Giả thân - huyễn mộng - trần cư

Căn nhà càng rộng thì nỗi cô đơn càng lớn - thế giới mênh mông, thân phận lại càng thêm bé nhỏ, lạc loài… Những ước mơ, hoài bão chỉ như lâu đài xây trên cát - sao chẳng buông tay cho cát lọt khỏi lòng tay?
Những bám víu là cội nguồn của sự nô lệ. Con người ta trở nên mọn hèn khi chẳng đứng nổi trên đôi chân của chính mình - “ốc không mang nổi mình ốc”, còn mong chi!...
Mi chờ đợi những gì với cái sự kéo lê đời mình đàng sau bánh xe định mệnh - để mặc nó quăng ném chẳng nương tay… Mi chiến đấu, cật lực chiến đấu, và xem chiến đấu như động lực của sự sống còn. Định mệnh thì tàn ác, bất công và khốc liệt - Cánh hoa hồng bé nhỏ mong manh bị cơn gió đi qua bứt dần từng cánh, vẫn tưởng chừng còn ngạo nghễ với ngọn gió đông…
Kẻ mà ngay đến một chút bình yên sau bốn bức tường câm còn chưa có được, mong gì khai sáng ngoài kia? Khi trong tâm thức vẫn đang tồn tại mùa đông hằng cữu, còn ước ao mang mùa Xuân Hạnh Lạc cho ai?!
Hàng cây ngoài ngõ rùng mình, buông những chiếc lá vàng rơi rụng - là để cho ngày mai vươn dậy những chồi xanh. Ta chờ đợi những gì qua lớp lớp tầng đông, nơi ngọn gió thời gian vẫn chưa ngừng nghỉ. Khi sự sống vẫn chỉ là lập trình thiêu hủy: “Thành - Trụ - Hoại - Không” Thoáng chốc… đã xuân tàn!
Ơi mảnh y bào rét lạnh buổi tàn đông, mai Xuân ấm có còn vương mùi khói. Nén hương nguyền vẫn đau lòng người chánh khí. “Sắc tức thị Không”, Không - Sắc khác gì nhau! Dụng huyền quang mà chuyển vận trước sau - Sau với trước khi mô mà dịch chuyển… Chỉ thân xác mượn hồng trần hư huyễn - cõi “Tam Đồ” lui tới nhọc thân danh! ...
Tịnh Vân
Ngày: 28-1-2021