VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}

Thư gởi một người đã ra đi

 

Khuya nay con đi rồi... Cô biết nhưng vờ như không biết, để con đỡ luyến lưu và cô cũng đỡ đau lòng!

Thôi thì cứ xem như cô chưa đủ phúc phần để chuyển hóa được con - để dìu con đi thêm một đoạn đường trần... Để đỡ đớn đau nếu mai này theo dấu - thấy con ngã xuống đâu đó dọc đường gió bụi, mà không có bàn tay dìu đỡ của cô.

Chuyến đi về ngày hôm nay của con thực ra chỉ là một vở kịch được dàn dựng, để con ra đi - rời khỏi nơi chốn đã cùng con gắn bó gần hai năm, với bao nhiêu vui buồn, hận tủi...

Có lẽ “đủ duyên con đến - và hết duyên con phải ra đi” - đến tận giờ phút này cô vẫn không biết tại sao con đối xử với cô, với huynh đệ đồng môn như vậy... Tất cả đều đau xót, ngẩn ngơ! Nếu có một lý do nào đó - thì cô vẫn tin rằng: đó không phải là lý do chính đáng để con rời đi, quay lưng với tất cả mọi người mà không cần một lời lý giải!

Cô chỉ biết nghĩ rằng: trong cuộc chạy đua giữa ánh sáng và bóng tối - các thế lực của bóng tối đã bắt được con, lấy mất chút tỉnh thức còn lại của một phần linh tử. Để chỉ còn lại một âm căn với nỗi sân hận vô duyên cớ, đối với những gì mới ngày hôm qua vẫn còn gắn bó thề nguyền!

Con là đứa mà cô thương nhất trong tập thể, là “út cưng” của tất cả - cũng là đứa bướng bỉnh, ngang ngạnh, làm cho cô đau lòng nhiều nhất... Cô bỏ qua, tha thứ cho con - vì nghĩ thương con bị cuộc đời vùi dập từ thuở bé thơ. Cô bảo chú cùng cô: hãy cố gắng yêu thương con nhiều hơn - để bù sớt cho những bất hạnh mà con đã phải gánh chịu trong đời!

Thế nhưng - cũng có thể vì sự nuông chiều quá độ - sự bênh vực chở che quá đà của cô đã làm hỏng đi chút chơn tính còn lại trong con, để con có thể lạnh lòng “dứt áo ra đi” - theo cái kiểu: “ví dầu tình bậu muốn thôi. Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra”!...

Thì thôi - hãy cứ để cho những người ở lại còn chút luyến lưu - cho kẻ ra đi chút niềm mến tiếc!  Cầu chúc cho con trên đường đời phía trước không có nhiều sạn sỏi, chông gai - để lòng cô đỡ đớn đau vì công sức dắt dìu, dạy bảo của mình tan thành tro bụi - bởi cánh hoa giữa mùa giông bão không khai nở được ở cõi thiền...

Cô đã khóc nhiều khi phải để con ra đi!... Có lẽ cô thương con nhiều lắm - nhiều hơn cô nghĩ. Chính vì vậy cô cũng giận con nhiều lắm - nhiều hơn cô tưởng!... Không còn cách nào khác - khi mà con đã “thuận theo” sự lôi kéo của thế lực bóng tối... Thôi thì con hãy trở về quê hương xứ sở của mình, một thời gian để lấy lại sự bình tâm! Về lại với gia đình, vẫn còn hơn cô để con rời đi - nhập vào dòng đời gió bụi với muôn ngàn cạm bẫy ngoài kia.

Nếu “còn duyên” thì con sẽ trở lại - cùng cô chú và các huynh đệ đã “đồng cam cộng khổ” bấy lâu. Và nếu còn có một ngày... Thì nhất định: “con phải là một con người khác”!

... Và cô mong như vậy!

 

Cô Lan

Ngày: 9-7-2019

Trước
Tạ ơn các Đấng ngôi cao
Kế tiếp
Biển nghiệp