngày thì dịu lần, đến nửa tháng thì hết hẳn.
* Tôi từng bị viêm khớp bàn chân trái trong 2 năm rưỡi: lúc thì đau lặng lẽ, lúc lại sưng to và nhức đến nỗi chỉ muốn chặt bỏ cho nhẹ mình - Đủ thứ thuốc men, bệnh viện Đông Tây y rồi vật lý trị liệu, cao hổ cốt, thuốc thang, thuốc rượu... Đau vẫn hoàn đau! Cuối năm 1987, tôi đành phải xin nghỉ dạy ở nhà. Cũng chẳng nhớ bệnh hết tự lúc nào, chỉ biết là cho đến tận bây giờ không hề phát đau lại...
* Năm 1982 tôi được cử đi học khóa Hiệu trưởng 1 năm. Nhà nghèo, 5g 30 sáng phải trở dậy đạp xe cọc cạch từ Tân Thới Hiệp đến tận Đinh Tiên Hoàng SG để học, trưa 12 giờ lại đạp xe về! Cuối năm học tôi bị trúng mưa viêm phế quản đúng 3 tháng rưỡi. Ho liên tục cả ngày lẫn đêm, đêm không ngủ được, để 1 chiếc gối trước ngực dựa vách ngồi chịu trận và ho!
Trường cho phiếu đi xét nghiệm đờm, nghi bị ho lao - Tôi không đi vì sợ phải đối diện với sự thật mình sẽ bị tuyệt vọng - Sau 3 tháng rưỡi hết ho! Từ đó trở đi mỗi tháng 30 ngày tôi cảm hết 28. Viêm phế quản trở đi trở lại, tiếng lúc nào cũng khàn. Chích Streptomicine miết rồi 2 mông chai cứng cả dề, ngồi đứng cũng đau…
* Đầu năm 1994, tôi bị 1 cơn viêm phế quản nặng, sốt và rét liên tục! PB về bảo: “Con đừng điều trị hay thuốc men gì, ráng chịu đau đi, ta cho cắt cơn vĩnh viễn”. PB nói thì đừng có cãi, cãi là bị đòn chết thôi! Tôi không điều trị nữa, tối ngày hết sốt lại rét, ho ra đờm xanh tanh tưởi và thối như mùi cá chết...
Xong trận viêm đó quả nhiên là đến tận giờ (14 năm sau) tôi chưa hề bị viêm phế quản lại lần nào nữa!
Bù lại tôi bị giãn phế nặng - khí phế nghẽn, bị lên cơn hen và khó thở thường xuyên. Tim lúc thì loạn mạch, lúc lại nhảy điệu rock lên đen một trăm, trăm mốt nhịp! Huyết áp lúc lên 14, 15 - nhức căng cả đầu, khi hạ còn 10/8 chóng mặt buồn nôn...
* Từ năm 1994, sau khi cắt cơn viêm phế quản, tôi đổi sang rối loạn tiền đình! Mỗi cơn như vậy kéo chừng hơn 2 tháng - Cho tỉnh táo hoàn toàn, nghỉ dưỡng sức chừng nửa tháng hoặc mươi ngày lại bị tiếp trận kế, đến tận giờ phút này (sau 14 năm) cơn rối loạn tiền đình 10 phần chỉ còn lại 2 hoặc 3!
Cứ bị chóng mặt buồn nôn, y hệt như say sóng, trời đất quay cuồng, hễ day trở là dội lên cơn buồn nôn hoa cả mắt. Anh sáng giữa ban ngày những lúc ấy tôi thấy màu khói xám như trời sắp trở mưa - Chỉ có 1 điều lạ là tôi chưa hề bị nôn lần nào! Và khi cơn hết thì cứ y như có ai cất đi tấm lưới màu trên đầu, mọi vật chung quanh sáng rực rỡ như bầu trời sau cơn mưa vậy…
Tôi nghèo lắm, bạn ạ - Một thân một mình nuôi 3 đứa con, lại bệnh hoạn hoài như vầy phải nói là cực hình, vì bản thân tôi làm gì có tiền điều trị! Đau hết chịu nổi thì ra tiệm thuốc tây mua vài viên giảm đau, uống được vài hôm hết tiền lại nghỉ, để vậy mà chịu trận, bao giờ hết thì thôi - Không giỏi làm ra tiền, nhưng tôi giỏi nhịn chịu lắm! Miếng thịt miếng cá kiếm được giành hết phần con, bao giờ chúng ăn no, phần thừa mới đến mình - Cả đời tôi, tôi thường tự hào khoe là chưa hề biết thèm hay nghiện một thứ gì, tôi chỉ cần ngồi nhìn các con ăn là cũng no rồi! Tôi hay bảo: “Sao đàn ông yếu đuối quá vậy. Không nghiện thứ này thì thứ khác - Tôi có thì ăn, có thì mặc không có thì thôi, chẳng biết nghiện bao giờ!”.
