- {{item.pageName}}
Liêu trai tân thời (2)
Kể từ rằm tháng 10/1991 phần trần xác của Tất Đạt Đa về cùng tôi! Ngay đêm đó tôi mơ thấy 1 giấc mơ lạ: Tôi thấy mình cùng 1 người thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần Au đen mang giày Tây, áo cài kín cổ và tay - Tất cả bộ lệ trên người đều thẳng thớm, cứng ngắt và nghiêm chỉnh, kiểu ăn mặc cổ kính, thiếu tân kỳ!
Tôi thấy 2 người cùng đi trên một chiếc xe mui trần, kiểu có lẽ còn cổ xưa hơn quần áo của chàng trai nọ: Tay lái gắn vào 1 cái cần sắt, 2 bàn đạp cũng như peđal xe đạp, chắc là loại xe thời “tiền chế”.
Đến một nơi như dinh thự sang trọng, có một người phụ nữ đưa ra rất nhiều cô gái đẹp, rõ ràng là để người nam “lựa chọn”. Người đàn bà ấy giới thiệu những cô đẹp và nổi bật nhất! Chàng trai lặng lẽ ngắm xong, mỉm cười chiếu lệ rồi vẫy tay chào, quay ra nắm chặt tay tôi, ý như bảo: “Tôi chọn cô gái này” xong bảo: “Ta đi thôi”. Có thế, tôi giật mình tỉnh dậy!
Tôi vẫn còn nhớ trong giấc mơ tôi chỉ là 1 cô gái quê mùa, mặc áo bà ba trắng quần đen, tóc thề bỏ xõa! Có lẽ “Điển ông” đang muốn tỏ cho tôi biết rằng tôi được ông ấy chọn, thay vì những cô Tiên ở tận cõi trời kia. Quả là “vinh dự” thay cho kẻ phàm nhân...
Từ dạo ấy trở đi “Điển ông” thường xuyên đưa linh hồn tôi đi đó đây, điều đặc biệt là đi lúc còn thức, hoàn toàn tỉnh táo và có lý trí, chứ không thụ động như trong giấc mơ!
Tôi kể lại các đợt xuất hồn của tôi cho các bạn nghe nhé!
* Đang nằm lơ mơ chuẩn bị ngủ, tôi chợt nghe thấy cả người mình bốc bay lên! Ông bay trước kéo tôi theo sau lưng (chỉ đứng mà lướt gió, chứ không bay như cánh chim). Gió lạnh rít lên bên tai, tôi sợ quá bật lên tiếng la, ông bảo: “Đừng sợ, có anh đây, anh đưa em đi chơi!”. Độ chừng 5 phút, ông dẫn tôi hạ xuống, tôi thấy mình đang đứng giữa một khu rừng già. Anh trăng chiếu lấp lánh trên những tàn cây cao… Dưới chân tôi, thật nhiều lá rơi, đi lún cả bàn chân, tôi lại thấy trên những phiến đá rải rác dưới các gốc cây có vài người ngồi xếp bằng im lặng, cả ngươi như chỉ còn bộ xương khô! Tôi thốt lên: “Ma kìa!”. “Không phải đâu, các vị Thiền sư tu theo phái ép xác đó, đừng làm phiền họ”. Rồi ông bảo: “Đây là rừng Tây Tạng, đi lại đằng kia xem”. Tới một chỗ, tôi thấy có mấy chiếc quan tài đe trên mặt đất, có 1 đoàn binh lính Triều đình và 1 vị đội vương miện trên đầu. Vị ấy bước tới chỉ cây phương trượng đang cầm trên tay vào từng chiếc quan tài một! Bỗng nhiên, nắp hòm bật lên, xác người đứng dậy bước ra, đôi mắt đứng tròng, tay chân bước đi hệt như tượng gỗ - Những người lính bước tới khiêng từng súc cây rừng để trên vai, hai người một cây và họ bước đi từng đôi một, không hề lên tiếng nói, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo dẫm lên lá rừng...
Tôi sợ đến muốn chết ngất. Ong siết tay tôi và nói: “Anh cho em thấy cảnh các vị Pha-ra-ông ngày xưa và tục ướp xác để phục vụ cho họ như vậy đó”.
Có điều kỳ lạ là những người ấy chừng như không hề nhìn thấy chúng tôi, y như chúng tôi là “kẻ tàng hình” vậy!
Rồi ông dẫn tôi đi tiếp, đến 1 quãng trống đất sạch trơn, không có 1 chiếc lá rơi, y như có ai đó vừa quét dọn vậy.
Ong đứng ra ngay giữa trảng trống, tôi đứng kế bên. Chợt nghe trên đầu mình đâu đó giữa từng không vang lên tiếng một dàn đồng ca, tiếng thánh thót nghe rất hay. Tôi cố lắng nghe, nhưng ngữ âm hoàn toàn xa lạ, tôi chẳng hiểu được gì!
