VỊ LAI PHÁP

{{app.isOpen() && app.isMobile() ? 'close':'menu'}}
search
share

{{group.groupName}}

  • {{item.name}}

Độc thoại

 

Trong căn nhà êm vắng lung linh khói hương bay dường như chứa đựng âm ba của cõi vĩnh hằng – với những tượng thờ oai nghi trầm mặc, với những ánh mắt từ bi, như ban phát cho tầng tầng cõi thế giấc mộng huyền sinh…

Tiếng con thạch sùng tắc lưỡi trên cao tưởng cũng khẽ khàng như sợ làm động cái khí trang nghiêm ở chung quanh. Ngoài kia tán lá che mát vuông sân, gió nhẹ lay hoa trắng rụng đầy… thanh tịnh bình yên, an nhiên và tĩnh tại – cơ hồ như chẳng có gì bất trắc xảy ra, hồ như giông bão cuộc đời chưa hề có mặt! Thế sao tận giữa lòng người không có sự bình yên? – chừng như đâu đó ngoài kia cơn giông chực chờ kéo đến, chừng như dâu bể đường trần vẫn rình rập trên mỗi bước chân qua…

Nầy hỡi những sinh linh mang hình hài tạo tác bởi bàn tay của các đấng vĩnh hằng – các mi đã làm gì nên nỗi? Điều gì ẩn chứa đàng sau những sắc màu khoác vội bên ngoài, điều gì dấu che trong nụ cười lạc điệu – trong ánh mắt thờ ơ mà như chứa đựng cả sương khói vô thường trong ấy!

Mi tìm gì ở cõi thế phù vân? – quỳ trước đấng quyền năng mi cầu nguyện những gì? Một chớp mắt suy tư thiền định là bao dấu luân hồi, một trang trải muộn phiền dài đến bao lăm?

Bức tranh toàn cảnh ấy phải chăng là chưa nhất quán? – làm chi có an bình, tịnh lạc ở giữa chốn trần ai, tìm đâu sự bằng an giữa linh hồn sóng gió! Mây trắng chiều sương đi về phai màu tóc, mùa qua mùa “lạc hoa tương dữ hận”, còn đâu!...

Giấu đi tiếng thở dài tự sâu kín tâm tư, ta mở cửa đón thế nhân tìm đến – giấu nỗi đau đời mình đàng sau khói hương trầm dâng tiến, mượn tay đấng thiên toàn cho sự sống khai sinh. Để rồi đêm đêm bên gối lẻ cô phòng, giọt lệ chảy vào trong thầm lặng. Ta giấu cả chính mình, chôn vùi bao xúc cảm, trầm luân cõi thế còn bao…

 

Tịnh Vân

Ngày: 31-08-2018

Trước
Cầu nguyện
Kế tiếp
Đòn trả nghiệp