Một phút sân hận đủ đốt cháy một rừng công đức
************************
Họ đã từng nối kết keo sơn, họ đã từng thệ nguyền gắn bó - đã từng kề vai sát cánh, chia nhau từng bát cơm đạm bạc buổi giao thề. Từng ngồi xuống trên chiếu thiền, xướng lên bài thánh ca, ngân nga hồi kinh tụng - từng yêu thương nhau như “thủ túc thâm tình”!
Thế rồi một ngày - chỉ vì chút cân phân toan tính, so đo, vì lòng tham chợt trỗi dậy - vì cái sự vọng cầu chẳng được đáp ứng - vì cái lẽ thấp cao, cái tình đậm nhạt mà làm vỡ mối thâm tình... Họ quay lại nguyền rủa, phỉ báng nhau - họ dùng đá ném, dùng gậy đâm, dùng dao cắt... Những mong “chiếm thế thượng phong”, dày xéo nhau cho đã nư, đã hận!
Tấm màn vô minh che phủ hay sự độc ác, tàn nhẫn lên ngôi. Chút thiên lương còn sót lại không đủ đè nén lòng sân hận, hay ngọn lửa địa ngục cháy lên trong từng sát na mật hạnh - thiêu đốt cả rừng công đức ra tro?
Rồi ngày mai, ngày kia khi cơn nóng giận qua đi, liệu còn lại gì trong ta: lòng ân hận chẳng nguôi khuây, những tội lỗi không cách gì chỉnh sửa, hay cái sự oán thù tồn tại chẳng hề phai! ... Khi bóng ngã non đoài, khi sương trắng chiều hôm pha màu tóc xanh thuở ấy - liệu ta còn lại gì khi “quỹ thời gian” cạn kiệt, khi nguội tàn dòng máu nóng trong tim?
Sao chẳng yêu thương nhau - chẳng nhường nhau một bước, chẳng chia nhau bát cơm trắng, cọng rau hiền - chẳng cùng nhau ngồi xuống trên chiếu thiền, hát bài đồng ca “một điệu”. Để mốt mai đây nếu phải chia lìa, chẳng ân hận rằng ta đã không vì nhau mà sẻ chia, mà nhường nhịn - để còn lại giữa lòng nhau chút nghĩa kim bằng, chút tình đồng đạo chẳng nhòa phai!
Buồn ôi! ...
Tịnh Vân
Ngày: 23-3-2019