Có một đoàn các vị Thiền sư phương phi đạo cốt, đầu cạo trọc vai đắp y vàng chắp tay, lặng lẽ đi tới, dạo một vòng quanh chúng tôi - rồi một vị lớn tuổi nhất đi tới trước mặt Ông quỳ gối xuống 1 chân cung kính nâng lên ngang đầu một cây phương trượng bằng vàng, giống như đã thấy trong tay “Trần Huyền Trang” (phim “Tây Du Ký”)
Ông cầm lấy, chống xuống đat một cái! Vị lão sư đứng lên cung kính chắp tay xá xong đi giật lùi trở ra nhập vào hàng diễu hành thêm 1 vòng nữa rồi rẽ vào rừng sâu đi mất. Ông đưa tôi về nhà...
Tất cả những việc này tôi thấy trong trạng thái hoàn toàn tỉnh thức và đương nhiên bằng con mắt của tâm linh!
* Có lần tôi đang ngủ ngon, chợt nghe có 1 luồng gió mạnh cuốn bay đi, hat tôi xuống đất ở đâu đó! Khi té đau lồm cồm ngồi dậy là lúc tôi giật mình tỉnh giấc, và tôi lại tiếp tục cuộc du lịch kỳ thú trong mơ, cuộc du lịch bằng tâm thức…
Tôi ngồi dậy, phủi cát dính trên mặt mũi, áo quần, có 1 vị sư nữ từ đâu hiện ra bước tới hỏi tôi: “Thí chủ đã tới đây rồi. Đây là cõi Trên. Thí chủ muốn ở lại đây bao lâu - Nói mau!”. Tôi lắp bắp: “15 phút”. Xong sực nghĩ: 15 phút thì ít quá, lại nói: “30 phút, 30 phút” - “Người được chuẩn y, đứng lên đi”!
Vị sư nữ ấy dẫn tôi đi qua 1 cây cầu nho nhỏ, màu trắng y hệt như làm bằng bông gòn hay bông tuyết vậy. Tôi sợ chẳng hoàn hồn, bước đi cứ bập bềnh như người say... Qua khỏi cầu tôi thấy trước mặt là một khu rừng chắn lối - chợt lại thấy từ đâu xuất hiện những ông lão râu dài tới gối, cả người chỉ bé độ chừng cao hơn đầu gối ta 1 chút! Họ cầm rìu, ra bộ như chặt cây, thế là cây rừng ngã dài xuống xếp thành đường đi dưới chân tôi...
Đi một đoạn, tôi lại thấy mình đang men theo 1 bờ suối trong vắt, nước chảy róc rách dưới ánh trăng nghe rất êm tai - Tôi nhìn thấy chung quanh mình toàn là hoa tím, vàng, xanh, đỏ nở ra từ những cây cỏ dại bên đường, bé xíu xiu và nhiều như trải thảm, tiếng chim hót trên tầng cao đâu đó, âm điệu nghe thật du dương!
Rồi tôi thấy một cánh cổng màu nâu xỉn tựa như màu rỉ sét. Tôi nghĩ trong đầu: “Cõi Trên gì mà cửa bằng sắt rỉ thế này” Ni sư bật cười, như nghe thấy lời tôi, Người nói: “Mã não đấy, mã não xám”, tôi sờ vào đúng là bằng đá, mát lạnh!
Bước qua cửa, tôi thấy một căn phòng rộng mênh mông trần thật cao với những cây cột to bằng 1 vòng ôm toàn bằng đá cẩm thạch.
Chính giữa phòng có 1 chiếc ghế nạm rồng phụng rất đẹp. Ni cô sờ tay vào những hoa văn, chỉ toi: “Đây là Hồng ngọc, Lam ngọc, Bạch ngọc...” Toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối, chiếc ghế phát ra thứ ánh sáng chập chờn kỳ ảo, nửa hư nửa thực của những vàng, ngọc nạm trên mình...Tôi thấy có 1 bóng đen đi lướt qua trước mặt, ngồi vào ghế, rồi nói: “Phật Bà Quán Am đây. Con niệm Quán Am xin hiển hiện cho con thấy mặt đi”. Tôi niệm xong, thấy từ trên cao có nhiều tia sáng nhoáng nhoàng bổ xuống ghế ngồi thoáng chốc rồi tan biến. Niệm 3 lần như thế vẫn không thấy được gì! PB nói: “Con chưa có huệ nhãn, thôi để lúc khác vậy”.