Thực ra mình chỉ giỏi khống chế chính mình thôi, phải không các bạn? Giống như ai đó đã nói: “Người ta nhổ vào mặt kẻ hèn nhát, hắn nói “trời mưa”!”
* Cuối năm 1998, tôi bị loạn mạch tim - Tim thường loạn nhịp, cơn kịch phát tay chân ríu lại, cứng cả hàm! Đang đi té vào tường, đang cầm chén cơm ăn ríu tay là chén cơm rơi vỡ tan tành…
Mỗi lần lên cơn, tôi thuê xe ra BS Cự -Trần Hoài Cự.! Ông chỉ châm cứu xong, tôi đứng lên là khỏe mạnh bình thường trở lại, như chưa hề biết mệt bao giờ!
BS Cự là BS trưởng khoa ngoại bệnh viện 175 đã về hưu. Duyên lành xui cho tôi gặp vợ chồng BS - Thấy hoàn cảnh khó khăn của tôi, anh chị Cự nhận làm em kết nghĩa và chữa bệnh, cho thuốc không lấy tiền...
Có lần chị Cự vào nhà, thấy tôi bị bệnh cúm sốt nằm mê đã ba ngày không ăn uống và chẳng có viên thuốc điều trị nào, chị vừa lầm bầm cuốn mùng mền mở cửa dìu tôi ra nhà chích thuốc, vô đạm xong trả về! Trong những lúc bệnh hoạn ngã lòng được một chút sư quan tâm chăm sóc tôi mủi lòng đến rơi lệ. Má và các em tôi ở kề cận, nhưng chẳng ai biết rằng tôi bệnh và bệnh đến cỡ nào! Nó bệnh tưởng thì có - cái mặt lúc nào cũng tròn đầy, phốp pháp thế kia mà cứ than bệnh là sao?
Tôi hay nói: “Mẹ đánh con không để lại dấu tích”. Nhìn bề ngoài, đố ai biết rằng tôi đang bệnh! Nằm mê mê trên giường, có ai đến là tôi chỉ cần chỗi dậy, rửa mặt, rửa tay xỏ bộ đồ dài vô ra chữa bệnh, đâu ai biết khi họ ra về tôi lại vùi mình trên giường trong cơn mê thiếp rã rời...
Anh chị Cự hay nói: “Đừng ngại gì cả, em chữa bệnh cho người có lấy tiền ai đâu. Anh chị giúp em khỏe để em cứu người, anh chị cũng được phúc”
Thế nhưng ngại làm phiền anh chị Cự, hãn hữu lắm những khi anh chị vào thấy tôi benh nằm, còn không thì tôi giấu biến. Điện thoại vào hỏi thăm, tôi nói: “Em khỏe re!”
Những trận bệnh như vậy đều nặng và lâu đến nỗi lúc nào tôi cũng chán đời đến cùng cực và chỉ muốn được chết, đó như là một giải thoát, một cứu cánh! Cho đến tận giờ phút này, tôi vẫn không hề thấy luyến tiếc cõi trần này chút nào, và luôn muốn rời nó ra đi - Thiên đàng hay Địa ngục đối với tôi chắc cũng chẳng có nơi nào đáng sợ hơn cõi Người này!
Thôi! Ngừng “ta thán” ở đây, tôi lại kể hau bạn chuyện của tha nhân - Xem như nhắp ngụm trà thơm buổi sáng, lấy một chút ấm nồng xua băng giá mùa đông...