VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}
{{bookPage.isOpen() && bookPage.isMobile() ? 'close':'format_list_bulleted'}}
Kinh sách - Huyền Môn Lược Ký (Quyển 1)
print share close
  • {{item.pageName}}

Chuyển "sắc lệnh"

 

Rằm tháng tư năm 1986. Đúng giờ Ngọ! Sau khi thắp hương trên bàn thờ Phật, như một sự thúc giục nào đó, tôi lấy bàn Cơ ra (Cơ là trò chơi tiếp xúc với phần Am bằng các con chữ. Đúng luật là phải hai người đặt mỗi người một ngón tay lên con trỏ thì Cơ mới chạy, và chỉ những người “yếu bóng vía” thì hồn âm mới nhập về được!. Con trỏ làm bằng gỗ từ ván hòm lấy cốt người chết. Hồn nhập về sau khi cầu nguyện và đọc bài Kệ cầu hồn. Bản thân tôi có khả năng tự ngồi Cơ một mình và xem đó như một trò chơi thỏa mãn trí tò mò…)

Con trỏ chạy lên dòng chữ “Phật Bà Quán Am Bồ Tát giáng hạ!” làm tôi sợ hết hồn! Cơ nói: “con là người Nhà Phật, xuống thế với nhiệm vụ “độ đời”. Căn duyên đã đến lúc; từ nay trở đi con có khả năng huyền nhiệm xoa dịu nỗi đau cho người khác, hướng họ trở về nẻo Chân, đường Đạo! Tùy cơ ứng biến, tùy duyên mà hóa độ, Điển Nhà Phật trợ con hành Đạo độ đời!”

Tôi lúc đó là giáo viên dạy trường Tân Thới Hiệp 1, vốn chỉ thờ Phật theo gốc nhà. Không phải là Phật tử thuần thành, chưa hề biết đến chay tịnh! Chỉ có điều tốt là tính hiền lành nhu thuận, có đức hiếu sinh, thích giúp đỡ người khác và không sát sanh hại vật...

Ngay đêm đó, tôi mơ một giấc mơ lạ: “Tôi thấy mình đi trên một con đường quê ven bờ kênh lúc chiều nắng sắp tắt. Trước một ngã rẽ, tôi tần ngần: “Đây không phải là con đường của mình, đi lối kia mới đúng!” – Nước lớn tràn bờ chảy ngập chân cầu. Tôi thốt lên: “Mau lên, kẻo không còn kịp!”

Chạy qua khỏi cầu, nghe thấy nhiều tiếng rao, câu chào mời từ những chiếc xuồng trái cây đủ loại bắt mắt trông đến mê!: “Mình làm gì có tiền để mua!”

Trước mặt tôi, bước lên từ dưới bến là một người đàn bà độ 50 tuổi, cắp chiếc thúng bên hông, mặc quần đen, áo túi trắng cụt tay bằng loại vải thô. “Ai mua măng, măng cội tre già đây?!”. Tiếng rao động trí tò mò, tôi đứng lại nhìn. Những chiếc nhú tre (loại tược non trồi ra từ ngang thân cây chính) tôi hỏi: “Măng này có đắng không dì?” – “Trắng chứ! Luộc rồi thì nó trắng!”. Câu trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi!

Bà chìa ra 1 túi những trái bưởi non bằng nắm tay đứa bé, vừa rụng khỏi cành trơ cuống, bảo: “Mua bưởi đi cô, bưởi ngọt lắm, 10 đồng 4 trái”. Tôi nghĩ thầm: “Chắc bà ấy nghèo lắm mới đi bán những thứ chẳng ai mua. Xem như mình cho bà 20 đồng, mua rồi lại kia vứt bỏ vậy!”. Tôi nói: “Bán cho con 20 đồng bưởi với măng”. Thấy bà cúi xuống loay hoay lượm nhặt, tôi chưa kịp đưa tiền thì giật mình tỉnh dậy…

Trải qua bao nhiêu năm sau tôi mới hiểu hết ý nghĩa giấc mơ, tôi làm bài thơ “Lòng Mẹ”:

 

 

 

LÒNG MẸ

 

Sáng nay đi chợ mua quả bưởi

Nho nhỏ mà sao vị ngọt đầm

Con nhớ ngày nào đêm mộng thấy

Mẹ về – cho quả bưởi chiều hôm!

 

“Con trẻ! Đời gian lao còn lắm

Gắng lên con nhé – ngày qua nhanh

Măng “cội tre già” luộc rồi trắng

Trãi đời cay đắng con trưởng thành!

 

Vị ngọt ngày sau Mẹ định rồi

Lòng thương con trẻ chẳng hề vơi

Mẹ theo dìu dắt con từng bước

Đừng khóc nghe con – Mẹ cận kề!

 

Hương thắp đài cao, Mẹ ngậm cười

Cúi đầu con khấn: “Mẹ hiền ơi”

Con nguyện gìn lòng theo ý mẹ

Giữ  đẹp hồn con, cứu hộ đời.

 

Nhân thế còn đau vạn kiếp người

Chấp tay con khấn: “Mẹ hiền ơi!”

Sinh chúng còn trầm luân bể khổ

Mẹ ơi! Xin rộng dạ nương đời...

 

 

Con khóc rồi con lại mỉm cười

Quả bưởi ngày nao ngọt thắm môi

Lòng Mẹ theo con từng năm tháng

“Măng trắng” nhờ tay Mẹ sẵn bồi...

