Làm ơn đi - xin rộng dạ nương đời
Tôi mệt mỏi - quá sức mệt mỏi!
Tôi kiệt lực rồi, xin người hãy rộng dung
Sao cứ như trời đất buổi chưa phân
Để mù mịt gió bay cùng cát trẩy
Sự động loạn chẳng bao giờ dừng lại
Chút an yên leo lét chẳng nên hình
Sao cứ như chiếc đèn kéo quân
Kẻ đuổi người xô, kéo nhau mà chạy
Tôi muốn chậm chân, tôi muốn dừng lại
Làm ơn đi - xin rộng dạ nương đời...
Ở ngoài kia là cõi loạn tơi bời
Tôi lẫn trốn, mượn đường tu làm lá chắn
Giông tố vẫn phủ lên màu áo trắng
Bình yên đâu - giữa gió bụi nhân gian?
Tôi khác gì đâu một kẻ cơ hàn
Tên hành khất chạy theo hoài cơn ảo ảnh
Miệt mài đan, từng sợi tơ lóng lánh
Đông qua rồi sao cái lạnh mãi còn nguyên!
Nghìn, nghìn năm... Dòng máu lệ u uyên
Nghìn năm nữa vẫn câu nguyền rướm máu
Chiều sắp tắt, vẫn dặm dài ão não
Và tối đen như vực thẳm vô lương
Đêm nay dài, đêm mai sẽ dài hơn
Nghìn đêm trước, nghìn đêm sau vẫn vậy
Mai có nắng, đem linh hồn mình hong lại
Tôi thương tôi... Thương cho hết một đời!
Tịnh Vân
Ngày: 11-04-2019