Đột nhiên trước mặt tôi, từ xa trôi tới, trụ lại một giây trước mặt rồi biến mất, cả thảy 4 lần, 4 khuôn mặt Quỷ ác nhe nanh, le lưỡi dọa nạt tay cầm giáo mác trông rất khủng khiếp! Tôi bịt hai tai lại thét lên, những hình ảnh ấy vẫn “tuần tự như tiến”, giống như một lập trình đã có sẵn vậy…
PB nói: “Con có biết ai đó không? Tứ Đại Thiên Vương hầu bốn bên Phật Tổ đó” - Tôi vốn lì lợm, bướng bỉnh lắm, vội hỏi: “Tứ Đại Thiên Vương mà là 4 con quỷ sao? Họ để làm gì vậy, PB?”. Người trả lời: “Họ là những vị quan hành xử, mỗi vị môt phương. Con tưởng nhà Phật chỉ có cứu độ thôi sao - Nhà Phật cũng y như một vương triều, có ban ân phúc và có cả trừng phạt nữa”.
Rồi PB dẫn tôi ra phòng sau, tôi thấy sát vách là một phản gỗ màu đen bóng loáng, trên đó có 1 cái gối cũng bằng gỗ y như vậy! PB nói: “Ngài Thích Ca ngự tọa ở nơi này”... tôi ngạc nhiên: “Nằm trên gối bằng gỗ như vầy sao?” PB chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa!
Tấm phản thấp chỉ cách mặt đất chừng 2 tấc, ngang độ 1 thước, dài chừng 2 thước. Trông bé xíu, lọt thỏm giữa căn phòng rộng.
PB lại bảo: “Về thôi con, mất ngủ hết đêm rồi đó” Thoắt cái, lại thấy tôi nằm trên giường như cũ...
Sáng hôm sau, tôi kể cho cậu Công nghe (người tôi đã nhắc đến vào đoạn trước). Công bảo tôi đóng cửa sạp báo nghỉ bán, dẫn tôi xuống chùa Vĩnh Nghiêm, nơi có tượng Thần Hộ Pháp!
Công không nói gì, đưa tôi lên lầu 1 đi bằng cửa sau, vào Chánh Điện dâng hương xong tôi sung sướng trầm trồ ngắm mãi những tượng Phật rất đẹp ở đây. Công đưa tôi đi vòng ra phía trước, vừa nhìn thấy 2 bên chính diện là tượng 2 vị thần hộ pháp thật cao to, tôi đã sợ đến khuỵu chân không đi được nữa, tôi la lên: “Đúng rồi, đúng 2 ông đó rồi C ơi”. Tôi gần như xỉu đi, C phải dìu tôi chạy nhanh, xuống tới dưới đất còn chưa kịp hoàn hồn!
Tôi phải xấu hổ mà nhận rằng: mặc dù gốc nhà đạo Phật, tôi vẫn không biết gì về các sự tích hoặc Kinh sách nói về Phật Đạo. Và cũng xin mở ngoặc ra đây để giải thích với bạn đọc rằng: thời gian đầu tiên “Điển trên” ngự về với tôi (Tính ra gần 15 năm) Huệ nhãn chưa phát, con mắt tâm linh của tôi cũng chỉ thấy những gì Điển đưa tới cho thấy! Vì vậy ngay cả quang cảnh “cõi trên” tôi cũng chỉ được nhìn thấy hạn hẹp vài cảnh, chứ không nhận biết được toàn bộ chung quanh.
* Có lần nửa đêm giật mình thức dậy, tôi lơ mơ thấy như mình đang đi trên một mặt sàn bằng tre nứa gập ghênh và bồng bềnh rất lạ! Ong dẫn tôi đi về phía trước, chạm tay vào 1 lan can bằng gỗ. Lúc đó ánh trăng chiếu thấp thoáng cho tôi thấy 1 căn nhà sàn, nói đúng hơn là 1 khoảng sân rộng de ra nằm trên mặt nước một dòng sông đang chảy! Dòng nước đang độ sung mãn tràn trề cuồn cuộn chảy qua, trên đầu tôi có 1 tán cây Bồ Đề rất to, những chùm rễ lớn buông từ trên cao xuống đong đưa như những con rắn đang múa. Anh trăng chảy qua từng kẻ lá lao xao, chiếu thành những vệt sáng lấp loáng trên mặt nước như đang nhảy múa, vươn dài ra rồi thu ngắn lại, chập chờn...
Anh trăng như dát bạc trên ngọn sóng vỗ vào chân cột nhà sàn, chạm vào rồi tóe ra như muôn ngàn vì sao nước lung linh...
Nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy, tưởng chừng trong thoáng chốc có thể giật tung, cuốn trôi cả mặt sàn cùng những gì trên đó, tôi sợ hoa cả mắt, la lên: “Đưa em đi khỏi đây mau, em sợ lắm”. Ông lại dìu tôi bay lên, thoáng chốc đã thấy mình trở về nằm trên giường như cũ...