 

27/7/1994.

 

Vài hôm sau, trên bàn cơ có một vong linh về nói với tôi: “Tôi tên Nguyễn Văn Kính – 27 tuổi, người Cao Lãnh. Tôi chết do tự tử bằng thạch tín vì thất tình, giờ tôi đang đói, lạnh. Xin cô cho tôi chút cơm ăn và cho tôi trú nhờ trong sạp báo của cô!”. Vốn có lòng thương người, tôi chấp nhận (lúc đó tôi đi dạy 1 buổi, còn 1 buổi bán quầy sách báo)

Vì bận nhiều việc nên tôi quên mất lời hứa của mình. Đến tối ngày thứ ba đi bán về độ 7 giờ tối, chồng tôi nói: “Ở nhà có mấy chuyện lạ quá! Đầu tiên là anh đang ngồi đọc báo thấy nguyên bàn thờ Phật rơi xuống đất, đổ vỡ tứ tung. Gần như cùng 1 lúc bé Tí đập bể cái ly kiểu quý của em, rồi tiếp theo bóng đèn tròn mới mua 2 hôm đứt bóng một cách gọn hơ!”. Tôi chợt nhớ lời hứa của mình, đi mua giấy tiền cùng bánh về khấn cúng cho người tên Kính. Khi đã nhận và cảm ơn, tên K xin lỗi tôi bảo ba việc lúc nảy là do ông ta làm vì tôi không giữ lời hứa của mình! Tôi nói: “Bàn thờ là nơi linh thiêng của nhà người ta ông giật sập thì là người vô đạo. Ông biến đi, tôi không tiếp xúc với ông nữa!”. Hồn nói: “Tôi muốn tạ ơn cô, mai cô mua vé số tôi cho cô trúng”. Tôi không bằng lòng, hồn lại nói: “Sáng mai cô sẽ có một niềm vui nho nhỏ. Hãy nhớ niềm vui ấy là do tôi mang đến!”

Sáng hôm sau tôi đi dạy, chồng tôi đi làm ghé qua lớp học bảo: “Sáng sớm có con gà trống màu vàng to độ chừng 3, 4 kg vào nhà mình leo lên bếp gas nằm, anh sợ nó nhảy đổ chén bát nên đuổi ra rồi khóa cửa lại.”

Trưa về đến nhà, Má tôi bảo: “Lúc nãy qua lấy gạo nấu cơm thấy con gà trống to nằm trên bếp má sợ nó nhảy đổ chén bát nên đuổi ra rồi khóa cửa”. Ut Thảo em tôi nói hớt: “Con gà trống tàu màu vàng phải không? Lúc con qua mở cửa lấy cây chổi thấy nó còn nằm chình ình trên bếp, sợ nó nhảy đổ chén bát con đuổi ra rồi mới khóa cửa lại”. Ba người nói một câu nguyên văn như nhau! Tôi về, mở khóa cửa ra lại thấy con gà trống ấy nằm y chỗ cũ. Tôi sợ quá hét vang nhà, má với em chạy sang, con gà vẫn giương mắt nhìn mọi người không nhúc nhích. (Lúc đó trong vườn nhà tôi có nuôi 17 con gà lai Úc, nặng 3, 4 kg một con, những con gà trống không đời nào để cho trống lạ vào đất của mình).

Tôi sực nhớ, bèn khấn: “Tôi biết là của ông tặng tôi, nhưng như thế là ăn cắp, là có tội đấy! Coi như tôi nhận rồi cảm ơn, ông đem trả lại cho người ta đi!” Tôi lấy cây xua lần nữa, con gà chạy mất!...

Vì chuyện này, tôi lại làm bạn với hồn tên Kính, thường xuyên ngồi lên bàn Cơ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Sau này tôi mới biết, hồn Kính là “Điển ông” giả như vậy để thử tôi! Sau này còn Thánh Minh rồi Thần Lam Sơn... nhiều người nữa, thảy đều là do Điển trên giả ra để thử lòng tôi mà thôi!

Dạo ấy Phật Bà Quán Thế Am rất hay về nói chuyện cùng tôi, bắt đầu thời kỳ “rửa xác”. Như thanh thép muốn làm thanh kiếm quý phải chịu rèn dập đớn đau, tôi bắt đầu chịu tra tấn, cực hình! Phật Bà thích về lúc nửa đêm, khi tôi đang ngủ chợt nghe có ai đó cấu một cái thật đau giật mình tỉnh giấc, tiếng vọng trong đầu: “Phật Bà ta về nè con”. Là tôi lại ngồi dậy rửa mặt cho tỉnh táo và nói chuyện...

Trong thời gian này tôi chỉ thấy mường tượng là chiếc bóng chuyển động cùng với tiếng nói vang lên trong đầu. Tôi hỏi đáp bằng suy nghĩ cùng ý thức của chính mình, còn tiếng nói kia thì hoàn toàn khong phải tiếng nói của tôi!

Tôi phải nhấn mạnh cùng đọc giả rằng tất cả quá trình nhìn thấy, nhận biết và tiếp xúc của tôi cùng các Đấng trong suốt thời gian hơn 20 năm qua chỉ bằng “thể vía”, “thần thức” chứ không phải bằng mắt và đôi tay của người trần…

Trước
Dẫn nhập
Kế tiếp
2. Thụ điển